Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI Chương 4 TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI

Chương 4 TA LÀ TIÊN NỮ HOA GIỚI

8:09 chiều – 18/11/2024

 “Thậm chí còn cho rằng tin đồn là do Quận chúa tự dựng lên để lấy lòng Vương gia.”

Ta nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Bệnh điên loạn của Long Hiên dường như còn nặng hơn so với lúc ở Thiên giới.

“Chẳng lẽ Khánh Vương mắc bệnh trong đầu?”

Ta thực sự nghi ngờ, có phải lúc ta đánh hắn xuống đài Tru Tiên, vô tình làm tổn thương não hắn không?

Tiểu nhị vội vàng xua tay:

 “Chuyện của bậc quý nhân, không thể nói bừa đâu.”

Ta đứng dậy, ném bạc cho tiểu nhị, rồi bước đến chỗ Ngụy Oanh.

Ngụy Oanh ngẩng đầu nhìn ta, ta đưa tay ra trước mặt nàng:

“Ta có thể giúp ngươi.”

8

Khánh Vương và Bạch Hà rất phô trương, hôm qua bao thuyền ngắm sen, hôm nay vung tiền như nước tổ chức sinh nhật linh đình cho Bạch Hà, ngày mai lại ôm lấy nàng cưỡi ngựa băng qua phố, làm đổ không ít người đi đường và hàng quán.

“Người vô tội than khóc, kẻ làm ác thì cười đùa.”

Ta nhấp một ngụm trà, Ngụy Oanh bên cạnh thì nghiến răng tức giận nói:

 “Không biết liêm sỉ! Cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm bậy!”

Bên cạnh Ngụy Oanh, Tiểu tướng quân Tạ Lãng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng, nhẹ nhàng trấn an:

 “Chớ để bản thân tức giận mà tổn hại sức khỏe.”

Ngụy Oanh đỏ mặt gật đầu. Ta ngồi một bên, nhìn mà thấy ê răng.

Đột nhiên, hình ảnh Thụ Trạch hiện lên trong đầu ta. Ta lại càng giật mình mà lắc mạnh đầu.

Đúng là quỷ ám, tại sao lại nghĩ đến hắn chứ!

Hôm đó, ta bảo Ngụy Oanh rằng ta là tiên tử, nàng không tin, ta khẽ vung tay, vết thương trên mặt nàng liền lành, chân cũng không còn đau nhức nữa, lúc đó nàng mới tin ta. Việc đầu tiên là quỳ xuống cầu ta cứu Tạ Lãng.

Ta khẽ nhếch môi, hóa ra tin đồn là thật.

Ta nhìn qua Mệnh Cách Bạ của Tạ Lãng, thấy hắn vốn không phải chịu chết, thế là tiện tay làm việc tốt, dùng pháp thuật cứu hắn.

Hai người cảm tạ ta không ngớt lời, Ngụy Oanh còn tôn vinh ta là tiên tử đẹp nhất và tốt bụng nhất trên đời.

Ta nghe mà thấy vui, liền kéo cả hai đến xem kịch cùng ta.

Ngụy Oanh bỗng nhớ ra điều gì, vội quay sang nói với ta:

 “Tiên tử, nếu ngài muốn đối phó với tên Thái tử điên kia, cần cẩn thận với miếng ngọc bội của hắn.”

Đây là lần thứ hai ta nghe nhắc đến miếng ngọc bội đó.

Ngụy Oanh cau mày:

 “Ta thấy miếng ngọc bội đó rất kỳ lạ. Ban đầu ta nhặt được nó, chỉ muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn để lấy được tuyết liên. Nhưng miếng ngọc bội ở trên người ta lâu, ta lại như thật sự sinh tình với hắn, nhiều lần suýt không kiềm chế được chính mình.”

Ta suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu cười với nàng:

“Đa tạ Quận chúa đã cho biết.”

Ngụy Oanh đỏ mặt, nép vào lòng Tạ Lãng:

“Tiên tử khách sáo rồi.”

Ta nhướng mày:

 “Nếu miếng ngọc bội đó thực sự có khả năng mê hoặc lòng người, mà Quận chúa vẫn giữ được tâm trí trong thời gian qua, ắt hẳn là do nàng một lòng sâu nặng với Tạ Tiểu tướng quân.”

