Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI Chương 6 TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI

Chương 6 TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI

8:12 chiều – 18/11/2024

Ông nhận nuôi yêu.

Tính luôn cả ta nữa thì ông nuôi đến tận hai con yêu quái.

Yêu vật bị các tông môn coi là dược liệu quý để bồi bổ, nhưng sư phụ khinh thường hành động đó, tự lập nên Không Sơn phái chỉ để nuôi dưỡng trẻ con, không liên quan đến những chuyện khác.

Nhưng ta, một cây hoa lan yêu được ông coi như con ruột mà nuôi lớn, lại trở thành lý do các tông môn tấn công.

Nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của môn phái, bắt đầu từ ta.

Ta nhớ lại con tiểu hồ ly bị đuổi đi kia.

Ông lão ngây thơ nghĩ rằng, đuổi tất cả chúng ta đi là có thể bảo toàn được mọi thứ. Nhưng lòng tham đầy rẫy, thiện tâm khó mà chống lại ác ý vô biên.

Khi ta trở lại môn phái, chỉ thấy một đống đổ nát hoang tàn.

Đại sư huynh luôn ôn hòa lễ độ, chiếc áo trắng yêu thích nhất lúc này đã chi chít những lỗ máu.

Nhị sư tỷ, người xưa nay luôn bảo vệ các sư đệ sư muội, đến phút cuối vẫn siết chặt thanh kiếm đã gãy trong tay.

Tam sư huynh, người đam mê nấu nướng, ngã gục bên tủ bếp, bên cạnh là những bát đĩa vỡ vụn và những món ăn không còn nhận ra hình dáng, bị giẫm lún vào bùn.

Tứ sư tỷ, người luôn yêu cái đẹp, nay trên gương mặt có hai vết sẹo dài, y phục trên người đã nhuốm bẩn không chịu nổi.

Thi thể sư phụ bị treo lơ lửng trên cây lê mà ông yêu thích nhất. Tấm áo rộng rách rưới phồng lên theo từng cơn gió.

Gió thổi qua, vạt áo lắc lư, dây đai vá chằng vá đụp trên áo thấm đầy máu, khiến mắt ta nhói đau.

“Ta đã bảo mà, lão già Không Sơn giấu con nữ yêu này dưới chân núi rồi!”

“May mà trưởng lão Thương Sơn dặn chúng ta canh giữ để bắt rùa trong hũ.”

“Giết con nữ yêu này đi, lấy máu và thịt nó, ngươi và ta nhất định sẽ đại tiến trong tu hành!”

“Giết nó! Giết nó!”

Những lời ác độc không ngừng vang vọng bên tai ta.

Hận thù điên cuồng bùng lên, cơn giận dữ xé toạc lồng ngực, máu thịt toàn thân đều gào thét muốn giết chết bọn chúng.

Khi ta hoàn hồn, trước mắt chỉ còn một màu đỏ máu, ngoài ta ra không còn ai đứng trụ.

Linh lực tăng vọt trong cơ thể nhanh chóng bị tiêu hao, ta chỉ cảm thấy linh hồn và thân thể như đang bị xé nát. Cảnh vật trước mắt chao đảo, ta nhắm mắt lại.

Ta chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, ta đã không còn nhà để về nữa rồi…

14

Ta mơ màng tỉnh lại từ cơn mơ dài, tim đập thình thịch khó chịu.

Ta mơ hồ hỏi:

“Đây là đâu?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh:

“Thanh Khâu.”

Ta quay đầu nhìn, thấy Thụ Trạch đứng một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ta cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức như bị xé nát.

Thụ Trạch giữ ta nằm xuống:

 “Đừng cử động, khó khăn lắm mới cứu được ngươi về đây.”

Ta làm bộ nịnh nọt, đưa tay nắm lấy tay áo hắn, nhẹ nhàng lay lay.

“Sư huynh, ta sai rồi.”

Hắn khẽ cười lạnh:

“Tố Ngọc thượng tiên dùng sức mình làm trọng thương Ma Quân, lục giới đều đang truyền tụng công tích của ngươi, ngươi sai gì với ta chứ?”

Lời nói tuy chua ngoa, nhưng hắn cũng không rút tay áo khỏi tay ta.

Ta buông tay áo hắn ra, chuyển sang nắm lấy đầu ngón tay hắn. Hắn liếc nhìn ta, rồi quay ngược thế cục, nắm trọn cả bàn tay ta trong tay hắn.

Ta mím môi cười, len lén ngước nhìn hắn thì thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, khuôn mặt lạnh lùng dần dần tan chảy.

“Sư huynh là người có tấm lòng thiện lương nhất.”

“Ngươi quen miệng ngọt xớt, nghĩ như vậy là xong chuyện sao?”

Ta hỏi hắn:

 “Tên Thái tử điên kia thế nào rồi?”

“Thiên Hậu đích thân tước tiên hồn của hắn, chúng tiên đều giám sát, ta cũng đi xem, cuối cùng hắn hóa thành tro bụi, không còn gì sót lại.”

“Còn con điên kia?”

“Ngày tiên ma đại chiến, con điên kia đã bị một kiếm của Thanh Vân kết liễu rồi.”

“Đúng rồi, Thanh Vân và mọi người không sao chứ?”

“Bọn họ rất ổn! Sao ngươi không hỏi thử bản thân mình?”

“Ta thấy cũng không tệ lắm…”

Thụ Trạch quay đầu nhìn ta, ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên người ta.

Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác chột dạ không rõ. Ta quay đầu đi nơi khác, hắn lại xoay đầu ta trở lại.

“Vậy sao ngươi không hỏi ta?”

Đôi mắt hắn hơi đỏ, hàng mi khẽ rung, cúi xuống nhìn ta yên lặng không nói.

Hồi lâu, ta lí nhí nói:

“Ta không dám.”

Ta biết rõ việc ta còn nằm yên ổn ở đây, Thụ Trạch nhất định đã hao tổn không ít tâm huyết.

Ta không dám hỏi hắn.

Hắn đặt tay ta lên ngực mình:

 “Ta không ổn chút nào.”

Giọng nói khàn khàn, như một chiếc lông nhẹ rơi xuống mặt nước, nhưng lại khuấy động cả tâm can ta.

Mắt ta bắt đầu cay:

“Xin lỗi.”

Thụ Trạch lắc đầu, không nói gì.

Sự ấm ức trong lòng ta bỗng chốc bùng lên:

“Sư huynh, ta đã mơ thấy sư phụ, ta nhớ họ.”

Thụ Trạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta.

“Đợi ngươi khỏe lại, chúng ta cùng đi thăm họ.”

15

Khi thương thế của ta dần hồi phục, Thanh Vân và mọi người đến thăm.

“Thiên Hậu sau khi động thủ đã ngất xỉu, sau đó khám mạch mới phát hiện có thai.”

Tư Mệnh tặc lưỡi cảm thán:

 “Cũ không đi, mới không đến.”

Bích Ngô gõ đầu hắn một cái:

“Ăn nói cẩn thận.”

Tư Mệnh ôm đầu:

 “Cũng không biết là ai đã cất công xuống phàm giới mua pháo hoa để chúc mừng.”

Thụ Trạch gõ gõ cửa phòng:

“Có gì nói nhanh đi, đừng làm phiền nàng nghỉ ngơi.”

Tư Mệnh mang một đống lọ thuốc đi qua:

“Đây là thuốc của Từ Phật tiên quân luyện.”

Thanh Vân ghé sát tai ta:

“Hiện tại ngươi còn nằm được ở đây, phần lớn là nhờ công lao của Thụ Trạch.”

“Ngươi linh lực cạn kiệt, lại còn hiến tế bản thân, suýt chút nữa hồn phi phách tán.”

Bích Ngô hồi tưởng:

 “Khi chúng ta muốn kiểm tra thương thế của ngươi, hắn cứ ôm chặt lấy ngươi không chịu buông, điên cuồng truyền linh lực để giữ mạng cho ngươi.”

Ta nhìn Thụ Trạch đang tựa vào cửa, chăm chú phân biệt các lọ thuốc. Đôi mày mắt hắn ẩn trong ánh sáng, dịu dàng và ấm áp.

Bên tai ta, Bích Ngô vẫn đang kể.

“Khi khí tức của ngươi gần như biến mất, hắn mắt đỏ hoe, vừa gọi tên ngươi vừa rơi lệ, cả người toát ra vẻ tuyệt vọng của sự chết lặng.”

“Cuối cùng, hắn đã truyền toàn bộ tu vi của mình để cố định hồn phách của ngươi, nhưng bản thân lại kiệt sức hóa thành nguyên hình.”

“Chúng ta phải hợp sức lại mới cứu được hắn.”

Nghe đến đây, Bích Ngô khẽ cười.

“Lần trước thế này, chính là lúc ngươi phi thăng tru diệt kẻ thù.”

Thanh Vân mỉm cười:

 “Ngươi không biết đâu, Từ Phật lão tiên quân luyện thuốc khiến cả Tiên đô khói nghi ngút, con công của Bích Ngô đi ngang qua cũng bị chửi cho một trận.”

Nàng véo nhẹ má ta:

 “Chúng ta thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải xuống Minh giới cầu Minh Quân một lần nữa thúc động Luân Hồi Kính.”

“May mà được thương xót, các ngươi vẫn an toàn.”

17

Sau khi họ rời đi, Thụ Trạch hỏi ta:

 “Họ nói gì với ngươi?”

Ta tựa lưng vào đầu giường:

 “Họ nói ngươi vì cứu ta mà tu vi gần như cạn kiệt.”

“Đừng nghe họ nói bừa, ta vẫn ổn lắm. Nào, há miệng ra, uống viên đan dược này đi.”

Ta ngoan ngoãn há miệng, để mặc hắn đút thuốc vào.

Ta cảm thấy áy náy:

 “Hình như ngươi lúc nào cũng phải cứu ta. Hôm đó khi các tu sĩ khác phục kích ta ở Không Sơn, lúc ta kiệt sức cũng là ngươi cứu ta.”

Thụ Trạch nhìn ta như nhìn quỷ, hắn chạm nhẹ vào trán ta.

“Chúng ta cùng một sư môn, báo thù thì làm cùng nhau, ngươi phân rõ làm gì?”

“Nhưng ngươi đã bị trục xuất…”

Thụ Trạch nhìn ta chằm chằm, ánh mắt không rời, khiến ta chỉ biết cười ngượng ngùng. Rồi ta lại đưa tay chạm lên ngực hắn.

“Ngươi bảo thế này là khỏe à?”

“Sư huynh, nói dối không phải việc quân tử nên làm.”

Thụ Trạch gật đầu thuận theo:

 “Ta là tiểu nhân.”

“Sư huynh phải bồi bổ cùng ta mới đúng.”

Thụ Trạch đổi chủ đề:

 “Ta đã đi khắp nơi tìm thuốc để giúp ngươi khôi phục tu vi, hiện đã gửi Từ Phật tiên quân luyện chế.”

Ta cảm tạ hắn, nhưng vẫn kiên quyết:

 “Ngươi phải bồi bổ cùng ta.”

Thụ Trạch lập tức thi pháp bỏ chạy.

Ai mà ngờ được, chủ nhân Thanh Khâu lại là một con hồ ly sợ khổ đến thế.

Nguyên Thất lẻn vào, đưa cho ta một bức tượng gỗ, bảo rằng đó là do Thụ Trạch đã tạc xong từ lâu nhưng không đưa cho ta.

Hắn nói mình đoán được ý của chủ nhân nên lén lấy ra để đưa cho ta.

Thụ Trạch gọi lớn:

“Nguyên Thất!”

Nguyên Thất vội vàng chạy mất.

Ta nhìn kỹ bức tượng gỗ. Một con hồ ly nhỏ nằm cuộn quanh một nhành hoa lan, trong tư thế canh giữ.

Thụ Trạch đứng ở cửa, hiếm thấy vẻ lúng túng, lắp bắp:

“Chỉ là… tiện tay tạc thôi.”

Ta nhìn vành tai hơi đỏ của hắn, nhưng không vạch trần.

“Rất đẹp, ta rất thích, đa tạ sư huynh.”

Hắn gãi đầu, đôi tai đỏ rực như ánh chiều tà lan khắp.

“Ngươi thích là tốt rồi.”

18

Ta và Thụ Trạch đến Không Sơn.

Hai chúng ta quỳ trước mộ sư phụ, Thụ Trạch đốt giấy, ta đắp thêm đất mới.

“Sư phụ, trước đây đại thù chưa trả, đồ nhi hổ thẹn không dám về thăm. Nay đại thù đã báo, cùng sư huynh đến đây bái tế.”

Ta lải nhải kể với họ về những chiến công của mình.

“Con còn đào cả mộ tổ tiên bọn chúng, đốt luôn từ đường, rồi lấy bài vị chẻ nhỏ làm củi, ném vào bếp lò của bọn chúng.”

“Con hỏi bọn chúng, cơm nấu từ bài vị tổ tiên, có phải ngon hơn hẳn không?”

“Lũ ngốc đó kêu la như những con khỉ giận dữ, thật là buồn cười.”

Ta chạm vào bia mộ lạnh ngắt.

“Giá mà các người vẫn còn đây thì tốt biết mấy.”

19

Ta đứng trước cổng tông môn, ngoái nhìn lại nhà của mình.

Không Sơn, Không Sơn, giờ chỉ còn là một vùng trống không.

Gió núi cuộn qua lồng ngực, chỉ để lại sự hoang tàn khắp nơi. Duy chỉ có cây lê đâm chồi nở hoa, cành lá xanh tươi mơn mởn.

Thoáng chốc, ta như thấy sư phụ dưới gốc cây vẫy tay với ta, các sư huynh sư tỷ đứng bên ông, mỉm cười nhìn ta.

Ngày ấy, sư phụ cầm chén trà, ta cũng bắt chước ông, ngồi bên cạnh trên bậc đá. Chúng ta cùng ngắm những đám mây trắng biến đổi, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ kín cả ngọn núi.

Khi ấy, ta cảm thán sự vô thường của thế gian, sư phụ đưa chén trà đến trước mặt ta, chạm nhẹ vào chén của ta.

Tiếng va chạm trong trẻo vang lên, giọng sư phụ cất lên.

“Tiểu Tố Ngọc à, người ta sống là phải hướng về phía trước mà!”

Thoáng chốc, nước mắt đã đầy mặt.

Gió rít qua núi, đẩy chúng ta rời xa. Như thể chúng ta chỉ xuống núi để rèn luyện, mọi thứ chưa từng thay đổi.

20

“Nghe nói hôm nay ở nhân gian có lễ hội, ngươi muốn đi xem không?”

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy đôi mắt Thụ Trạch đỏ hoe, hắn nở một nụ cười, đưa tay về phía ta.

Ta hít sâu một hơi, đặt tay lên tay hắn.

“Đi! Xem một chút náo nhiệt.”

Thế là hắn nắm tay ta, cùng chạy xuống thế gian.

Chúng ta lao vào xuân sắc, cùng đón chờ bữa tiệc thịnh soạn tiếp theo.

End