Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH Chương 8 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

Chương 8 TA MANG VỀ MỘT NGƯ TINH

5:32 chiều – 03/08/2024

Khi Tạ Từ An dìu ta ra khỏi hang động, những quan binh kia vừa đến nơi.

“Tướng quân, mạt tướng đến trễ!”

Người đến quỳ một gối xuống, hướng Tạ Từ An tạ tội.

Tạ Từ An hít sâu một hơi, giọng trầm đến mức gần như muốn giết người, “Không, ngươi đến quá sớm rồi.”

19

Tạ Từ An đưa ta về phủ, người này nóng lòng muốn đưa ta về phòng để tiếp tục việc còn dang dở trong hang động, nhưng lại bị người khác đến quấy rầy.

Ngoài cửa có người gọi lớn, “Lâm Thanh Dã!”

Tạ Từ An thở dài, “Đàn bà thật phiền phức.”

Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài, nhường phòng lại cho ta và công chúa Trường Ninh đang sốt ruột chờ bên ngoài.

Trường Ninh vội vàng vào phòng, suýt nữa đâm sầm vào Tạ Từ An, mắng một tiếng “vướng víu”, rồi nhanh chóng lách qua hắn chạy vào phòng ta.

Nàng nắm lấy tay ta, nhìn ta từ trên xuống dưới một hồi, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi không sao là tốt rồi.”

Công chúa vốn cao quý, nói xong mắt lại đỏ hoe, “Bản cung còn tưởng lần này hại chết ngươi rồi.”

Nàng thật sự rất chân thành.

Là một công chúa cao quý, theo lý mà nói, ta là một nữ tử trong nhà thần tử, chết vì cứu nàng cũng là chuyện phải làm.

Nhưng nàng lại nắm chặt tay ta mà nước mắt lưng tròng, nói rằng ta là người bạn duy nhất của nàng.

Nàng lớn lên trong chùa, những hòa thượng ở đó đều cứng nhắc, buồn tẻ, sau khi về cung, các phi tần cẩn thận lấy lòng nàng, cung nữ thái giám quỳ lạy nàng, phụ hoàng thương yêu nàng nhưng bận rộn chính sự, ít khi ở bên cạnh.

Chỉ có ta, một kẻ bộc trực gan dạ mới dám dẫn nàng cải trang nam nhi đi dạo thanh lâu.

“Dừng lại!”

Ta đặt ngón tay lên môi nàng, “Tiểu tổ tông, đừng nói nữa, sau này đừng nói với ai rằng ta dẫn ngươi đi thanh lâu, chuyện này mà Hoàng thượng biết, e rằng cả phủ Tướng quân sẽ bị lột da hết đấy.”

Trường Ninh không nói gì.

Nàng lau nước mắt, cười ranh mãnh với ta, “Bản cung không nói cũng được, trừ phi—”

Ta đột nhiên có dự cảm không lành, “Trừ phi gì?”

“Lại dẫn bản cung đi một lần nữa.”

“Không được!”

“Được thôi,” nàng chống nạnh, “vậy bản cung sẽ nói với phụ hoàng rằng thiếu phu nhân của phủ Tướng quân dẫn bản cung đi dạo thanh lâu…”

“Cô nãi nãi.”

Ta méo mặt, “Vậy, lần này để Tạ Từ An bí mật dẫn theo thị vệ.”

“Yên tâm, người của hắn miệng rất kín.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

20

Sau khi Trường Ninh rời đi, Tạ Từ An cùng ta đến Hầu phủ.

Sau khi gia nhân vào trong thông báo xong chỉ thấy Chu Phỉ vội vàng ra đón. Lúc hắn nhìn thấy Tạ Từ An bên cạnh ta, bước chân hắn chững lại, đi chậm hơn.

Sau khi chào hỏi, Chu Phỉ mới nhìn ta, “Phu nhân Tạ gia không sao chứ?”

Ta lắc đầu, “Không sao, may nhờ có Tiểu Hầu gia ra tay cứu giúp, nếu không, e rằng mạng này của ta đã mất ở đó rồi.”

Chu Phỉ cười cười, “Phu nhân Tạ gia năm xưa cũng đã cứu ta, hôm đó coi như là ta báo ân.”

Truyện đang tại page Bơ không cần đường và web truyennhabo.net

Khi hắn nói, nụ cười trên môi không dứt, giọng nói nhẹ nhàng rồi dần dần chuyển đi.

Chu Phỉ tu dưỡng rất tốt, ngay cả người thẳng thắn như Trường Ninh cũng nhìn ra tình cảm của hắn dành cho ta, nhưng hắn luôn kiềm chế, hành vi và lời nói không bao giờ vượt quá giới hạn.

Hắn thực sự là một công tử lịch lãm.

Như ngọc được mài giũa, như đá được chạm khắc.

Khi bầu không khí trở nên nặng nề, Tạ Từ An nắm lấy tay ta, khẽ nói, “Đa tạ Tiểu Hầu gia đã cứu thê tử của ta, đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn để tạ ơn, mong Tiểu Hầu gia không chê.”

Hầu phủ và phủ Tướng quân đều không thiếu những món quà như thế này, Chu Phỉ cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu nói một tiếng cảm ơn.

Ánh mắt hắn lướt qua đôi tay đang nắm chặt của ta và Tạ Từ An, cái nhìn lướt qua nhẹ nhàng như không có trọng lượng.

Hắn khẽ cười rồi tiễn Tạ Từ An đưa ta rời đi.

Xe ngựa từ từ rời khỏi Hầu phủ, gió thổi qua làm lay động rèm xe, ta vẫn có thể thấy bóng dáng cao lớn đứng trước cửa Hầu phủ.

Áo bào phấp phới.

Như một cây tùng xanh mạnh mẽ, chỉ lặng lẽ bảo vệ, không tiến thêm nửa bước.

21

Về đến phủ, trời đã tối.

Tạ Từ An hít sâu một hơi, “Lần này rốt cuộc có thể rồi chứ?”

“Có thể gì?”

Hắn tiến lại gần, thì thầm hai chữ bên tai ta.

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

Ta đá vào chân hắn, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ chân.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp vải, truyền vào da ta.

Chưa kịp vào biệt viện, hắn đã bế bổng ta lên, nhanh chóng bước vào cửa.

“Tạ Từ An!”

Ta nắm chặt lấy áo hắn, “Trời còn chưa tối hẳn mà.”

“Ừ.”

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng giọng nói lại mang vài phần vui vẻ, “Chúng ta làm một lát, trời sẽ mau tối thôi.”

“…”

Làm thiếu phu nhân trong phủ Tướng quân mấy tháng, phải kiềm chế cũng mấy tháng, nay ta cuối cùng cũng ngủ được với con cá này.

Con cá này thật sự quyến rũ.

Trong đêm đen không thấy năm ngón tay, hắn tắt hết nến trong phòng, trên giường hắn áp trán vào ta, nhẹ nhàng hôn môi ta.

Sau nụ hôn dịu dàng là sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Hắn giữ chặt cổ tay ta giơ lên, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay ta, hành động bình thường này trong đêm lãng mạn lại mang cảm giác như đang trêu đùa.

Ta rúc vào lòng hắn run rẩy.

Mặc cho cái đuôi cá khổng lồ quấn lấy ta, kéo ta vào biển tình dục, tạo nên từng đợt sóng mãnh liệt.

Ta không nhịn được mà nghĩ, Ngư tinh…

Ngư tinh quả thật không phải người.

Sự chiếm hữu đó, nếu ta là một tiểu thư mảnh mai, có lẽ đã bị hắn làm cho tan nát rồi.

Đang nghĩ, hắn ép ta quay đầu lại, lưỡi hắn tách đôi môi ta ra, giọng hắn mơ hồ.

“Phu nhân, làm việc phải tập trung.”