Nhìn bộ dáng hắn, ta lại thấy khó chịu, liền dùng cuốc gạt hắn sang một bên.
“Không biết hai người định xử lý Thái tử thế nào?”
Thiên Hậu thở dài, vẻ mặt vốn ôn hòa đoan trang giờ đầy mệt mỏi.
“Đó là lỗi của chúng ta.”
Thiên Đế chậm rãi dịch qua, gật đầu phụ họa theo Thiên Hậu:
“Là lỗi của chúng ta, là lỗi của chúng ta.”
Ta nhìn họ một cái:
“Vậy thì sao?”
Thiên Đế hít sâu một hơi:
“Ta… ta…”
Thiên Hậu ngắt lời:
“Ta định tước bỏ tiên hồn của hắn.”
Lời Thiên Hậu vừa dứt, Thiên Đế sững sờ, ta thu lại vẻ mặt hời hợt, nghiêm túc hỏi:
“Thật sao?”
Thiên Hậu buông một tiếng thở dài quyết liệt, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng của một người mẹ:
“Thật.”
Ta im lặng một hồi:
“Nếu vậy, thì cứ thế đi.”
6
“Chuyện Thiên Hậu muốn tước bỏ tiên hồn Thái tử đều đã truyền khắp cả Thiên giới.”
Ta vừa lật từng trang trong quyển Mệnh Cách Bạ vừa đáp lời:
“Đáng ra phải làm từ lâu.”
Tư Mệnh Tinh Quân nghe vậy, nghẹn lời:
“Chỉ có ngươi mới nói như thế được.”
“Tước bỏ tiên cốt có lẽ còn có thể tái tạo, kết hợp với pháp lực và đan dược, may ra có chút cơ hội để trở thành tiên nhân một lần nữa.”
“Nhưng nếu trực tiếp tước bỏ tiên hồn, chẳng những con đường tu tiên bị cắt đứt, mà còn hồn phi phách tán, không thể tụ lại. Trong lục giới, từ nay về sau không có người này tồn tại.”
Ta đổi sang quyển Mệnh Cách Bạ khác, thuận miệng đáp lời:
“Ngươi nói rất đúng.”
Tư Mệnh: “…”
“Ngươi tra thân phận kiếp sau của tên Thái tử điên kia làm gì?”
Ta khép quyển Mệnh Cách Bạ lại, chân thành nói:
“Để ở phàm trần mà giết hắn.”
Hắn không nói gì nữa, thậm chí còn chủ động giúp ta tra xét. Khi tra được, ta tặng hắn thêm một cây lan nhỏ. Tư Mệnh cẩn thận ôm lấy cây lan, nhắc nhở ta:
“Hành sự tùy sức, đừng làm quá tuyệt tình.”
Ta gật đầu:
“Ngươi yên tâm.”
Ta xoay người định đi, Tư Mệnh kéo tay ta lại, hạ giọng nói:
“Cẩn thận đừng để bị thương, lần trước ngươi bị thương nặng như vậy, Thanh Khâu chủ nhân suýt phát điên.”
Ta dừng lại một chút, rồi gật đầu:
“Được.”
7
Ta ngồi trong nhã gian lầu hai, tựa cửa sổ nhìn xuống cảnh náo nhiệt trên phố.
Tiểu nhị bưng trà đã quá quen thuộc cảnh này.
“Những trò náo loạn thế này ngày nào cũng có một màn, lâu rồi cũng chẳng thấy lạ.”
“Ồ?”
Ta đặt chén trà xuống, có chút hứng thú:
“Huynh đài thử kể xem.”
Tiểu nhị đặt khay trà trước người, bước tới bên cửa sổ, chỉ tay xuống đường cẩn thận kể.
“Nữ tử mặc áo trắng kia là Tam tiểu thư Bạch Hà của nhà Đông Đình Hầu.”
Ta liếc mắt nhìn, ồ, người quen cũ đây mà, chính là kẻ bị ta một cuốc tiễn xuống đài Tru Tiên.
“Nữ tử mặc hồng y kia là Quận chúa Xương Ninh, họ Ngụy Oanh.”
Ta chăm chú nhìn kỹ, chỉ là một phàm nhân bình thường.
“Còn nam tử mặc áo đen bên cạnh chính là Khánh Vương Điện hạ, con trai của Túc Phi đã mất trong cung.”
Ta nhíu mày, nhìn kỹ nam tử áo đen có dáng vẻ giống hệt tên Thái tử kia.
Không thể không nói, tên Thái tử điên kia quả là có chút số mệnh tốt. Ta đã ném hắn xuống Tru Tiên đài, vậy mà hắn vẫn có thể chuyển thế thành một vương gia.
Những người cả đời lương thiện chuyển kiếp còn chưa chắc có được vận may như thế.
Ta đang nghĩ ngợi thì thấy Long Hiên ôm chặt Bạch Hà trong lòng, hướng về phía Ngụy Oanh nói điều gì đó.
Ta xoa cằm:
“Hai kẻ này lại dính lấy nhau, duyên phận quả là kỳ diệu!”
Ta hỏi tiểu nhị:
“Chẳng lẽ đây là màn kịch hai nữ tranh một nam?”
Tiểu nhị gật đầu, rồi lại lắc đầu:
“Vừa đúng, vừa không đúng.”
“Khách quan hãy nhìn kỹ hơn.”
Họ đứng cách trà lâu khá xa, nhưng không cản được tai mắt thính nhạy của ta.
Long Hiên vẻ mặt đầy tức giận, đôi mày như lưỡi dao nhọn hướng về phía Ngụy Oanh trước mặt.
“Bổn vương chưa từng gặp nữ nhân nào độc ác như ngươi! Hà nhi đã ôn nhu nhường nhịn hết mức, ngươi lại từng bước ép sát, còn muốn vu oan giá họa cho nàng! Hà nhi không chấp nhặt với ngươi, ngươi nên cảm tạ trời đất!”
Ngụy Oanh tức đến run rẩy, ôm lấy ngực ngã về phía sau. Long Hiên thấy vậy, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, giơ tay tát nàng một cái:
“Bổn vương từ lâu đã nhìn thấu tâm địa bất chính của ngươi đối với Hà nhi. Lòng dạ rắn rết! Đàn bà tâm độc nhất!”
Ngụy Oanh ôm mặt, lảo đảo quỳ nửa người trên đất, ngẩng đầu nhìn Long Hiên với ánh mắt tuyệt vọng:
“Là vì ta quá để tâm đến ngươi nên mới làm như vậy!”
Nàng căm hận nhìn về phía Bạch Hà, ánh mắt đó khiến Bạch Hà sợ hãi mà lại nép mình vào lòng Long Hiên hơn.
Long Hiên lại giơ chân đá Ngụy Oanh một cái, khiến nàng ngã xuống đất.
Hắn cúi nhìn Ngụy Oanh từ trên cao:
“Nể tình ngươi một lòng vì bổn vương, tha cho ngươi lần này. Nếu lần sau còn dám động đến Hà nhi, bổn vương tuyệt không bỏ qua.”
Nói xong, hắn ôm lấy Bạch Hà, ngẩng cao đầu bước đi.
Nhìn dáng vẻ hắn đi như gà trống vênh váo, ta không khỏi bật cười.
Một màn kịch kết thúc, Ngụy Oanh ngồi bệt dưới đất, ôm mặt khóc nức nở. Thấy vậy, ta nhíu mày.
“Những trò náo loạn như thế này ngày nào cũng có sao?”
Tiểu nhị gật đầu:
“Nghe nói bắt đầu từ một miếng ngọc bội.”
“Ngọc bội?”
Tiểu nhị thao thao bất tuyệt:
“Năm xưa Khánh Vương gặp nạn, tặng ngọc bội cho ân nhân. Gần đây phát hiện ngọc bội trên người Quận chúa Xương Ninh, liền nghĩ rằng nàng là ân nhân, từ đó dốc lòng đối đãi với nàng.”
Ta nhìn Ngụy Oanh vẫn ôm gối khóc trên đường, cười nhạt:
“Dốc lòng đối đãi? Nghe thật nực cười.”
Tiểu nhị có lẽ cũng thấy buồn cười, ngượng ngùng cười khẽ, rồi nói tiếp:
“Sau này phát hiện ra người cứu mạng thực sự là Tam tiểu thư. Khánh Vương tức giận, cho rằng Quận chúa cố ý lừa dối mình. Lại thêm Quận chúa nhiều lần ra tay với Tam tiểu thư khiến Khánh Vương sinh lòng chán ghét.”
“Nếu Quận chúa thật sự muốn lừa hắn, đường đường một Vương gia chẳng lẽ không điều tra ra được?”
Tiểu nhị không nói gì, chỉ mím môi nhìn ta.
Ta kinh ngạc:
“Hắn thật sự không tra được? Hay thậm chí chẳng buồn tra xét?”
Tiểu nhị liếc nhìn xung quanh, rồi khẽ ghé lại gần ta, hạ giọng:
“Khánh Vương rất cố chấp, thường ngày nói một không hai, cực kỳ ghét người khác nghi ngờ phán đoán của mình.”
“Năm đó khi hắn nhận định Quận chúa là ân nhân, có người đề nghị điều tra lại liền bị Khánh Vương mắng cho một trận.”
Ta nhớ lại dáng vẻ ngang ngược của tên Thái tử điên trên Thiên giới, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ta lại thắc mắc:
“Vậy chẳng phải đây đúng là màn hai nữ tranh một nam sao?”
Tiểu nhị lắc đầu, chỉ tay về phía Ngụy Oanh trên phố:
“Nghe nói trước khi Quận chúa hồi kinh, nàng đã có người trong lòng, chính là Tiểu tướng quân Tạ gia.”
“ Tướng quân bị trọng thương, cần tuyết liên trên Thiên Sơn để chữa trị. Mà tuyết liên, lại nằm trong phủ Khánh Vương. Người đời đều đồn rằng, Quận chúa làm vậy chính là vì tuyết liên.”
“Tin đồn như thế, Khánh Vương chẳng lẽ không biết?”
Tiểu nhị không đáp, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý. Ta lập tức bừng tỉnh.
“Hắn cũng không điều tra?”
Tiểu nhị gật đầu: