Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH Chương 4 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

Chương 4 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

5:30 chiều – 03/08/2024

12

Hầu phủ hôm nay rất náo nhiệt.

Ta không phải xuất thân từ gia đình quan lại, không quen thuộc với những dịp như thế này, chỉ biết bám sát sau lưng Tạ Từ An, đi ngang nhìn dọc, xem cho vui.

Nhưng cái náo nhiệt ấy chẳng mấy chốc lại đẩy đến bên mình.

Chẳng bao lâu sau có người chủ động tiến lại gần, ta nhớ nàng ta, họ Tiêu, tự là Vi, tiểu nữ nhi của phủ Thị lang, tính tình kiêu ngạo, nghe nói đã thầm thương trộm nhớ Tạ Từ An nhiều năm, chỉ là chưa có cơ hội bày tỏ đã bị ta cỗm tay trên mối hôn sự này.

Nàng chủ động tiến lại trò chuyện với Tạ Từ An, nhưng tiếc thay, người này tự xưng là Bồ Đề dưới chân Quan Âm, đâu có lòng phàm trần, Tiêu Vi hạ thấp mình tìm lời trò chuyện, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng mới đáp một tiếng “ừ”.

Nhiệt tình lại gặp lạnh nhạt như vậy khiến Tiêu Vi mất mặt, liền chuyển mục tiêu sang ta.

Nhìn ta từ đầu đến chân, nàng ta cười nói, “Chân của thiếu phu nhân dường như không giống chúng ta nhỉ.”

“Mẹ ta từng nói, phụ nữ tay chân to lớn thường tính tình mạnh mẽ, thô lỗ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là khác thường.”

Vừa nói, nàng ta vừa vô tình để lộ ra đôi chân gót sen ba tấc của mình.

Ta không hiểu những mối quan hệ trên triều đình, nhịn không nói gì, thật không hiểu những tiểu thư quan gia này, bó chân ba tấc cũng trở thành đề tài để tự hào khoe khoang.

Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net

Từ nhỏ ta đã theo cha đi giang hồ, chưa từng bó chân ba tấc, cũng không học nữ công gia chánh, cha càng không dạy ta tam tòng tứ đức của nữ nhân.

Cha chỉ dạy ta một thân kiếm pháp xuất thần nhập hóa.

Cũng chính nhờ kiếm pháp này, ta trên lôi đài tỷ võ chiêu thân ở Tạ phủ suýt chút nữa đã chém trúng Tạ Từ An, trở thành thiếu phu nhân của Tạ phủ.

Sau màn chào hỏi, mọi người lần lượt ngồi xuống, các quan lại và phu nhân ngồi riêng.

Và Tiêu Vi lại chủ động đến ngồi cạnh ta.

Thật là xui xẻo.

Lúc khai yến Tiêu Vi cùng các phu nhân tiểu thư cùng bàn trò chuyện vui vẻ, còn ta không quen ai, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Đột nhiên, khi ta đưa đũa định gắp một viên thịt, không cẩn thận trượt một cái khiến viên thịt rơi trở lại đĩa, bắn tung tóe nước sốt lên trên bàn.

“A!”

Tiêu Vi kêu lên, vội lấy khăn lụa lau nước súp bắn lên người, ta vừa định nói “xin lỗi” thì đã nghe nàng ta nói,

“Thiếu phu nhân, mẹ tỷ từ nhỏ không dạy tỷ lễ nghi khi dùng bữa sao?”

Nói xong, nàng ta lại che miệng, “Xin lỗi, ta quên mất là tỷ không có mẹ.”

Ba chữ “không có mẹ” ngay lập tức đâm vào nỗi đau của ta.

Quả thật từ nhỏ ta không có mẹ.

Ta là đứa trẻ bị bỏ rơi nơi hoang dã, suýt chút nữa bị sói ăn thịt thì được cha ta cứu và nuôi dưỡng, còn cha mẹ ruột của ta, đến nay vẫn chưa tìm thấy.

Ta đặt mạnh đũa xuống.

Quay đầu nhìn nàng ta.

Đúng như nàng ta nói, chúng ta là người giang hồ quen sự phóng khoáng, giọng nói của ta rõ ràng truyền vào tai mọi người.

“Ta tưởng muội muội đây chỉ bó chân nhỏ mà thôi, không ngờ còn bó luôn cả não.”

“Ta không có mẹ thì sao? Muội có mẹ dạy dỗ lễ nghi mà lại thô lỗ vô lễ như thế, nếu ta là mẹ của muội, chắc cũng muốn nhét muội trở lại bụng để khỏi sinh ra mà làm xấu mặt.”

Tiêu Vi sững sờ.

Nàng có lẽ không ngờ rằng, ta – một thiếu phu nhân nổi tiếng không được sủng ái, không có chỗ dựa, lại dám mắng nàng trước mặt mọi người.

