Kết hôn với Tiểu Tướng quân đã ba tháng nhưng chưa từng có lần nào ân ái, kể cả đêm động phòng hoa chúc cũng là một mình ta một phòng.
Nộ khí xung thiên, ta tức giận mà mang về một Ngư tinh để tìm cảm giác mới lạ.
Ngư tinh thân hình cường tráng, da thịt mướt mát, cảm giác chạm vào thật tuyệt vời.
Tiểu Tướng quân lại cầm kiếm đột nhập vào phòng nửa đêm, suýt nữa đã chém đứt đuôi cá của Ngư tinh.
“Nếu cảm thấy cô đơn sao nàng không nói, bổn Tướng quân chẳng lẽ còn không bằng kẻ phế vật này sao?”
Ngư tinh ở phía sau kéo váy ta, hạ giọng chậm rãi giải thích: “Ta là Ngư tinh, không phải phế vật.”
“Phế vật không thể làm phu nhân vui vẻ, nhưng ta có thể.”
01
Mẫu thân nói, tiết tháng ba mùa xuân ấm áp trong lành, là thời điểm dễ động lòng nhất.
Ta cảm thấy rất đúng.
Bởi vì ta luôn mơ thấy mình được ngủ với Tạ Từ An.
Đáng tiếc sau khi thành thân, người này tránh ta như tránh rắn rết, ngày ngày ngủ riêng phòng.
Buổi sáng hắn luyện kiếm, ta liền cầm một ít hạt dẻ rang đường bên cạnh chỉ điểm.
“Thân mình cúi thấp xuống một chút.”
Như vậy tầm nhìn của ta mới có thể nhìn vào phong cảnh đang phập phồng bên trong vạt áo.
“Bước chân bước dài hơn chút.”
Như vậy có thể nhìn thấy đôi chân dài kia một cách rõ ràng nhất.
Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net
Chân của phu quân so với cái mạng của ta còn dài hơn.
Tạ Từ An múa kiếm một cách hoàn mỹ, còn ta thì chăm chú nhìn vào sống mũi của hắn—
Sống mũi của tướng công cao, chắc hẳn cái kia cũng rất tốt. Trộm nghĩ một chút thôi đã thấy đỏ mặt phấn khích.
Bước chân của Tạ Từ An bỗng nhiên lỡ nhịp, kiếm cũng lệch đi vài phần.
“Mệt rồi.”
Hắn ném kiếm cho tiểu đồng bên cạnh, giọng hơi khàn, “Không luyện nữa.”
Ta bỏ một hạt dẻ vào miệng, có chút thất vọng.
“Xem ra sức bền cũng không được tốt lắm.”
Không biết làm sao, Tạ Từ An vừa bước đi đã khựng lại, rồi quay lại.
Hắn cúi người nhặt kiếm lên, “Vẫn là luyện tiếp thôi.”
“Làm việc phải có đầu có cuối.”
Người này nói chuyện mà không nhìn ta một lần, ánh mắt kiên định như thể muốn đi tòng quân ra trận ngay lập tức vậy.
02
Tạ Từ An không động vào ta là có nguyên do.
Tên trời đánh thánh vật này luôn muốn xuất gia quy y vào cửa Phật, nhưng bị gia phụ gia mẫu ngăn cản,nghĩ mọi biện pháp ép hắn thú thê tử. Họ hi vọng sau khi thành gia lập thất, có thê nhi bên cạnh sẽ khiến hắn từ bỉ ý định xuất gia mà lưu lại chốn hồng trần. Nhưng khổ thân thay, hắn ngày ngày đêm đêm tránh né ta, sợ rằng ta sẽ nhào lên phá mất thân đồng tử của hắn.
Ta đã cố gắng ba tháng.
Đe dọa, quyến rũ, nũng nịu, khóc lóc, dùng hết mọi cách để lôi kéo hắn..
Nhưng mà cái người này vẫn không chịu nhìn ta một cách nghiêm túc. Ánh mắt hắn nhìn ta như hòa thượng nhìn thí chủ vậy.
Mệt mỏi vì đã cố gắng hết sức, ta không nhịn được nữa mà kéo áo hắn chất vấn,
“Tạ Từ An, ngươi không sợ ta không chịu nổi cô đơn, ra ngoài tìm người đàn ông khác sao?”
Tạ Từ An im lặng hai giây, giọng điệu thản nhiên, “Phu nhân thích thì cứ làm.”
“Được rồi,” ta giận dỗi, ” Tối nay ta sẽ đến Xuân Phong Lầu tìm một nam nhân về vui chơi.”
Hắn cúi mắt, “Phu nhân tùy ý.”
……
Đây là lần đầu ta đến kỹ viện.
Cả viện đầy những cô nương xinh đẹp, tươi tắn rực rỡ.
Ta thấy cái gì cũng mới lạ, gặp ai cũng vung tay ban thưởng, chẳng bao lâu đã vì tiêu xài hoang phí mà được bà chủ mời lên gian phòng trên lầu.
“Xuân Phong Lầu của chúng ta hôm nay vừa có hàng mới, cô nương qua đó nhìn thử xem?”
“Đảm bảo cô nương sẽ hài lòng.”
Ta không hiểu “hàng mới” trong lời bà ta là gì, chỉ có thể giả bộ già dặn lõi đời mà gật đầu, “Đưa vào xem thử.”
