11
Đại chiến Tiên – Ma đến rất nhanh, Thiên Đế đích thân tới, dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vừa thấy bộ dạng con trai mình, suýt chút nữa ngài ngã quỵ.
Long Hiên bị ma khí đen kịt bao phủ, đôi mắt đỏ ngầu, trên trán hiện lên hoa văn ma tộc, toàn thân hắn trông thật hung ác.
Bạch Hà vẫn đi bên cạnh, khoác lấy tay hắn.
Dù ta nhìn thế nào cũng thấy không ưa nổi nhưng cũng phải cảm thán, bọn chúng đúng là trời sinh một cặp.
Ta khoanh tay trước ngực, chỉ trỏ về phía hai người họ.
“Bộ dạng các ngươi thế này, càng xứng với những hành vi điên loạn của các ngươi hơn.”
Khi Long Hiên hóa ma, ký ức bị phong ấn đã được giải khai, lúc này hắn hận ta thấu xương, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Hắn căm hận nhìn ta:
“Nếu không phải ngươi từng bước ép sát, cố ý dẫn dắt, ta làm sao có thể rơi vào ma đạo!”
Đồ chó má, dám đổ tội lên đầu tổ cô ngươi!
Ta lạnh lùng cười một tiếng.
“Là ta khiến ngươi dây dưa với thứ ma vật Bạch Hà kia à? Là ta làm mù mắt ngươi, khiến ngươi chỉ nhận ngọc bội mà không nhận người?”
Long Hiên nghẹn lời.
Ta khinh miệt nhìn hắn:
“Tâm tính không vững, tàn nhẫn thô bạo, khó gánh vác đại sự, bị Bạch Hà dụ dỗ hóa ma cũng là đáng đời.”
Long Hiên tức đến mức siết chặt nắm tay, phát ra tiếng răng rắc.
Bạch Hà đưa móng tay đen sắc nhọn lướt qua hoa văn ma đạo trên má, hỏi:
“Tố Ngọc thượng tiên làm sao biết được thân phận của ta?”
“Khi ở phàm giới, ta cầm lấy miếng ngọc bội đó là đã nhận ra rồi.”
Ta nhấn mạnh:
“Mắt ta đâu có mù, miếng ngọc bội đó gần như đã bị ma khí xâm thực hoàn toàn.”
Ta chỉ tay về phía Long Hiên:
“Thế nên hắn mới mù mờ như vậy, ai cầm ngọc bội thì yêu người đó.”
Long Hiên nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra:
“Thì ra là do ma khí che mắt, chẳng trách bổn vương nhận lầm!”
Ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ ngạo mạn tự phụ của hắn, “Phì” một tiếng:
” Đến cả một phàm nhân như Ngụy Oanh còn có thể kháng cự lại ma khí, vậy mà ngươi, đường đường là Thái tử Tiên giới, lại dễ dàng để ma khí xâm nhập, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Nghe vậy, mặt Long Hiên méo mó đến kỳ lạ.
“Ta đã biết con tiện nhân đó lừa gạt ta!”
Ta không buồn đôi co thêm với Long Hiên, quay sang nhìn Bạch Hà:
“Ngươi từ lúc bước chân vào Tiên giới đã bày mưu tính kế, dùng Long Hiên làm mồi nhử, muốn khơi mào đại chiến Tiên – Ma, đúng không?”
Bạch Hà ngây người, khuôn mặt đầy hoa văn ma đạo thoáng hiện vẻ mờ mịt:
“Cái gì?”
Ta nhướng mày:
“Không phải ngươi sao?”
Thì ra Long Hiên hóa ma, đúng là hắn tự chuốc lấy.
Ta thành thật nói:
“Xin lỗi, là ta đánh giá ngươi quá cao, thật ra các ngươi chẳng đủ thông minh để làm điều đó.”
Long Hiên nhướn mày, tụ ma khí trong tay, lao thẳng về phía ta:
“Ta đã sớm chướng mắt ngươi, là ngươi tự tìm chết!”
