14
Mọi người đồng loạt đứng dậy nghênh đón.
Ta len lén nhìn trong đám đông, đây là lần đầu tiên ta gặp công chúa.
Dung mạo thanh tú, khí chất phi phàm, cằm hơi nhếch lên theo thói quen, trong xương cốt có phần kiêu ngạo nhưng không có vẻ ngang ngược của người được cưng chiều quá mức.
Nghe nói công chúa Trường Ninh thân thể yếu đuối, mấy năm trước luôn ở ngoài cung điều dưỡng thân thể. Đến tháng trước mới trở về cung.
Tiểu Hầu gia đưa công chúa lên chỗ ngồi chính, nhưng nàng từ chối, ánh mắt quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tạ Từ An.
Ta thầm thở dài, không ổn rồi.
Tên hòa thượng này quả thật rất dễ thu hút ong bướm.
Quả nhiên, ngay sau đó, công chúa chỉ vào Tạ Từ An, giọng kiêu ngạo, “Đó là Tạ Tiểu tướng quân phải không? Bản cung có vài điều muốn thỉnh giáo, ngồi ở đó là được.”
Mọi người đều biết Hoàng thượng đặc biệt yêu chiều vị công chúa yếu đuối này từ nhỏ, chẳng ai dám nói không, quan lại bên phải Tạ Từ An cũng vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Chỉ có Tạ Từ An vẫn thản nhiên, vẫn giữ vẻ thanh tịnh.
Dù có công chúa cao quý ngồi bên, hắn cũng vẫn lười biếng đáp lời.
Bất kể công chúa chủ động tìm đề tài gì để nói, hắn đều chỉ “ừ”, “tốt”, “được”, đôi khi nói nhiều hơn một chút cũng chỉ là “Công chúa nói đúng.”
Sau vài lần như vậy, sắc mặt công chúa cũng dần sa sầm.
Khi tiệc mừng thọ sắp kết thúc thì bất ngờ có chuyện xảy ra.
Hàng chục hắc y nhân tấn công Hầu phủ, bỏ qua các quan lại trong sân, mục tiêu tấn công của bọn chúng chính là công chúa.
Thủ vệ của Hầu phủ vội vã ứng phó, nhưng vẫn để lọt hai tên hắc y nhân, kiếm dài lóe sáng, đâm thẳng về phía công chúa Trường Ninh.
Ta thuận tay chộp lấy đôi đũa trên bàn và phóng ra.
Tiếng rít lên, đũa xuyên qua cánh tay hắc y nhân, máu tươi bắn lên váy công chúa, khiến nàng hét lên kinh hoàng.
Nhân lúc hắc y nhân ngã xuống, ta nhảy tới nhặt lấy kiếm của hắn rồi đấu với tên hắc y nhân còn lại.
Trong lúc đánh nhau hăng hái, ta liếc nhìn một cái.
Phu quân của ta quả thật là có hứng thú lắm,con mẹ nó, vẫn còn đang ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Công chúa trốn sau lưng hắn sợ muốn chết rồi.
Ta không biết nói gì, cũng chẳng có ý định làm anh hùng, tốc độ ra tay nhanh hơn, một kiếm đâm thẳng vào cổ họng.
Những hắc y nhân còn lại thấy ám sát thất bại liền rút lui. Việc truy bắt bọn chúng đã có thủ vệ của Hầu phủ truy đuổi, việc này không liên quan đến ta nữa.
Ta ném thanh kiếm dính máu đi, quay người định trở về bàn, thì đột nhiên bị ai đó ôm lấy cánh tay.
Quay lại, hóa ra là công chúa.
Vị công chúa nhỏ vừa rồi còn chú ý đến phu quân của ta, giờ đây ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, chân thành khen ta, “Ngươi vừa rồi thật oai phong!”
Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net
Ta dở khóc dở cười, muốn rút tay ra, nhưng suy nghĩ một chút rồi thôi, “Cảm ơn công chúa đã khen ngợi.”