Và còn mắng một cách thẳng thừng, khó nghe như vậy.

Mặt nàng đỏ bừng, mắt cũng đỏ lên.

Thấy mọi người đều nhìn sang, các phu nhân cùng bàn vội vàng đứng ra hoà giải.

Ta cũng chẳng muốn nói thêm, nhìn về phía Tạ Từ An, tưởng rằng hắn sẽ tức giận, lạnh lùng, nhưng lại thấy hắn không thèm liếc nhìn sang đây, thản nhiên gắp một hạt sen.

Khóe miệng hắn cong lên, như thể đang cười.

13

Ta cứ tưởng Tiêu Vi bị ta mắng trước mặt mọi người sẽ biết điều hơn.

Nhưng miệng nàng ta không nói, tay lại không yên, cố ý làm đổ cốc rượu, rượu tràn ra khắp người ta.

“Thật xin lỗi.”

Nàng ta cầm khăn lụa dính dầu muốn lau cho ta, nhưng ta ngăn lại.

“Không cần.”

Ta tự mình lau, trong lúc đó để lộ cổ tay.

Tiêu Vi nhìn thấy, lập tức sững sờ. Khi ta còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã cao giọng kêu lên, “Thiếu phu nhân, nàng…”

“Đã thành hôn với Tạ Tướng quân mấy tháng rồi mà sao thủ cung sa vẫn còn?”

Một câu nói, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bên bàn bên cạnh, lão tướng quân Tạ Hồng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn ta chằm chằm với vẻ mặt lạnh lùng, rồi đặt mạnh đũa xuống bàn.

Tạ Từ An là con trai duy nhất của Tạ gia, lão tướng quân mong có cháu đến phát cuồng, thấy ta đã thành hôn mấy tháng mà vẫn chưa có tin tức gì, mỗi ngày đều cho người mang đủ loại thuốc bổ đến, nay biết ta và Tạ Từ An vẫn chưa từng viên phòng, sắc mặt càng thêm u ám.

Cùng bàn còn có người hiếu kỳ, ngay lập tức trêu chọc hỏi Tạ Từ An, “Tạ Tướng quân cưới một thiếu phu nhân xinh đẹp thế này, sao mà có thể chịu được?”

Tạ Từ An vẫn thản nhiên ăn cơm, không hề nhướn mày, “Gần đây ta lễ Phật, thanh tịnh, không màng chuyện thế tục.”

Lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, “Không màng chuyện thế tục?”

“Rõ ràng là cưới một nữ tử giang hồ, không làm tròn bổn phận của thê tử.”

Lão tướng quân tính tình thẳng thắn, cũng không ngại chuyện xấu trong nhà, liền trách mắng ngay trước mặt mọi người.

Cùng bàn đa phần là những quan lại xu nịnh, nghe vậy liền hùa theo lời của lão tướng quân, có kẻ còn khuyên Tạ Từ An rằng ta cưới hắn vốn là trèo cao, không nên quá nuông chiều, khuyên Tạ Từ An nên coi trọng việc nối dõi tông đường, sớm khai chi tán diệp, nếu không được thì nên nạp thêm vài phòng thiếp để nối dõi cho Tạ gia.

Ta ngước sang nhìn phản ứng của Tạ Từ An.

Người này nhíu mày, trên mặt hiếm khi thấy biểu cảm nào biến hóa rõ ràng.

Tuy nhiên, người đầu tiên lên tiếng bảo vệ ta lại là Tiểu Hầu gia.

Chu Phỉ nhàn nhạt nói, “Rõ ràng là công tử Tạ lễ Phật tịnh thân, liên quan gì đến phu nhân của hắn?”

“Hôm nay là sinh nhật của tổ mẫu ta, các vị đại nhân đừng bàn chuyện nhà người khác nữa.”

Ta nghe mà thầm cảm thán trong lòng, Tiểu Hầu gia quả nhiên là người được khen ngợi khắp Kinh thành, thật là ôn nhu và…

Chưa kịp khen xong, đã nghe một tiếng động lớn bên kia.

Tạ Từ An đặt mạnh đũa xuống.

Dường như hắn còn nhìn ta một cái.

“Tiểu Hầu gia nói đúng, là vấn đề của ta, liên quan gì đến phu nhân của ta?”

Người này tự phơi bày chuyện nhà trước mặt mọi người, mà vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, “Là ta một lòng lễ Phật, là ta không được.”

Ta suýt chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.

Ta có nghe nhầm không?

Hắn nói… hắn không được sao?

Cả phòng im lặng, sắc mặt lão tướng quân càng thêm ta sầm, một lúc lâu sau, mới có người cười gượng để hòa giải, “Ha ha, Tạ Tiểu tướng quân thật biết nói đùa…”

Khi không khí đang căng thẳng, từ ngoài phủ đột nhiên vang lên tiếng thông báo—

“Công chúa Trường Ninh giá đáo!”