Ta lại vác cuốc lên. Cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính ra tay trừng trị hắn….
12
May mà ta đã chuẩn bị trước.
Long Hiên chỉ là một cái gối thêu hoa vô dụng, chẳng có chút giá trị nào, bị ta đánh cho trọng thương, sau đó vung cuốc ném thẳng hắn về phía cha hắn.
Ma tộc vây quanh ta, ta xoay chiếc cuốc hoa trong tay, mỗi chiêu đều như mãnh hổ hạ sơn.
Ma khí xung quanh ta ngày càng dày đặc. Vết thương trên người không ngừng tăng lên, máu từ miệng ta rỉ ra. Ma khí cuốn theo những hạt cát sỏi sắc nhọn, bám lấy vết thương của ta.
Ma khí va chạm với linh lực trong cơ thể vốn đang thanh tẩy ma khí của ta, tạo ra những cơn đau như xé nát.
Ta cảm giác mình giống như con cá mà khi còn ở tông môn, sư phụ ta vẫn hay chiên xong rồi rưới lên một lớp dầu nóng.
Linh lực hỗn loạn, khí tức rối bời, ta dần trở nên nóng nảy, ra tay ngày càng tàn nhẫn.
Khi lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể, ta chợt nhớ tới khoảnh khắc trước khi mình phi thăng.
Vì thế, ta lại học theo cách năm xưa, dùng hết sức lực để trói chặt Ma Quân. Thà đồng quy vu tận, cũng quyết không tha cho tên khốn này.
Thân thể ta ngã xuống đất, trước mắt dần trở nên mờ mịt, chỉ thấy một bóng người lao về phía mình.
Trước khi nhắm mắt, ta nghĩ, xong rồi.
Lại sắp bị mắng nữa rồi…
13
Ta mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ thấy lúc mình vừa hóa hình thành hài đồng, học theo phàm nhân tập làm quen với đôi chân của mình, loạng choạng bước ra khỏi thung lũng rồi được sư phụ nhặt về.
Sư phụ cúi đầu nhìn ta:
“Tiểu nha đầu này từ đâu tới thế?”
Ta ngơ ngác nhìn ông, ông đưa tay chạm nhẹ lên trán ta, rồi thở dài một tiếng.
“Thôi vậy, nuôi một đứa cũng là nuôi, hai đứa cũng là nuôi.”
Ông đưa tay bế ta lên:
“Bé con ngoan ngoãn, sau này ta chính là sư phụ của con.”
Sư phụ là một ông lão hòa ái, thuở bé ta thường ngồi bên cạnh ông, nhìn ông may từng đường kim mũi chỉ, mắt mở to chăm chú.
“Sư phụ, người cũng biết vá áo sao?”
Ông lão đưa đuôi kim lên mái tóc vuốt một cái, có chút tự hào, giơ ngón tay lên từng cái đếm, kể lể như khoe khoang:
“Đó là đương nhiên, ngoài vá áo, ta còn biết nấu ăn, bắt cá, dựng nhà…”
“Oa! Sư phụ thật lợi hại!”
Ông lão càng thêm đắc ý, chiếc kim trên tay như muốn bay lên.
“Đó là tất nhiên, nếu không thì làm sao nuôi nổi lũ tiểu quỷ các ngươi.”
Ta ân cần bóp bóp cánh tay cho ông:
“Sư phụ thật vất vả.”
Ông xoa đầu ta:
“Chỉ cần các ngươi bình an vui vẻ, sư phụ không thấy vất vả chút nào.”
Khi ấy, ánh chiều tà phía sau ông chiếu lên, làm cả người ông như phủ một màu vàng rực rỡ.
Ta nghĩ, sư phụ ta nhất định là một vị thần tiên. Thần tiên đều sống lâu trăm tuổi, ta hy vọng sư phụ có thể sống thật lâu, thật lâu.
