“Đến lúc đó, ban ngày bắt nàng quỳ pha trà nghiền mực, ban đêm thì nằm dưới thân ngài… Ha ha ha!”
Ta tức giận nắm chặt roi, đang định bước tới thì nhìn thấy phụ thân ta – kẻ lúc nào cũng vô dụng – lại rút khăn tay ra khóc…
“Xin lỗi các vị, là do thảo dân dạy dỗ không tốt, là lỗi của thảo dân. Nếu các vị vẫn chưa nguôi giận, thảo dân xin chịu mọi hình phạt, chỉ mong các vị nể tình, tha cho Oa Oa, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Tiểu Thế tử của phủ Xương Bình, vốn là tay sai thân tín của Thái tử, lại càng thêm ngang ngược.
“Ồ, vậy thì ngươi quỳ xuống dập đầu vài cái cho chúng ta. Chúng ta vui thì sẽ không làm khó Thừa tướng nữa.”
Phụ thân ta không nói thêm một lời, chân vừa khuỵu xuống đã quỳ ngay.
Nhìn bộ dạng nhu nhược của ông, đám công tử càng cười to hơn.
Ta giận đến phát điên, quất mạnh một roi qua, đám công tử vừa còn cười cợt lập tức biến sắc, vội vàng chạy tán loạn.
Chưa kịp đuổi theo, phụ thân ta đã túm chặt lấy tay ta, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy.
“Đừng làm loạn nữa, bọn họ đều là người của Thái tử, thân thể Hoàng thượng đã không còn khỏe. Con thật sự nghĩ rằng ngài có thể bảo vệ chúng ta mãi sao? Để xoa dịu đám công tử này, Hoàng thượng thậm chí đã mời Thừa tướng đến Quốc Tử Giám, mục đích là để con biết tự kiềm chế, đừng gây rắc rối thêm nữa. Nếu con còn tiếp tục ngỗ ngược, đến ngày Thái tử lên ngôi, người đầu tiên hắn không dung thứ chính là chúng ta.”
Ta hừ một tiếng:
“Thái tử bất tài, năm xưa chẳng phải đã thua mẫu thân…”
“Đừng nói nữa!”
Phụ thân ta – người luôn mềm yếu, lần đầu tiên quát ta, rồi vội vàng nhìn quanh, lo lắng sợ bị người khác nghe thấy.
“Ta sẽ tìm cho con một mối hôn sự, nhân lúc Hoàng thượng còn khỏe, con mau chóng xuất giá đi. Dạo này mấy ngày, con hãy yên phận ở đây, Thừa tướng không phải là Thái phó hay Tế tửu, hắn là người tàn nhẫn, làm việc không nương tay, dù là Vương gia hay Hầu phủ, hắn cũng có thể nói tịch biên là tịch biên ngay.
Con cũng đừng nghĩ hắn sẽ nể tình con là nữ nhi mà dung túng, hôm qua, nữ nhi thứ của Vinh thân vương chỉ vì kéo tay áo của hắn cầu xin tha thứ mà đã bị bán làm kỹ nữ. Nếu con phạm phải lỗi gì trước mặt hắn, Hoàng thượng cũng không thể bảo vệ con đâu.”
Phụ thân ta thở dài rồi quay bước rời khỏi thư viện. Khi đến cổng, một cái bóng đen nhanh chóng lao về phía ông, ông ngã nhào xuống đất, đầu đập mạnh vào cửa trông thật thảm hại. Ta siết chặt roi, thấy phụ thân ta quay đầu lại, cười cầu hòa, hai tay chắp lại nói:
“Các vị công tử đã xả giận rồi, xin đừng làm khó tiểu nữ nữa. Thảo dân xin cảm tạ các vị công tử.”
Nói xong, ông còn liếc ta một cái:
“Không được gây chuyện!”
Đám công tử kia thấy vậy càng cười lớn, tiếng cười đầy khinh bỉ…
10
Ta cảm thấy bực bội, liền đi ra sân sau.
Tạ Hoài đang cho Tiểu Hồng ăn. Thấy hắn mang thùng đi múc nước, ta liền xắn tay áo giúp hắn ép nước từ giếng.
“Sao hôm nay không đi học?”
Giọng của Tạ Hoài rất đặc biệt, ẩn chứa sự dịu dàng trầm lặng, vô tình khiến ta cảm thấy ấm ức. Ta lau mặt, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Hôm nay không đi học.”
