20
Biết ta là muội muội ruột của Tiêu Hằng mới được nhận nuôi, biết dù ta trở về, cũng không lay động được địa vị của nàng, công chúa hiếm khi tỏ thái độ tốt hơn.
Nàng thu lại dáng vẻ kiêu ngạo: “Lan tỷ tỷ, tỷ có biết tại sao hoàng huynh không thích tổ chức sinh nhật cho ta vào ngày hai mươi tháng bảy không?”
Nàng đang dò hỏi về quá khứ của Tiêu Hằng.
Ta trầm ngâm một lát, cố gắng suy nghĩ:
“Ngày hai mươi tháng bảy, là ngày Uyển phi và bệ hạ định tình.
“Hoàng huynh có lẽ muốn noi gương song thân, giữ ngày này cho người mình yêu, nên mới dời sinh nhật của công chúa.”
“Người yêu và người thân, cuối cùng cũng phải có sự khác biệt.”
Công chúa nghe xong im lặng, như có điều suy nghĩ.
Ta thở dài: “Công chúa cũng biết, hoàng huynh nhiều năm chinh chiến bên ngoài, thật không biết huynh ấy đang chờ ai, hay thật sự lòng không vướng bụi trần.”
Công chúa nén cười, vội vàng rời đi.
Không bao lâu sau, từ phủ công chúa bay ra vài con bồ câu trắng.
Công tử đang phụng mệnh xử lý công việc bên ngoài thành.
Bồ câu bị chặn giữa đường, đổi tin tức, giả mạo chữ viết, rồi bay trở lại phủ công chúa.
Buổi tối, ta giúp công tử cởi áo.
Một năm đã trôi qua, thắt lưng của huynh ấy lại thắt chặt thêm một lỗ.
Ta nói: “Công tử làm việc vất vả như vậy, tiểu thư biết được sẽ đau lòng.”
Công tử vốn dĩ là nhờ vào quan hệ mà vào được quan trường, thân phận của ta tuy giúp huynh ấy ở đường, nhưng cũng mang lại không ít lời đàm tiếu.
Chốn quan trường đầy sóng gió, vốn dĩ không dễ dàng.
Đã thế huynh ấy chỉ cần trong một năm, liên tiếp thăng ba cấp.
Triều thần đều nói huynh ấy nịnh nọt thấp hèn thì đều bị huynh ấy bỏ ngoài tai, chỉ tận tâm đóng vai một người trượng phu yêu thê tử.
Công tử như thường lệ xoa đầu ta:
“Ta sợ Thanh Ninh đợi ta, sợ nàng không chịu qua cầu. Chúng ta phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa…”
Để thiêu chết những người đó, gửi hết những việc đó xuống cho tiểu thư được an ủi.
21
Khi Tiêu Hằng trở về phủ, ta chủ động trả lại ấn tín của binh lính riêng cho huynh ấy.
Huynh ấy liếc nhìn công chúa, dung mạo vẫn kiều diễm, tròn trịa không chút sứt mẻ tổn thương nào, rồi nói: “Không sao, ấn tín giao cho A Lan, ta rất yên tâm.”
Ta nắm chặt tay giữ ấn tín, cuối cùng vẫn nói: “Hoàng huynh, nữ tử chủ nội, nay huynh đã trở về, ấn tín này nên vật quy nguyên chủ.”
Mấy lần đẩy đưa, ta mới thu ấn tín vào ngực.
Sự tin tưởng của vị huynh trưởng này đối với ta, cùng với sự hiểu chuyện của ta, từng chút một mà tăng lên.
Chỉ là khi nhìn vào cái bụng phẳng lì của ta thì nói bóng gió: “A Lan và Trương công tử thành thân đã một năm, vi huynh rất mong có cháu trai đấy.”
Ta ngượng ngùng đáp: “Hoàng huynh… ta năm xưa bị trọng thương, ngâm mình trong sông ba ngày, thân thể đã hỏng rồi.”
Nhát dao khi đó chém xuống, ta đã ngâm mình trong sông suốt ba ngày.
Tiểu thư vì chữa bệnh cho ta, đã lùng sục khắp kinh thành tìm dược liệu, tìm đại phu.
Dù sau đó công tử đã áp chế mọi chuyện xuống.
Nhưng Tiêu Hằng quyền thế ngập trời, huynh đã nghi ngờ ta, chuyện này không khó để tra ra.
Tra được ta cùng công chúa sống chung một nhà ở chung một phòng, tra được công chúa lưu lạc đến nhà ta, lại thêm lời dân làng đều nói, người mà huynh giết là con gái nhà nông. Vậy thì chỉ có ta là thoát thân.
Người thoát thân, cũng chỉ có thể là công chúa thật.
Huynh vốn đã áy náy với ta, lúc này trong mắt còn tràn đầy sự đau lòng, từ trong ngực lấy ra một dây chuyền răng sói: “Tặng cho muội.”
Răng sói được mài giũa trắng bóng, chỉ là không biết khi huynh mài giũa, có nghĩ đến Uyển Âm hay không. Ta để răng sói gần trái tim, vô thức nắm chặt ngón út của Tiêu Hằng.
Lần này Tiêu Hằng không nói lời nào với công chúa, liền tháo giáp về phủ.
22
Công chúa tức giận phạt một đám hạ nhân, đêm đến, ta lấy dây chuyền răng sói, lấy danh nghĩa Tiêu Hằng đưa đến phủ công chúa, đưa tận tay nàng.
Công chúa vui mừng khôn xiết: “Hoàng huynh quả nhiên chỉ có ta, chỉ có ta…”
Tiêu Hằng phát hiện ta tặng dây chuyền cho công chúa giả, tức giận nghiến răng: “Uyển Âm không thích sao?”
Huynh đã ngầm gọi ta là Uyển Âm, ta giọng điệu buồn bã: “Hoàng huynh từng nói, muốn ta đối tốt với muội muội, ta thấy công chúa thích dây chuyền này, nếu muội muội thích, ta không nên đoạt niềm vui của người.”
“Mẫu phi đã dạy chúng ta, phải hòa thuận với huynh muội.”
“Hơn nữa nàng ấy là muội muội do chính hoàng huynh nhận, giờ cũng là muội muội của ta, dây chuyền này cho nàng, có gì không được?”
Tiêu Hằng tức giận, phất tay áo bỏ đi: “Rất nhanh sẽ không phải nữa.”
Ta đầu óc kém cỏi, không nghĩ ra ý ẩn dụ trong đó liền đến hỏi công tử.
Công tử lại vùi đầu vào thư phòng, viết từng bản tấu chương.
Gần đây huynh ấy rất ít nói chuyện với ta.
Từ đầu năm nay huynh ấy đã thường xuyên vào cung, thường xuyên liên lạc với Tiêu Hằng.
Chuyện triều đình, chuyện giữa các nam nhân, ta không hiểu.
Nhưng ta có thể nhìn thấu công chúa, công chúa ngày càng mất bình tĩnh.
Công tử vẫn thường nói với ta, sắp rồi, sắp rồi…
Khiến lòng ta ngứa ngáy không thôi.