Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU Chương 4 TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU

Chương 4 TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU

8:38 chiều – 15/10/2024

“Được, ngươi ngủ trên ghế, ta ngủ trên giường.”

Mắt ta lại sáng rực lên, tràn đầy ngưỡng mộ.

Hắn thật cá tính, không tự hạ mình, cũng không cố gắng lấy lòng ta. 

Ta thích hắn thật rồi.

13

Chuyện tiểu Thế tử phủ Xương Bình bị kẻ trộm tấn công trong đêm nhanh chóng lan truyền khắp thư viện.

Tế tửu hỏi hắn có nhìn rõ kẻ tấn công không, hắn ôm đầu, ấp úng hồi lâu, sợ đến mức chỉ lắc đầu lia lịa:

“Không có ai đánh ta, không có ai đánh ta hết. Ta uống say quá rồi, tự ngã đấy, thật sự không có ai đánh ta.”

Quả thật là tên ngốc, toàn thân đầy vết đỏ do gậy đánh, vậy mà hắn dám mở to mắt nói rằng không ai đánh hắn.

Nhưng ta rất vui, hắn thực sự đã quên sạch rồi.

Vì tiểu Thế tử cắn chết không nhận bị ai đánh, Tế tửu dù muốn đứng ra bênh vực hắn cũng chẳng làm được gì, cuối cùng chỉ có thể báo cho gia quyến của hắn đến đón về dưỡng thương.

Tiểu Thế tử vừa rời đi, Tế tửu liền bắt đầu tìm cớ gây sự.

Lão già này đi một vòng quanh thư viện, rồi tiến thẳng đến sân viện của ta, chỉ vào cái hố to ở cổng mà cáo buộc:

“Tần Oa Oa, ai cho ngươi đào hố ở thư viện hả? Ngươi muốn làm gì đây? Có phải ngươi biết lão phu mắt kém, cố ý đào cái hố này để mong lão phu ngã xuống, gãy hết xương hay không?”

Ta liếc mắt, rõ ràng là lão già này mắc chứng hoang tưởng.

Nghĩ đến việc lão có bệnh, ta rất ân cần khuyên nhủ:

“Tế tửu, bệnh về tinh thần phải chữa sớm, để lâu sẽ thành bệnh thần kinh. Chúng ta hiện giờ điều kiện y thuật không tốt, bệnh thần kinh khó mà chữa được, nhưng nếu ngươi mắc bệnh, lại còn gây nguy hiểm cho xã hội, suýt nữa thì tự sát, nhưng ta chỉ sợ ngươi giết người. Đến lúc đó, dù Hoàng thượng có thương ngươi già yếu mà muốn tha thứ, cuối cùng cũng phải cắn răng đánh chết ngươi giữa phố.

Bị đánh chết giữa phố là chuyện rất mất mặt, ngươi ngã xuống đất, quần áo rách rưới, thân thể không được che đậy, mông lộ ra trước mắt bao người, ai cũng thấy. Gặp phải ăn mày, có khi hắn không kìm được mà còn nhặt ngươi mang đi, thật là làm nhục nho phong a.”

Tế tửu tức đến phát điên, định lao vào đánh ta, nhưng cái hố quá lớn, đến ta thân thủ như vậy còn nhảy qua khó nhọc, huống chi lão già xương cốt yếu đuối này.

Lão nhảy nhót một hồi, càng nghĩ càng tức, miệng lẩm bẩm: 

“Lão phu không tin Thừa tướng cũng không trị được ngươi…”

Rồi lão quay người, chống tay sau lưng mà hùng hổ chạy về phía sân sau.

Ta nhìn theo bóng lưng lão thở dài một tiếng, tìm Thừa tướng mà chạy ra sân sau làm gì chứ.

À phải rồi, sân sau có ngựa, chắc lão định cưỡi ngựa đi gặp Thừa tướng.

Nhưng với bộ dạng nửa sống nửa chết đó, liệu lão có leo nổi lên ngựa không biết…

14

Chưa vui mừng được bao lâu, ta đã gặp phải chuyện xui xẻo.

Phụ thân gửi thư đến.

Nội dung thư rất đơn giản, ông lại tìm cho ta một mối hôn sự, bảo ta tranh thủ thời gian về nhà gặp mặt, còn đặc biệt dặn dò lần này gặp người ta đừng động thủ. Nếu lại đánh người, sau này sẽ chẳng tìm được mối tốt nữa.

Đọc xong thư, ta không thể ngồi yên, nhanh chóng chạy ra sân sau, đúng lúc bắt gặp Tế tửu đang trợn mắt, hằm hằm đi ra khỏi viện.

Thấy ta, Tế tửu hất mạnh tay áo, vô cùng bực bội nói:

“Thứ gỗ mục không thể tạc thành tượng, đến cả Thừa tướng cũng chẳng thèm trị ngươi, ngươi chỉ còn cách chờ chết thôi.”

Ta ngây người nhìn lão già lần nữa hất tay áo bỏ đi, cảm thấy không thể cứ thế mà để yên cho lão mãi. Thế là ta nhặt viên đá dưới đất, ném trúng đầu gối của lão. Tế tửu lập tức quỳ xuống, quay đầu nhìn ta đầy phẫn nộ, không tin nổi. Lão tủi thân, nhưng ta còn tủi thân hơn. Ta lau nước mắt, bắt đầu gào khóc:

“Đồ già khốn nạn, ngươi mới là kẻ chờ chết đấy! Ta mới vừa đến tuổi cập kê, ngươi đã nguyền rủa ta chết, sao ngươi không tự chết đi, ngươi già rồi, cổ đã chạm đất rồi mà. Đồ bại hoại, lão bất tử, ngươi làm ta tức chết mất!”

Ta la hét thật to, Tạ Hoài cũng nghe thấy. Hắn bước ra khỏi phòng, đứng trong sân nhìn ta. Thấy hắn, ta càng cảm thấy tủi thân hơn, chưa kịp để Tế tửu mắng ta, ta đã khóc nức nở, lao vào lòng Tạ Hoài.

“Khóc cái gì.”

Giọng Tạ Hoài vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, hắn vừa vỗ lưng ta, vừa nhìn về phía Tế tửu với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Lão già đó nguyền rủa ta chết, hắn nói ngay cả Thừa tướng cũng lười trị ta, bảo ta chờ chết.”

Tạ Hoài thản nhiên đáp một tiếng, ở phía xa, Tế tửu giật mình rùng mình, lảo đảo đứng dậy, rồi vội vàng tập tễnh bỏ chạy. Ta ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng lão già: 

“Sao hắn lại bỏ chạy, còn không mắng ta nữa?”

Tạ Hoài khẽ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: 

“Lão già rồi, chắc là về chuẩn bị lo hậu sự thôi.”

15

Ta ở lại phòng Tạ Hoài suốt đêm hôm đó.

“Ngươi nói xem, danh dự của nữ nhi quan trọng đến nhường nào. Ta đã ở trong phòng của ngươi suốt hai đêm liền, ta thực sự không thể sống nổi nữa. Cây cổ thụ kia trong sân nhà ngươi có vững chắc không?”

Tạ Hoài ngẩng đầu nhìn cây trong sân:

“Kể từ khi cái viện Quốc Tử Giám này được xây dựng, nó vẫn ở đó, chắc là vững chắc đấy.”

Ta an tâm gật đầu:

“Ngươi có thể cho ta mượn đai lưng không?”

Tạ Hoài ồ một tiếng, rút đai lưng đưa cho ta, còn nhắc nhở: 

“Đai lưng này làm từ lụa, cũng bền đấy, nhưng khi siết vào sẽ dễ cuộn thành một đường dây, ngươi chết chậm có lẽ sẽ không thoải mái đâu.”

Ta nhìn chiếc đai lưng, gật đầu, nhấc chân đi về phía sân. Khi ta đến gốc cây, phát hiện Tạ Hoài cũng đi theo.

“Ngươi đến làm gì?”

Tạ Hoài giơ tay, kéo chiếc ghế đá đến gốc cây, chỉ vào nó:

“Ngươi thấp bé, không đứng lên ghế thì không thể treo dây được.”

Ta vô cùng cảm động, hắn thật là chu đáo.

Ta buộc dây thật chặt, nhìn Tạ Hoài lần nữa: 

“Thật sự không giữ ta lại sao?”

Tạ Hoài chống cằm ngồi trước bàn đá nhìn ta, một lát sau hỏi: 

“Ta có thể hỏi ngươi một câu không? Vì sao nhất định phải treo cổ?”

“Tất nhiên là vì danh dự đã hủy hoại, không thể gả ra ngoài.”

“Vậy à?”

“Ngươi có thể cưới ta không?”

Tạ Hoài sửng sốt:

“Ngươi treo cổ chỉ vì chuyện này sao?”

“Chứ còn gì nữa, ngươi yên tâm, nếu ngươi không muốn, ta quyết không ép buộc ngươi. Ta sẽ chui đầu vào dây, ngươi cứ coi như không thấy. Đợi khi ta chết rồi, ngươi hãy gọi người đến thu thập thi thể ta, rồi khi gặp cha ta, ngươi khuyên ông vài câu. Ông ấy hay khóc, khóc nhiều mắt sẽ mù, bảo ông khóc dè chừng thôi.”

Ta làm ra vẻ chuẩn bị đưa đầu vào dây, Tạ Hoài lập tức đá đổ chiếc ghế đá, đầu ta lập tức mắc vào dây, hai chân quẫy đạp, cảm giác nghẹt thở xộc tới.

Ta thực sự phải cảm ơn hắn, hắn thật biết cách làm người a =))))

Chiếc dây lụa quả nhiên như Tạ Hoài nói, siết thành một đường dây, khi cổ ta sắp đứt, Tạ Hoài bế ta xuống.

“Về nói với cha ngươi một tiếng, sáng mai ta sẽ đến hỏi cưới.”

Ta vui mừng, chẳng còn để ý cổ đau, thành thật hỏi: 

“Thật sao? Chỉ cần ngươi đến hỏi cưới, ta không cần sính lễ, ngươi đến là đủ rồi. Cho dù ngươi chỉ là một mã phu, ta cũng sẽ lấy ngươi, sau này còn sinh con cho ngươi, được không?”

Tạ Hoài nghĩ một lát rồi gật đầu:

“Ngươi không hối hận thì tốt.”

16

Hối hận thì tuyệt đối là không có rồi.

Ta xoa xoa cái cổ, nhanh nhẹn trèo tường rời khỏi Quốc Tử Giám, rồi lại trèo tường vào sân nhà của cha ta.

Lúc ấy vẫn đang là nửa đêm, cha ta ngủ ngon lành, tiếng ngáy như sấm dậy. Ta giáng ngay một cú đấm vào người ông, đánh thức ông dậy, nước miếng theo từng câu nói bay tứ tung trong cơn phấn khích:

“Cha, cuối cùng cha cũng có thể an tâm rồi, có người muốn cưới con, sáng mai sẽ đến cầu thân. Cha đừng ngủ nữa, dậy mà dọn dẹp cái sân đi, kẻo ngày mai người ta đến lại cười nhà mình giống như ổ lợn.”

Cha ta còn ngái ngủ, lờ mờ ngồi dậy, hỏi: 

“Ai mà mù mắt vậy, muốn cưới con? Không phải là người mù đấy chứ?”

“Không phải người mù đâu, là mã phu, chính là mã phu trong Quốc Tử Giám ấy. Người ta ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm, đúng chuẩn người học thức, lễ nghĩa, như cha vẫn mong muốn. Cha đừng xem thường mã phu, khí chất của huynh ấy còn hơn cả tế tửu, cha nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”

Cha ta đáp:

“Ồ, là mã phu à?”

Ta mừng rỡ gật đầu: 

“Đúng rồi, là mã phu!”

“Thật sự là mã phu à?”

Ta lại dùng sức gật đầu mạnh hơn, vui mừng đến mức tưởng như muốn bay lên: 

“Thật sự là mã phu!”

“Ồ, con gái, cái cuốc cũ của nhà mình đâu rồi?”

“Cha, con đi lấy cho cha.”