Tạ Hoài ngẩng đầu, liếc nhìn ta từ đầu đến chân, chỉ vào áo ta:
“Đánh nhau à? Còn thua nữa?”
Ta oà khóc, ngồi bệt xuống bên giếng, bắt đầu thút thít.
“Ngươi xem áo ta này, rách cả rồi! Phụ thân không hề hỏi lấy một câu, còn hùa theo bọn họ mà bắt nạt ta. Hu hu… Ta đau chết mất… Hu hu hu… Nếu mẫu thân còn sống, bà chắc chắn sẽ đánh bọn chúng thay ta. Còn phụ thân chỉ biết mắng ta… Hu hu hu…”
Tạ Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, tự ép nước, rồi múc đầy một thùng nước.
“Tại sao không đánh trả?”
“Ta ngã vào hố, bọn chúng đào sẵn một cái hố ngay cổng sân… Khi ta còn ở trong hố thì bọn chúng đã ra tay rồi…”
Tạ Hoài chầm chậm đổ nước vào chuồng ngựa.
“Khóc có ích gì, bị người khác bắt nạt thì nên tìm cách trả lại, ngươi cứ khóc lóc thế này, chẳng lẽ lần sau bọn chúng sẽ tha cho ngươi sao?”
Ta lau nước mắt, giọng nói đầy bất lực:
“Ta cũng muốn đánh trả chứ, nhưng ta sợ phụ thân khó xử. Từ khi mẫu thân mất, ông luôn sống trong sợ hãi. Ta cứ nghĩ mình giỏi võ, có thể bảo vệ ông, đánh thì cứ đánh thôi. Nhưng hôm nay nhìn lại, có lẽ không đơn giản như vậy.”
Ta kể cho Tạ Hoài nghe chuyện phụ thân ta quỳ lạy, hắn nghe xong, chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn đá, chậm rãi nói:
“Ngươi là nữ nhi, dù muốn dù không cũng không thể thoát khỏi chuyện xuất giá tòng phu. Các gia tộc trong kinh thành phần lớn đều ủng hộ Thái tử, gả cho ai đi nữa thì ngươi cũng khó sống yên ổn, nên phụ thân ngươi chẳng dám đắc tội với họ.”
Đúng vậy, quả là thế.
Thái tử là người kế vị, nhưng từ nhỏ hắn đã ghét ta. Khi mẫu thân ta còn sống, hắn còn có chút khách khí, nhưng giờ hắn càng không xem ta ra gì. Trước đây ta cũng chẳng mấy bận tâm, nghĩ mình giỏi võ, không dễ bị ức hiếp, quên mất rằng ta đang sống ở cổ đại, nơi đây nào phải nơi nói lý lẽ.
Trước kia đọc truyện, cứ nghĩ xuyên không sẽ như cá gặp nước, nhưng giờ mới hiểu ra, tất cả đều là chuyện bịa.
Một người hiện đại, không quyền không thế, dù biết nhiều hơn chút cũng khó mà sống tốt ở đây, mong muốn thay đổi mọi thứ chỉ như con sâu nhỏ lay động cây cổ thụ.
Đúng là mơ tưởng hão huyền.
Huống hồ, ngoài việc khỏe mạnh hơn người, đầu óc ta chẳng thông minh hơn bọn họ là bao…
“Đúng vậy, vì thế ta không muốn gả cho bọn họ.”
Tạ Hoài chống tay lên đầu, gõ nhẹ lên bàn đá, nhìn ta:
“Không gả cho họ cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề. Nếu là ngươi, ta sẽ xử lý từ gốc rễ của sự việc.”
11
Lời của Tạ Hoài khiến ta có thêm động lực.
Vấn đề nằm ở chỗ ta chưa thành thân, nên phụ thân mới phải tìm một phu quân cho ta. Nhưng nếu ta đã thành thân, chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề từ gốc rễ sao?
Ta vỗ mạnh tay xuống bàn, ta quả thật rất thông minh!
Ta nhẹ nhàng tựa vào người Tạ Hoài, khẽ rên rỉ:
“Ta đau quá… Không biết có phải xương bị gãy rồi không…”
Tạ Hoài rõ ràng khựng lại, tay hắn vô thức định đẩy ta ra, nhưng không biết sao lại rụt về, ta rất kinh ngạc.