Không Sơn phái của chúng ta từ trước đến nay luôn đứng cuối bảng xếp hạng tông môn, các môn phái khác đều cười nhạo chúng ta.
Nhưng ông lão vẫn ung dung tự tại:
“Không sao cả, dù sao tiên đạo cũng không nhất thiết phải tu luyện.”
Ông dẫn theo các sư huynh sư tỷ, cứ ăn thì ăn, cứ uống thì uống, không chút bận tâm.
Thế nên, một ta vốn nóng nảy cũng dần bình ổn lại, cứ chơi thì chơi, cứ vui thì vui.
Ông lão làm cho ta một chiếc cuốc hoa, bảo ta rảnh rỗi nhớ ra vườn xới đất giúp ông.
Khi rảnh, ta hay cùng Tứ sư tỷ trò chuyện phiếm, nàng nằm dài trên bãi cỏ, hai tay gối đầu, một chân co lên đong đưa qua lại.
“Ông lão nhặt một đệ tử nam, lại nhặt thêm một đệ tử nữ, hai bên hòa hợp, mỹ danh là âm dương điều hòa.”
“Thế là ta hỏi ông, vậy có phải chúng ta còn thiếu một sư nương không?”
“Dưới núi có Thúy Hoa thẩm bán hoành thánh, ta thấy bà ấy rất được.”
“Lão già nghe xong thì lập tức cởi giày định đánh ta. Nếu không phải ta chạy nhanh, cái giày đó chắc chắn đã rơi trúng người ta rồi.”
Ta nghe xong bật cười ha hả. Cười xong lại thấy không đúng.
“Vậy ta xếp thứ sáu, còn Ngũ sư huynh trên ta đâu rồi?”
Tứ sư tỷ bật dậy ngay, vẻ mặt không còn dáng vẻ bỡn cợt như trước, trở nên nghiêm túc hơn.
“Tiểu Lục, ngươi nhớ kỹ, Ngũ sư huynh đã phạm lỗi lớn, bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”
Ta nghĩ đến ông lão hòa ái dễ gần:
“Sao có thể như vậy được, sư phụ tốt như thế cơ mà.”
Tứ sư tỷ lắc đầu:
“Chuyện này ta cũng không rõ.”
Ta bĩu môi:
“Chắc chắn là Ngũ sư huynh làm sai nên sư phụ mới tức giận.”
Tứ sư tỷ cười khẽ, vò đầu ta một cái:
“Có lẽ vậy.”
Ta lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng thoát khỏi tay nàng, không chú ý đến vẻ u sầu thoáng qua trên mặt nàng.
Ta từng bắt gặp sư phụ đang xua đuổi một con tiểu hồ ly đỏ. Tiểu hồ ly cắn lấy tay áo của ông, miệng kêu “ư ử” như đang nói điều gì đó nhưng sư phụ chỉ xoa đầu nó rồi dịu dàng đẩy nó ra.
“Ngoan nào, mau rời đi đi.”
Hình như nó nghe hiểu, liền chạy vào bụi cỏ lôi ra một túi vải nặng trĩu.
Nó lôi kéo túi đó, bước đi loạng choạng, cuối cùng đến trước mặt sư phụ.
Nó cọ cọ vào chân sư phụ, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn ta, lúc đó đang trốn sau gốc cây, rồi từng bước, từng bước ngoái lại nhìn mà rời xuống núi.
Sau khi tiểu hồ ly đi, sư phụ mở túi vải ra, bên trong toàn là linh thạch. Ta núp sau gốc cây, thấy mắt sư phụ ánh lên một lớp nước.
Lúc đó, ta còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cho đến khi ta bị sư phụ lệnh xuống núi tu hành, nghe được mọi người bàn tán ở quán ăn, mới biết Không Sơn phái đã bị diệt.
Sư phụ ta đã làm điều mà các môn phái khác không vừa ý.