Công chúa không như lời đồn rằng nàng rất khó gần, có lẽ do không ở trong cung nhiều, ngoài chút kiêu ngạo toát ra từ trong xương cốt thì ánh mắt nàng lại trong sáng, gần gũi cũng không có vẻ gì là công chúa kiêu căng cả.
Sau khi hỏi tên ta, nàng lại hỏi về thân phận, ta ngập ngừng một chút, rồi chỉ về phía Tạ Từ An.
“Đó là phu quân của ta.”
Công chúa kinh ngạc, “Tiểu Tướng quân đã kết hôn rồi sao?”
“Phải,” ta cười gượng, “Chính là ta.”
Công chúa im lặng vài giây, trong mắt hiện rõ sự tiếc nuối, nhưng vẫn thở dài, “Thật xứng đôi.”
Nói rồi, nàng cũng không muốn hỏi gì Tạ Từ An nữa, khoác tay ta trở về bàn, rõ ràng vừa rồi còn bị thích khách làm cho sợ hãi, nhưng bây giờ lại hứng thú, ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện với ta.
Phải nói rằng, Tiêu Vi không biết vì sao lại không hiểu chuyện, hay là từ nhỏ đã quá được nuông chiều, rõ ràng thấy công chúa lúc này rất quan tâm đến ta, mà vẫn dám ở bên cạnh nói xấu.
Chỉ thấy nàng ta hạ giọng khuyên, “Công chúa đừng để bị nàng lừa, trước khi vào Tướng quân phủ nàng ta chỉ là một kẻ giang hồ, tiếp xúc với loại người này, e là sẽ hạ thấp thân phận của công chúa.”
“Loại người này?”
Công chúa liếc nhìn nàng ta, nhướng mày, áp lực đột ngột tăng lên, “Vậy ngươi nói xem, ân nhân cứu mạng của bản cung là loại người nào?”
Một câu “ân nhân cứu mạng”, ngay lập tức đặt ta lên vị trí cao mà Tiêu Vi không dám động đến.
Mặt Tiêu Vi tái nhợt, lúng túng không nói nên lời.
Công chúa Trường Ninh hừ lạnh, “Sao không nói nữa?”
“Là con gái nhà ai mà lại lắm chuyện như thế, nói xấu người khác ngay trước mặt bản cung.”
Bên cạnh lập tức có người đáp lời nhỏ nhẹ, “Bẩm công chúa, đó là tiểu nữ nhi của Hộ bộ Thị lang.”
Công chúa Trường Ninh cười nhạt, “Quan Thị lang vốn nổi tiếng thanh liêm chính trực, có danh tiếng tốt trong triều, sao lại có gia giáo như vậy?”
Người ngồi ở bàn bên cạnh là Thị lang, không thể ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy quát mắng con gái mình, “Còn không mau xin lỗi công chúa?”
“Xin công chúa dạy bảo,” Tiêu Vi cắn chặt môi, cúi đầu thật thấp, “Thần nữ không nên nhiều lời.”
Công chúa Trường Ninh không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn ta, “Ngươi có hài lòng không?”
Ta cúi đầu, “Tiêu tiểu thư nói không sai, trước khi vào phủ Tướng quân làm thiếu phu nhân, ta vốn là kẻ giang hồ.”
Trường Ninh gật đầu, “Vậy là không hài lòng.”
Nói xong, liền nhìn Tiêu Vi với vẻ suy tư.
Tiêu Vi dù kiêu ngạo và chậm chạp đến đâu cũng hiểu được ý của Trường Ninh, liền cứng nhắc quay người về phía ta, cắn chặt môi rồi nói, “Xin lỗi.”
Trong lòng ta thật sự rất hả hê.
Tiêu Vi vừa bị ta mắng trước mặt mọi người, đã chẳng lợi lộc gì, giờ còn phải cúi đầu xin lỗi.
Đúng là đồ xui xẻo.