Chẳng bao lâu.
Bà chủ vén rèm bước vào, phía sau còn có một Ngư tinh.
Đuôi cá màu xanh lam rực rỡ, phần thân trên trần trụi mạnh mẽ săn chắc.
Ánh mắt dần dần nhìn lên…
Ta suýt nghĩ mình nhìn nhầm.
Ngư tinh lại có khuôn mặt giống hệt Tạ Từ An.
03
Khác với Tạ Từ An thanh tâm quả dục, Ngư tinh chỉ ngồi đó chỉ dịu dàng cúi mắt, chưa làm gì thì khóe mắt đã có một nốt ruồi lệ đẹp đến mức muốn câu mất hồn người khác chỉ với một cái liếc mắt.
Ta sững sờ một lúc, gọi hắn lại gần.
“Lại đây.”
Hắn nghe lời bước tới.
“Tên ngươi là gì?”
Ngư tinh cúi mắt, “Ta không có tên.”
Sau khi ta đưa tiền mua hắn từ bà chủ, hắn hạ giọng nói, “Xin chủ nhân ban tên.”
Chủ nhân…
Ta bỗng cảm thấy xấu hổ, “Gọi ta là phu nhân thôi, ta đã có trượng phu rồi.”
“Dạ, phu nhân.”
Thật ngoan.
Ta thở dài trong lòng, con cá này cũng tốt quá đi chứ.
Ngư tinh dường như run nhẹ mí mắt, dừng lại một lúc, lại nói, “Xin phu nhân ban tên.”
Ta liếc nhìn thân hình cường tráng của Ngư tinh, buột miệng nói, “Vậy gọi ngươi là Tạ Tráng An đi.”
Ý nghĩa đơn giản mà thô bạo, người đàn ông mạnh mẽ hơn Tạ Từ An!
Ngư tinh im lặng.
Do dự một hồi, hắn thăm dò, “Nếu không, phu nhân gọi ta là Trang An nhé.”
“Cũng được.”
Ta không nhịn được, chạm tay vào đuôi cá ướt đẫm của hắn.
Ban đầu hắn còn dịu dàng chiều theo sự tò mò của ta, sau đó không biết chạm vào đâu mà hắn đột ngột nắm chặt cổ tay ta, tai đỏ lên.
“Phu nhân, chỗ đó, không được.”
04
Ta dẫn Trang An về phủ Tướng quân.
Để tránh bị người khác phát hiện, ta trực tiếp dẫn hắn trèo tường vào sân, trở về phòng của ta.
Trước giường, ta cầm ngọn đèn dầu lên đưa lại gần mặt hắn rồi tỉ mỉ quan sát.
Giống.
Thật sự giống.
Ngoại trừ nốt ruồi lệ, điểm khác biệt duy nhất là khí chất.
Tạ Từ An lạnh lùng xa cách, như một đóa hoa cao lương chỉ có thể ngắm từ xa, khiến người khác không dám khinh nhờn.
Còn người Ngư tinh này trong mắt đầy rẫy khát khao rõ ràng.
Nhìn hắn cúi mắt ngồi đó, thái độ ngoan ngoãn tưởng chừng như vô hại. Nhưng khi nâng cằm hắn lên, liền thấy rõ ràng trong mắt hắn sự chiếm hữu trần trụi.
Nhưng ta vẫn không tin.
Trên đời này làm sao có người giống nhau đến vậy.
Ngay cả độ cong của khóe mắt cũng không khác gì Tạ Từ An trong ấn tượng của ta.
Ta chà xát mạnh lên nốt ruồi lệ trên da hắn, da đã đỏ nhưng nốt ruồi vẫn còn.
Người này mím môi không nói, cũng không kêu đau.
Ngoan vô cùng.
“Ở đây chờ ta một lát,” Ta nhẹ giọng dặn dò, “Ta đi rồi sẽ quay lại.”
“Vâng.”
Ra khỏi cửa, ta nhanh chóng đến biệt viện.
Đêm nay mây đen che phủ mặt trăng, trời tối mịt, ta vào cổng viện còn suýt vấp ngã.
Nhẹ nhàng bước vào phòng của Tạ Từ An, ngay lập tức thấy người nằm trên giường.
Hắn quấn chặt chăn, ngủ không yên ổn, trên trán thậm chí còn toát mồ hôi mỏng, và khóe mắt sạch sẽ, hoàn toàn không có nốt ruồi lệ.
Ta lặng lẽ rời khỏi biệt viện trở về phòng mình.
Vừa vào cửa, liền thấy Trang An ngồi bên mép giường, chiếc đuôi cá màu xanh lam khổng lồ nhẹ nhàng rũ xuống đất, ánh lửa phản chiếu trên vảy cá lấp lánh.
Gió nhẹ thổi qua, ta mới nhận ra cửa sổ không biết từ lúc nào đã mở một khe nhỏ.
Nhưng ta nhớ rõ, khi ra ngoài cửa sổ vẫn đóng.
Nhận thấy ánh nhìn của ta, Trang An giải thích, “Vừa rồi gió lớn, đã thổi mở cửa sổ một chút.”
“Thật sao?”
Ta chầm chậm tiến đến, nắm cằm hắn lắc lư, “Đừng giả vờ nữa, ngươi chính là Tạ Từ An, phải không?”