Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ NHA HOÀN HỒI MÔN CỦA TIỂU THƯ Chương 9 TA LÀ NHA HOÀN HỒI MÔN CỦA TIỂU THƯ

Chương 9 TA LÀ NHA HOÀN HỒI MÔN CỦA TIỂU THƯ

11:04 sáng – 26/07/2024

23

Ta rất nhanh đã hiểu, cái gì là sắp rồi.

Triều đình nhiều lần chinh chiến, hao tổn dân lực, bất đắc dĩ hoàng đế lại muốn chọn một nữ nhi ra ngoài, để đi hòa thân. Hoàng đế dưới gối có ba vị công chúa, tam công chúa đã đi hòa thân.

Ngũ công chúa vừa sinh ra đã yểu mệnh.

Chỉ còn lại thất công chúa, Uyển Âm.

Công chúa quỳ ngoài cửa, cầu xin hết lần này đến lần khác:

“Hoàng huynh, Uyển Âm không muốn đi hòa thân, Uyển Âm chỉ muốn ở bên huynh, Uyển Âm không làm công chúa nữa, không làm công chúa nữa, dù làm nô tì, dù lấy kẻ bán buôn, Uyển Âm đều nghe lời huynh.”

“Hoàng huynh, huynh đừng đưa Uyển Âm đi, đừng đưa ta đi, hu hu hu hu…”

Tiêu Hằng không động lòng, chỉ bảo hạ nhân: “Chăm sóc công chúa, đừng để nàng đập đầu, lỡ bị thương, các ngươi khỏi cần hầu hạ nữa.”

Hạ nhân nhanh chóng lui xuống.

Không cần hầu hạ nữa, tức là không cần sống nữa.

Có người dùng sự hung hăng dữ tợn để thể hiện sự tàn nhẫn, có người chỉ dùng một câu nhẹ nhàng, đã quyết định sinh tử của người khác như con kiến ngọn cỏ.

Nhà bếp nhỏ đưa món bánh táo tàu lên, những lời cầu xin giả dối của ta nghẹn lại trong cổ họng.

Ta chẳng hề thích ăn bánh táo tàu, nhưng ta thực sự cần dựa vào Tiêu Hằng.

Khi không có cái phao nào để bám vào, dựa vào kẻ thù cũng không phải chuyện đáng xấu hổ.

Chỉ là ta vốn là người tốt bụng, ta vẫn đi gặp công chúa.

Nàng hiện tại như một con rối, mặc cho người ta sắp đặt.

Nàng thử từng bộ hôn phục, khi thấy ta, cũng không còn sức để gào thét, chỉ nói: “Ngươi đến rồi à?”

Ta mang một bát mì đến gặp nàng.

Hôm nay là ngày mười chín tháng bảy.

Lại một vòng luân hồi, lại là một năm sinh thần.

Ta nói: “Công chúa, những bức họa đó nên thu lại, để tránh làm hoàng huynh không vui.”

Nàng rất lâu không nói gì.

Một lát sau, mắt nàng sáng như sao.

24

Ngày hôm sau, cả phủ mặc đồ tang màu nhạt.

Chỉ có công chúa là mặc váy lụa đỏ, nàng cười rạng rỡ, ngay cả móng tay cũng sơn màu đỏ tươi, rồi thẳng tiến vào thư phòng của Tiêu Hằng.

Nàng là công chúa, không ai dám cản nàng.

Chỉ là khi mở cửa ra, thấy ta và Tiêu Hằng cùng quỳ bên nhau, mặc đồ tang.

Công chúa sững sờ một lúc, rồi lao vào lòng Tiêu Hằng:

“Hoàng huynh, huynh đừng đưa ta đi, đừng đưa ta đi…”

Tiêu Hằng đã gạt nàng ra: “Không ở trong phủ chuẩn bị đám cưới cho tốt, ra đây làm gì…”

Giọng công chúa nghẹn ngào: “Tiêu Hằng, huynh muốn dùng việc hòa thân để kích thích ta có đúng không? Kích thích để ta thừa nhận ta thích huynh? Ta sai rồi, ta thua rồi, ta thích huynh…”

“Rất lâu rồi ta đã thích huynh, ta ghét làm muội muội của huynh, ghét huynh tìm phò mã cho ta, ghét huynh lo lắng cho tương lai của ta.”

“Ta chỉ muốn tương lai có huynh, cái gì mà phò mã, cái gì mà hòa thân, ta không cần!”

Tiêu Hằng hạ giọng: “Phò mã là ngươi giết sao?”

Công chúa gật đầu, nàng kích động kéo lấy Tiêu Hằng: “Hắn chẳng qua chỉ là con trai của một quan nhị phẩm, một kẻ dựa vào gia tộc mà làm càn, làm sao so được với hoàng huynh, hắn xứng với ta sao?”

“Khuyên hắn từ hôn hắn không chịu, vậy thì chỉ có giết hắn…”

Tiêu Hằng đẩy nàng ngã xuống đất: “Người đâu, đưa công chúa về, trước khi hòa thân, không cho phép rời khỏi phòng nửa bước!”

Công chúa ôm chặt chân Tiêu Hằng: “Hoàng huynh, ta thích huynh! Ta thích huynh! Huynh nhìn xem bộ hôn phục này, không đẹp sao? Huynh nuôi ta mười năm, bây giờ biết ta không phải muội muội của huynh…”

“Ta lấy huynh, ta lấy huynh có được không… hoàng huynh!”

Bốp!

Tiêu Hằng quăng một cái tát đánh công chúa ngã xuống đất.

Ta vội quỳ xuống đất.

Tiêu Hằng hỏi ta: “Hài lòng chưa?”

Ta uất ức: “Nàng chiếm hoàng huynh mười năm, còn ức hiếp ta, mắng ta, ta ghét nàng!”

“Hoàng huynh, huynh đưa nàng đi, có phải để xả giận cho ta không?”

Ta nắm chặt ngón út của Tiêu Hằng, không chịu buông tay.

Huynh có vẻ rất thích điều này, chạm nhẹ vào mũi ta: “Được, để xả giận cho Uyển Uyển của chúng ta.”

Huynh thích kiểm tra sự phục tùng của ta.

Huynh muốn ta đối tốt với công chúa, ta liền đối tốt với nàng.

Huynh muốn đưa công chúa đi, vậy thì ta có thể trút giận.

Ta đột nhiên hiểu lời của công tử.

 Cái mà Tiêu Hằng muốn, là một muội muội tuyệt đối lấy huynh trưởng làm trung tâm, việc gì cũng đặt huynh trưởng lên hàng đầu.

Việc gì cũng vì huynh trưởng mà cống hiến, vì huynh trưởng mà sống.

Giống như hồi nhỏ vậy.

Nếu không, kết cục sẽ như công chúa hiện tại.

Ta chỉ cảm thấy một lúc sau gáy lạnh thấu xương.

25

Ngày đưa dâu, công chúa mất tích.

Mọi người trong vương phủ đều đang tìm, chỉ có Tiêu Hằng là không hề hoảng sợ.

Huynh nói với ta: “Uyển Uyển, hoàng huynh đưa muội đi xem thứ này, muội có muốn đi không?”

Trực giác nói với ta, không phải thứ gì tốt, nhưng ta vẫn gật đầu: “Muội muốn.”

Tiêu Hằng đội nón che mặt cho ta, cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Nơi đến chính là mộ của tiểu thư.

Chỉ thấy công chúa đang cầm ô, sai hai người đang đào mộ.

Ta chỉ cảm thấy hơi thở bị nghẹn lại, muốn lao ra.

Tiêu Hằng giữ ta lại: “Ta biết muội thích Trương nương tử, hoàng huynh đến đây giúp muội xả giận được không?”

Huynh xoa xoa tóc ta.

Hai tiếng xé gió vang lên, hai gia nhân kia ngay lập tức bị trúng tên vào lưng, ngã xuống không dậy nổi.

Công chúa giật mình: “Ai? Là ai?”

“Lưu Lan, có phải ngươi không? Có phải là ngươi không?”

“Ngươi cướp hoàng huynh của ta, có phải để xả giận cho tiểu thư của ngươi hay không? Ha ha ha…”

“Ta chính là muốn đào mộ tiểu thư của ngươi, khiến nàng không được yên nghỉ, khiến ngươi suốt đời ân hận!”

Nàng điên rồi, bất chấp tất cả, tự tay đào.