Ta nhìn Tạ Lãng, ý tứ sâu xa nói:

“Tướng quân chớ phụ lòng giai nhân.”

Ánh mắt Tạ Lãng trong trẻo, nghiêm túc gật đầu, giơ tay thề:

 “Hôm nay ta, Tạ Lãng, xin thề trước tiên tử, nhất định một lòng một dạ đối tốt với Oanh Oanh. Nếu làm trái, ta nguyện chết không yên, đời đời…”

Ngụy Oanh giơ tay che miệng hắn, nước mắt rưng rưng:

“Ta tin chàng.”

Tạ Lãng nắm lấy tay Ngụy Oanh, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ý tứ không thể nào hóa giải.

Hai người tình ý mặn nồng, ta đứng bên cạnh lâu lắm rồi mới cảm thấy không yên lòng thế này.

Thật sự là rải cẩu lương khắp nơi mà.

9

Chúng ta và Long Hiên chạm mặt nhau trên đường.

Long Hiên nhìn Ngụy Oanh và Tạ Lãng thân thiết, vậy mà vẫn dám lớn giọng không biết xấu hổ.

“Ta biết ngươi cố tình tìm người diễn kịch, nhưng ta sẽ không thích ngươi đâu, ngươi nên từ bỏ ý định này đi!”

Hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Hà, nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói:

“Trái tim ta đã bị Hà nhi chiếm trọn, không thể chứa thêm ai khác.”

Bạch Hà cảm động, đáp lời:

“Thiếp cũng vậy, trong lòng chỉ có mình chàng.”

Ba chúng ta: “……”

Tạ Lãng lần đầu tiên hiểu được người trong lòng mình đã chịu tổn thương tinh thần đến mức nào.

Ngụy Oanh tức giận, bất ngờ kiễng chân hôn Tạ Lãng một cái rồi kéo hắn rời đi. Trước khi đi, nàng còn không quên liếc Long Hiên một cái đầy khinh bỉ:

 “Đồ ngu ngốc!”

Long Hiên tức đến mức méo cả mặt, không biết nghĩ ra điều gì, liền cười lạnh:

 “Ngươi làm vậy, trong lòng chắc chắn cũng rất đau khổ đúng không? Nghĩ rằng như thế sẽ thu hút được sự chú ý của ta sao? Tuyệt đối không thể!”

Ta nghe rõ ràng tiếng Ngụy Oanh nôn khan từ xa.

Đứa trẻ đáng thương, chắc bị ghê tởm đến mức chịu không nổi!

Long Hiên và Bạch Hà hiện tại là phàm nhân, ta bèn trực tiếp dùng pháp thuật định thân cả hai rồi gỡ miếng ngọc bội từ trên người Bạch Hà xuống.

Miếng ngọc bội trong suốt, nó sẽ là một món ngọc đẹp nếu như không bị bao phủ bởi luồng ma khí.

Ta dùng thần thức kiểm tra thức hải của Bạch Hà.

Ồ, ma khí nồng đậm quá mức.

Ta lại nhìn Long Hiên, tiên khí vốn dĩ dồi dào của hắn giờ đã bị ma khí vây quanh nuốt trọn, chỉ còn sót lại chút ít.

Chả trách ngày càng điên loạn.

Trong lòng ta đã có quyết định, liền thả hai người bọn họ ra, sau đó dặn dò Ngụy Oanh và Tạ Lãng không được ra ngoài nếu không cần thiết. Ta truyền thêm một đạo pháp lực hộ thân cho họ rồi tiếp tục đi theo Long Hiên.

Long Hiên dẫn Bạch Hà vào cung xin chỉ ban hôn, ta dứt khoát ẩn thân, theo chân họ vào cung.

Bệ hạ hỏi tới Ngụy Oanh, Long Hiên ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng:

“Chuyện đổi tình khi xưa chỉ là nhầm lẫn.”

Bệ hạ mắng hắn:

 “Ngươi nên đi khám mắt đi! Một người dáng vẻ gầy gò mắt đào hoa, một người đầy đặn ánh mắt như nai con, ngươi làm sao nhận lầm thành một người?”

“Chẳng lẽ miếng ngọc bội ở tay ai, ngươi liền yêu mến người đó sao?”

“Miếng ngọc bội này thật sự có tác dụng kỳ diệu như vậy sao?”