Nghĩ mà xem, ta đường đường là một nữ nhi dung mạo khuynh thành, hắn lại là một mã phu tràn đầy sinh lực, vậy mà hắn dám đẩy ta ra.
Xem ra, người này không tham sắc, phẩm chất thật sự cao quý.
Ta càng nghĩ càng hài lòng, liền bắt đầu giả vờ đau đớn hơn:
“Ai da… Đau quá, vừa rồi còn không cảm thấy gì, ngồi với ngươi một lát mà càng đau hơn… Đặc biệt là lưng ta, sao mà đau dữ vậy, để ta xem thử có bị bầm tím không…”
Vừa nói, ta vừa kéo áo, để lộ một phần lưng. Ban đầu, Tạ Hoài tỏ ra chống đối, nhưng khi thấy vết bầm tím loang lổ trên lưng ta, hắn bắt đầu hơi dao động, chỉ vào góc tường:
“Đằng kia có cây gậy dùng để thông máng ngựa, đêm nay ngươi cứ trùm kín đầu, cầm gậy mà đánh bọn chúng một trận.”
Ta cười trộm, rõ ràng hắn đau lòng vì ta.
Mẫu thân ta từng nói, tình yêu giữa nam và nữ đều bắt đầu từ sự xót thương. Năm đó, bà để mắt tới phụ thân ta cũng vì thấy ông, một nam tử, bị đám cướp đánh đến phát khóc.
12
Sau khi Tạ Hoài bôi thuốc cho ta, ta vui vẻ chạy về sân viện. Nhưng mới vừa rời khỏi chuồng ngựa, ta liền gặp tiểu Thế tử phủ Xương Bình.
Giờ đã tối, hắn dường như uống say, lảo đảo bước về phía ta. Bốn bề vắng lặng, ta định che mặt rồi đánh hắn một trận ra trò, nhưng còn chưa kịp ra tay, tiểu Thế tử đã như có linh cảm, gọi tên ta:
“Tần Oa Oa, ngươi đi đâu mà giờ này còn lang thang? Có phải là đi tìm gã nam nhân nào hay không?”
Hắn bước đến gần ta, đôi mắt háo sắc liếc nhìn ta, rồi xoay quanh ta mà dò xét.
“Phải nói rằng, dáng người của ngươi thật không tồi. Ta nghe nói phụ thân ngươi đang muốn gả ngươi đi. Hay là ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ thu nhận ngươi vào phủ, thế nào? Tính cách ngươi không thích hợp làm Thế tử phi, nhưng làm thiếp của ta thì cũng được. Ngươi hầu hạ ta cho tốt, sau này, Thái tử nể mặt phủ Xương Bình mà sẽ để ngươi sống sót, hầu hạ ta.”
“Bốp!” – một tiếng vang lên.
Ta đã cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi.
Miệng lưỡi của tiểu Thế tử này quả thật bẩn thỉu quá mức. Giờ đây không có ai, mà hắn lại còn say, chẳng phải người ta vẫn nói say rượu dễ mất trí nhớ sao? Ta càng nghĩ càng thấy có lý, biết đâu sau khi ta đánh hắn, sáng mai hắn sẽ quên sạch.
Nghĩ vậy, ta càng ra tay mạnh bạo, từ thử nghiệm đến đánh thật, càng lúc càng hung hãn, khiến tiểu Thế tử mặt mày méo mó, miệng sùi bọt mép.
Đánh xong, sợ bị nghi ngờ, ta còn tốt bụng kéo chân hắn, lôi thẳng vào viện của nam sinh. Lo sợ không có ai làm chứng cho ta, ta ngẫm nghĩ một lát rồi quay lại viện của Tạ Hoài.
Vừa bước vào, ta thấy Tạ Hoài đang nằm trên ghế mềm, ngắm trăng. Thật khó tin, khí chất của một mã phu lại có thể tốt đến vậy.
Thấy ta, hắn ngẩng đầu lên:
“Còn chuyện gì nữa?”
Ta gãi gãi mũi rồi tiến vào:
“Ta sợ nửa đêm đau không chịu nổi, nên muốn ở lại đây đêm nay.”
Tạ Hoài nhìn ta không biểu cảm, khi ta đang suy nghĩ xem nếu hắn từ chối, ta phải làm thế nào để năn nỉ ở lại, thì hắn chỉ tay vào ghế mềm, nói: