09
Trang An cứ thế ở lại trong phủ của ta.
Chỉ là, để tránh bị người khác phát hiện, hắn chỉ xuất hiện vào ban đêm, mỗi khi trời sáng lại rời khỏi phòng ta.
Ngay cả ta cũng không biết hắn đi đâu.
Nuôi một Ngư tinh thôi mà, thật sự khiến ta có cảm giác như đang vụng trộm mỗi đêm. Thật là kích thích.
……
“Phu nhân, nuốt xuống đi.”
Ngón tay thon dài của Ngư tinh chạm vào khóe miệng ta, lau đi phần thuốc còn sót lại.
Nhân lúc hắn không chú ý, ta lại nhổ ra một ngụm.
Thật đắng.
Ta từ khi sinh ra cơ thể đã bị chứng lạnh thân nhược khí, gần đây lại đúng lúc hành kinh, càng cảm thấy bụng dưới đau nhói, đại phu kê cho ta một ít thuốc bổ, nhưng đều đắng chát khó nuốt.
Thuốc chảy xuống cổ họng được một chút, liền khiến ta buồn nôn.
Trang An quỳ nửa người trước mặt ta, dỗ dành hết lần này đến lần khác, nhưng một bát thuốc đen đặc gần như không giảm đi chút nào.
Ta cũng mất kiên nhẫn, co người lại trên giường, “Không uống nữa! Đắng chết đi được.”
Bên cạnh giường vang lên tiếng thở dài nhẹ của Trang An.
Ta nghe thấy hắn đặt bát thuốc xuống, tưởng rằng hắn định từ bỏ, nhưng bất ngờ hắn xoay người ta lại, đôi môi mềm mại áp tới.
Môi răng hắn khẽ mở, truyền thuốc ấm qua cho ta.
Lòng bàn tay áp vào gáy ta hơi siết lại, không để ta trốn thoát, dù thuốc đã hết, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại.
Hơi thở giao thoa, vị đắng của thuốc từ từ lan tỏa.
Ta mơ hồ nghĩ—
Ngư tinh này kỹ thuật hôn thật điêu luyện.
Sau đó, Trang An buông tay, nụ hôn rơi xuống tai ta, thở dài, “Phu nhân, đây là lần đầu tiên Trang An hôn.”
“Không tin.”
Hắn cười, không giải thích thêm, chỉ nhấc bát thuốc lên.
Mặt ta đỏ bừng, nghĩ thầm, hắn sẽ không lại hôn nữa chứ?
Trang An khẽ cười, vén tóc ta ra sau tai, “Không hôn nữa, phu nhân uống nóng đi.”
Ta ngạc nhiên, “Ta…”
Rõ ràng ta chưa nói gì mà.
Trang An đưa bát thuốc đến trước mặt ta, thấy ta bịt mũi uống ừng ực, hắn mới giải thích, “Ngư tinh chúng ta vốn có thuật đọc tâm.”
Nhận lấy cái bát trống không còn một giọt thuốc nào, hắn khẽ cúi người, đối mặt với ta.
“Chúng ta có thể nghe thấy tiếng lòng của người mình yêu.”
10
Ngày mồng chín tháng ba, là lễ mừng đại thọ tám mươi của lão phu nhân nhà Hầu phủ, và ta, với tư cách là thiếu phu nhân, cũng phải cùng Tạ Từ An tham dự.
Ta rất ghét những dịp như thế này, nhưng cũng không thể không làm ra vẻ.
Tạ Từ An đối xử với ta vẫn lạnh nhạt như trước.
Nếu không phải không gian xe ngựa hạn chế, hắn chắc chắn sẽ muốn giữ khoảng cách một con phố với ta.
Trên đường đi, xe ngựa lắc lư, và ta nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Từ An, nhưng trong đầu toàn nghĩ về Ngư tinh.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa thỏa mãn sự tò mò của ta—
Ngư tinh rốt cuộc có bao nhiêu cái đó?
Ta vừa mới nghĩ như vậy, Tạ Từ An bên cạnh bỗng nhiên như bị nước bọt làm nghẹn mà ho sặc sụa không ngừng.
Ta định vỗ lưng giúp hắn thuận khí, nhưng hắn nghiêng người tránh né.
…Tên hòa thượng đáng chết này.
Ta tức giận ngồi trở lại phía bên kia xe ngựa, cầm lấy khăn tay không thèm để ý đến hắn.
Lòng cảm thấy chán nản, tự mình nghĩ lung tung về Trang An.
Không biết ban ngày hắn trốn ở đâu, ăn gì uống gì? Chẳng lẽ ban ngày đi đến đoàn xiếc bán nghệ kiếm chút đồ ăn sao?
Đuôi cá của Ngư tinh trơn láng, đồ vật đó chẳng lẽ giấu dưới vảy cá?
Thực ra, khí chất và cách nói chuyện của Trang An có phần giống Tiểu Hầu gia Chu Phỉ.
Nói mới nhớ, Chu Phỉ từng tỏ tình với ta, ài, hồi đó còn trẻ người non dạ, ta đã thẳng thừng từ chối luôn rồi.
…
Suy nghĩ vẩn vơ suốt chặng đường, cuối cùng cũng đến Hầu phủ.
Xe ngựa dừng lại, ta nghe thấy bên ngoài tiếng người huyên náo, khi vén rèm hỏi một câu bâng quơ, “Ai ở ngoài xe ngựa vậy?”
Lời vừa dứt bên cạnh liền vang lên giọng nói trầm trầm của Tạ Từ An, “Tiểu Hầu gia của nàng đấy.”
11
“Cái gì?”
Ta ngỡ ngàng quay lại, nhưng chỉ thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Từ An.
Người này mặt không biến sắc, lại lặp lại một lần nữa, “Hầu phủ, Tiểu Hầu gia.”
“Ồ.”
Ta đáp lại một cách ngượng ngùng.
Chắc là vừa rồi nghe nhầm.
Trong lúc mơ màng, Tạ Từ An đã vén rèm xuống xe, có lẽ vì có người ngoài, hắn dừng chân, còn đưa tay ra đỡ ta xuống xe.
Tiểu Hầu gia Chu Phỉ đang đứng ở cổng phủ, trò chuyện vài câu với người bên cạnh rồi tiến lại gần phía ta.
Người đến mặc một bộ trường bào màu xanh lục, phong thái nho nhã tuấn tú, khác với sự lạnh lùng của Tạ Từ An, Tiểu Hầu gia cử chỉ lễ độ, ngay cả ánh mắt cũng rất ôn hòa.
Chào hỏi xong với Tạ Từ An, Chu Phỉ chuyển ánh mắt sang ta.
Dừng lại một chút, gật đầu với ta xem như chào hỏi rồi rời đi.
Tạ Từ An lướt qua hắn, thấy ta vẫn chưa động đậy, quay lại giọng điệu không tốt, “Còn không đi?”
“Ồ.”
Ta đáp lại một cách lười biếng, đi theo sau Tạ Từ An vào phủ. Nhưng mãi lo nhìn ngắm xung quanh, không để ý nên vấp vào ngưỡng cửa, một bàn tay liền từ bên cạnh đưa ra, kịp thời đỡ lấy ta.
Là Chu Phỉ.
Thấy ta đã đứng vững, hắn nhanh chóng buông tay.
Chỉ nhẹ nhàng nói một câu cẩn thận.
Ta còn chưa kịp cảm ơn, phía trước Tạ Từ An đã không chịu được, kéo mạnh ta vào phủ, giọng điệu không vui, “Đi nhanh lên.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta một cái, “Bước qua ngưỡng cửa mà cũng vấp, ngốc.”
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay ta có cảm giác thô ráp, nó khiến ta chợt nhớ đến Trang An.
Nhưng Trang An của ta dịu dàng hơn tên hòa thượng này nhiều.