Bệ hạ không tin, liền cầm lấy ngọc bội xem xét.

Long Hiên bỗng nhiên quay đầu nhìn bệ hạ, ánh mắt ngập tràn tình ý.

“Ta biết mà, là ngài đã cứu ta, ta…”

Hắn còn chưa nói hết câu, ta đã thấy bệ hạ nổi cả da gà, sợ đến mức vội vàng ném miếng ngọc bội đi.

Miếng ngọc bội bị ném trúng ngay lòng ngực lão thái giám Tôn Công Công.

Tôn Công Công đã hầu hạ bệ hạ từ khi ngài còn nhỏ, ngày đêm lao lực, tóc mai đã điểm bạc. Lão không biết phải làm gì, ôm lấy miếng ngọc bội trong tay, vô tình chạm ánh mắt với Long Hiên.

Long Hiên sững sờ một chút, sau đó lao về phía lão.

“Ta biết mà, là ngài đã cứu ta! Ta nguyện cưới ngài để báo ân!”

Làm cho Tôn Công Công sợ đến mức ngã phịch xuống đất, vội ném miếng ngọc bội vào lòng Thái tử điên rồi bò ra sau lưng Bệ hạ để trốn.

Bệ hạ tức giận đến mức ném tấu chương vào người hắn, lớn tiếng quát:

 “Nghịch tử, ngươi dám!”

Long Hiên nâng ngọc bội lên, bộ dạng như kẻ điên loạn:

“Ta biết các người đều muốn thu hút sự chú ý của ta, nhưng ta chỉ yêu mỗi Hà nhi!”

Bạch Hà lao tới ôm chặt lấy Long Hiên:

 “Chúng ta mãi mãi không xa rời!”

Ta kinh ngạc không thôi, miếng ngọc bội này lại có sức mạnh đáng sợ đến thế!

Bệ hạ đập mạnh xuống bàn:

 “Đúng là nghiệp chướng! Hành vi như thế này, mẫu phi ngươi dưới suối vàng chắc chắn không yên!”

Ta nhìn cặp đôi ôm nhau kia, dường như đã thoát ly khỏi thực tại, hoàn toàn không để ý tới xung quanh.

Ta nhíu mày, e rằng thức hải của Long Hiên lúc này đã bị ma khí chiếm hoàn toàn.

Sau khi rời cung, ta quay trở lại Tiên giới.

Thái tử Tiên giới lại dính líu tới Ma tộc, đại chiến Tiên – Ma e rằng không thể tránh khỏi, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.

10

Từ Tiên giới quay về, ta biến thành một bà lão trồng hoa, vác cuốc đứng cạnh ruộng hoa, chờ Long Hiên đi ngang qua.

Tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất tung bay, giẫm nát cả đám hoa thành bùn nhão.

Ta lập tức lạnh mặt.

Tên Thái tử điên kia lại phá hoại hoa của ta…

Ta vác cuốc đứng chắn trước mặt hắn để lý luận, nhưng hắn ngạo mạn từ chối xin lỗi. Thế là ta vung cuốc, lại đánh cho hắn một trận, cũng đánh luôn cả con điên kia.

Long Hiên ôm đầu, ánh mắt có chút mơ hồ:

“Ta cảm thấy chuyện này rất quen thuộc.”

Ta cười lạnh.

Không quen sao được? Ngày đó ta cũng dùng chính cái cuốc này để đánh ngươi cơ mà.

Sau khi đánh xong, ta cảm thấy sảng khoái cả người, tiện tay xóa luôn ký ức của hai người điên đó.

Những ngày sau đó, rảnh rỗi ta lại tìm cớ để đánh bọn họ thêm một trận.

Tư Mệnh khuyên ta nên tiết chế, nhưng khi ta vung cái cuốc trong tay, hắn im bặt.

Tiên giới bận rộn bàn chuyện đại kế của họ, ta đánh đấm của ta, không liên quan.

Những ngày này, áp lực mơ hồ ngày càng tới gần, tinh linh xung quanh bất an không yên.

Ta tranh thủ ghé Thanh Khâu một chuyến, Nguyên Thất bảo Thụ Trạch vẫn chưa trở về.

Cũng tốt, đợi hắn quay lại, mọi chuyện ở đây chắc đã xong xuôi.