Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH Chương 2 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

Chương 2 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

5:29 chiều – 03/08/2024

05

Trong mắt Trang An hiện lên vài phần mơ màng, “Ai cơ?”

“Vẫn còn giả vờ.”

Ta đưa tay kéo đuôi cá của hắn, “Ta nói ở Xuân Phong Lầu sao không cho chạm vào, là sợ ta phát hiện ra sơ hở phải không?”

“Làm cũng thật giống.”

Tuy nhiên, ta sờ trái sờ phải, vẫn không tìm thấy đường chỉ nào, đuôi cá dường như thực sự liền mạch với phần thân trên.

Trang An thở dài một tiếng, nghiêng người tới, giữ chặt tay ta đang mân mê không yên, “Phu nhân không cần thử nữa, Trang An thật sự là Ngư tinh.”

Ta im lặng hồi lâu.

Sau đó nuốt một ngụm nước bọt, bỗng dưng nảy sinh lòng hiếu kỳ.

“Vậy… Ngư tinh có khả năng cưới vợ sinh con…cái khía cạnh đó đó, có không?”

Ta hỏi rất khéo léo, Trang An ngừng lại một chút, tai đỏ lên.

“Có.”

“Không chỉ một cái thôi đâu .”

06

Hắn đáp lại thật thẳng thắn táo bạo, dù cho đối phương là một con cá, nhất thời ta vẫn đỏ mặt.

Không chỉ một cái.

Vậy là mấy cái ?

Ta tặc lưỡi, trong lòng cảm thán, ra là các cô nương tộc Ngư tinh đều được hưởng thụ tốt như vậy.

Ta hắng giọng, vừa mở miệng đã để lộ lời thật lòng, “Không tin, ngươi cho ta xem thử được không?”

“Phu nhân…”

Trang An mím môi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang chút lẩn tránh.

Ta nghĩ Ngư tinh quả nhiên tính cách đơn thuần, chắc là bị ta làm cho sợ.

Đang nghĩ cách an ủi hắn, thì người này bỗng nắm lấy tay ta, đặt lên một chỗ.

Cảm giác trong tay toàn là sức nóng bỏng.

Đêm khuya, đầu óc còn chưa tỉnh táo, ta rút tay về, ngơ ngác hỏi, “Ngươi giấu túi sưởi dưới đuôi cá à?”

Lời vừa dứt, ta mới nhận ra mình thật ngốc nghếch.

Quả nhiên, trên đầu vang lên tiếng cười khẽ.

Người này vốn đã sinh ra với dáng vẻ quyến rũ, lúc này lại cúi mắt cười, nốt ruồi lệ kia càng thêm câu hồn.

Hắn tiến lại gần, không còn vẻ ngoan ngoãn cúi đầu như lúc mới bị ta mua về, mà với tư thế chủ động mạnh mẽ vây lấy ta trên giường.

Lời nói kèm hơi thở ấm áp rơi trên cổ ta, ngứa ngáy khó chịu.

“Phu nhân muốn thử không?”

Ta định từ chối.

Nhưng khuôn mặt giống hệt Tạ Từ An tiến gần lại, sát thương thật sự quá mạnh.

Ta nổi tiếng là có thân thủ tốt, từng tay không đánh hổ cùng nhị lang gia của Vũ phủ, chuyện này từng lan truyền khắp kinh thành, nhưng lúc này, lại không đẩy nổi một tay của Ngư tinh.

Tay ta đặt lên vai hắn, lại bị hắn ấn lên đỉnh đầu, ngón tay từ từ xen vào kẽ ngón tay ta, đan xen nắm chặt.

Khi chạm vào lòng bàn tay, có chút ngứa.

“Phu nhân nói người đã có trượng phu, người không sợ bị phu quân trong nhà phát hiện sao?”

“Không sợ.”

Nhắc đến Tạ Từ An, ta tức giận nắm chặt tay hắn. “Phu quân nhà ta tâm như Bồ Đề, dưới thân không cử động được.”

“Chỉ là một tiểu hòa thượng chưa cạo đầu.”

07

Trang An im lặng vài giây, rồi cười khẽ.

“Thì ra phu nhân lấy phải một tiểu hòa thượng, thật là làm khó phu nhân rồi.”

Vừa nói, hắn vừa chà xát vào lòng bàn tay ta.

Giọng điệu mê hoặc.

“Vậy phu nhân thấy ta thế nào?”

Người ta nói tiếng hát của Ngư tinh có thể mê hoặc lòng người, ta thấy không đúng, lời hắn nói còn quyến rũ hơn cả tiếng hát, một câu nói nhẹ nhàng, một ánh nhìn, đã có thể thắp lên ngọn lửa trong lòng người.

Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.

Khi đuôi cá của Trang An chạm vào ta, ta đẩy hắn ra.

“Đủ rồi.”

Nhưng lời vừa dứt, cửa phòng đã bị người đá văng.

Cánh cửa gỗ lim nặng nề đập mạnh vào tường, âm thanh trầm đục.

Có người cầm kiếm bước vào, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt, mũi kiếm khẽ rung, suýt chút nữa đã chém đứt đuôi cá.

Giọng nói vốn lạnh lùng của Tạ Từ An, lúc này cũng có chút gợn sóng,

“Phu nhân cô đơn sao không nói sớm, bổn Tướng quân chẳng lẽ không bằng tên hoạn quan này?”

Ánh mắt Tạ Từ An dừng lại trên mặt Trang An, một lúc sau rồi cười khẩy,

“Hóa ra là một kẻ thay thế.”

Sau lưng ta, đuôi cá co lại, Trang An vẫn dám lên tiếng phản bác,

“Ta là Ngư tinh, không phải hoạn quan.”

“Hoạn quan không thể làm phu nhân vui vẻ, nhưng ta thì có thể.”

08

Ta đã tưởng tượng ra hàng vạn phản ứng của Tạ Từ An.

Nhưng hắn lại chọn cách thứ một vạn lẻ một.

Hắn không giận, không tức, ngược lại còn thu kiếm vào vỏ, nhấc tà áo ngồi xuống ghế, như thể đang chờ xem kịch.

“Vui vẻ?”

“Chỉ là một món đồ chơi mua về phủ mà thôi, thật sự nghĩ nàng dám làm gì với ngươi?”

Vừa nói, hắn vừa đặt kiếm lên bàn, tay phải hơi nhấc lên, “Phu nhân tiếp tục đi.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Tạ Từ An trống rỗng, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Chắc hẳn hắn thực sự không yêu ta.

Ngày cưới, hắn đã cùng ta lập giấy khế ước, sau khi kết hôn không can thiệp vào nhau, đây là một cuộc hôn nhân chỉ có danh nghĩa.

Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net

Ta cắn môi, dưới ánh mắt ép buộc của Tạ Từ An, đứng dậy, ôm cổ Trang An rồi ngồi lên người hắn.

Dưới thân chợt thấy thật lạnh.

Lớp vải mỏng manh cọ vào đuôi cá của hắn, cảm giác thật băng giá.

Khi ta đang phân vân không biết có nên hôn Trang An trước mặt Tạ Từ An hay không, thì bên ngoài sân bỗng vang lên tiếng bước chân.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng của quản gia từ xa vọng lại đầy lo lắng, chắc hẳn là tiếng Tạ Từ An đá văng cửa đã đánh thức hạ nhân trong phủ.

“Đừng qua đây!”

Tạ Từ An quát lớn ngăn những bước chân đó lại.

“Không có gì,” hắn nói, liếc nhìn ta một cái, rồi búng ra một viên đá, tắt ngọn đèn, “Chỉ là ác mộng thôi.”

Sau khi đuổi hạ nhân đi, hắn dường như cũng mất hứng thú tiếp tục xem kịch bèn đứng dậy, ngay lập tức trở lại vẻ thanh lãnh vô ưu của người tu hành.

“Ngày thành hôn, ngươi và ta đã lập giấy thương nghị, ngươi nếu chịu không nổi cô đơn, tìm chút vui vẻ cũng là điều nên làm, ta sẽ không can thiệp, chỉ là—”

“Ngư tinh dù sao cũng không thể lộ mặt ra ngoài, để hắn ở trong phòng ngươi là được, không được xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong phủ.”

Nói xong, hắn liền quay người rời đi, trước khi đi còn không quên giúp ta lắp lại cánh cửa bị đá văng.

Hắn thật sự là vị chân tu đáng ngưỡng mộ. Ta khóc không ra nước mắt.

Nhà gần như bị người ta đào tường trộm mất, hắn còn không quên giúp người ta sửa cửa.

Người tu hành độ lượng quả nhiên khác người thường.