Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU Chương 2 TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU

Chương 2 TA ĐÁNH TRỌNG THƯƠNG 3 VỊ HÔN PHU

8:36 chiều – 15/10/2024

“Tế tửu, ngài làm sao biết được là ta bắt nạt họ, chứ không phải họ hợp sức bắt nạt ta? Ngài có biết rõ sự thật không?”

Ta chuẩn bị nói lý với ông ta, nhưng lão đập bàn mạnh đến mức khiến ta giật mình.

Ông ta định động thủ với ta ư?

“Ta cần gì biết sự thật? Đám đồng học của ngươi bị rắn dọa đến mức quỳ trên giường, người run như cầy sấy. Ngươi còn bắt bọn chúng lột da rắn nấu canh cho ngươi uống. Tiểu thế tử của Quốc công phủ vì chống cự ngươi mà bị rắn cắn, giờ ngất xỉu, phải có mấy gia đinh khiêng đi. Sống chết còn chưa rõ, ngươi còn dám nói không phải ngươi bắt nạt người khác sao? 

Vả lại, ta chẳng lẽ không biết ngươi vào Quốc Tử Giám bằng cách nào? Nữ nhân trong triều ta ai nấy đều biết lễ nghĩa, ngươi cũng là hậu duệ của Trưởng công chúa, sao lại chẳng học chút ôn nhu đoan trang của mẫu thân, mà lại theo cái thói thô tục của phụ thân ngươi, thành ra một kẻ thô lỗ…”

Lão học giả chưa nói xong đã bị ta đấm một cú ngã nhào.

“Ngươi còn dám nhắc đến mẫu thân ta à!? Nếu không phải đám vô dụng như các ngươi ngày ngày chỉ biết đọc sách, thì mẫu thân ta đâu phải ra trận? Giờ bà vì nước mà hy sinh, các ngươi không những không biết xấu hổ, mà còn dám buông lời mỉa mai!”

Nói mẫu thân ta biết lễ nghĩa đoan trang, xem xem cả kinh thành ai chẳng biết bà từ nhỏ đã giỏi quyền cước, không có đối thủ trong hoàng cung. Ngay cả Hoàng thượng ngày trước cũng thường bị bà đánh không ít trận. Nếu mẫu thân ta còn sống, mấy kẻ này nào dám đối xử với ta như vậy?

Ta đánh cho lão Tế tửu một trận, rồi phất tay áo bỏ đi.

Lão học giả này xem ra đã gặp quá nhiều đám ăn chơi, khả năng chịu đựng cao hơn Thái  phó một chút. Dù đã chui xuống gầm bàn, lão vẫn lớn tiếng chửi bới:

“Tần Oa Oa! Ta không trị được ngươi, nhưng nhất định sẽ có người trị được ngươi! Quốc công cùng các đại thần đã dâng tấu lên Hoàng thượng, thỉnh Thừa tướng đích thân đến dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ đợi đó mà kiêu ngạo đi, Thừa tướng nổi tiếng là người tâm địa độc ác, đến Hoàng thượng còn kiêng dè vài phần. Khổ nạn của ngươi sắp đến rồi…”

Ta hừ lạnh một tiếng. 

Đừng nói đến Thừa tướng tay yếu chân mềm, chỉ cần không phải kẻ biết Muay Thái, ta đều có thể đánh không sót kẻ nào.

Bị chọc tức, ta lại chạy qua phòng nam sinh, đánh cho đám công tử hợp sức tố cáo ta một trận tơi bời nữa, hả giận rồi mới rời đi.

7

Mấy ngày sau đó, cuộc sống của ta vô cùng nhàn nhã.

Đám công tử bị dọa đến mức ám ảnh tâm lý, Hoàng thượng vì muốn xoa dịu phụ thân của họ mà đặc biệt cử đến một nhóm nữ quan giỏi giang để an ủi tâm hồn bị tổn thương của những kẻ ấy.

Thái phó thì đòi từ chức, nhất quyết không trở lại giảng dạy, còn Tế tửu thì nói ta ngỗ nghịch, không thể giáo hóa nổi, chẳng buồn tới Quốc Tử Giám nữa.

Thế là cả thư viện rộng lớn chỉ còn mình ta vô sự…

Thời gian ở một mình quả thực buồn chán, đặc biệt là sau khi không còn đối thủ. Sau nhiều lần suy ngẫm, ta cũng nhận ra rằng những năm gần đây tính tình ta có hơi nóng nảy.

Người hay nóng nảy dễ mắc bệnh tim mạch, nên vì sức khỏe, ta quyết định đi ra sân sau để cho ngựa ăn, coi như dưỡng tính.

Kết quả là, vừa vào chuồng ngựa, ta liền sững sờ.

Trước mắt ta là một con ngựa Hãn Huyết màu đỏ rực, và bên cạnh nó là một nam tử áo xám.

Người ấy vuốt ve bộ lông trên đầu con ngựa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Ngay cả ta, một người đã từng thấy không ít trai đẹp trên truyền hình ở kiếp trước, cũng phải thốt lên một lời khen ngợi: 

Kinh diễm tuyệt trần!”

Ta bước từng bước nhỏ lại gần, ngước đầu nhìn hắn và hỏi:

“Người là người chăm ngựa sao?”

Người ấy nhíu mày sâu hơn, nhìn ta mà không nói một lời.

Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời ta, hắn lại đăm chiêu nhìn ta và nói:

“Tiểu Hồng (nói con ngựa) dạo này không chịu ăn, có phải là do tâm trạng không tốt không? Nó là ngựa cái, có lẽ giữa ngươi và nó có sự đồng cảm. Ngươi có thể khuyên bảo nó không?”

Khuyên ư? Nhất định phải khuyên rồi.

Ta đi vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, nhìn thấy nó trong tư thế phòng bị, chân sau sẵn sàng đá ta bất cứ lúc nào, lòng nghĩ làm sao mượn con ngựa này để kéo gần khoảng cách với mã phu.

Sau vài vòng quanh quẩn, ta chợt nảy ra một ý, liền vén váy chạy về phòng nữ, không lâu sau mang theo hai con rắn trở lại, nhân lúc Tiểu Hồng không chú ý, lén thả chúng xuống đất.

Quả nhiên, Tiểu Hồng vốn đang uể oải, nhưng khi thấy rắn, hai chân trước của nó liền dựng đứng lên, miệng phát ra tiếng hí đầy sợ hãi, kinh hoàng nhìn chằm chằm hai con rắn đang bò đến gần. Trong mắt nó hiện lên sự hoảng loạn tột cùng.

Từ nhỏ ta đã thích xem chương trình thế giới động vật, biết rằng loài ngựa bẩm sinh sợ rắn.

Ngay cả ngựa Hãn Huyết đã được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không giống loài ngựa hoang mà phát điên bỏ chạy, nhưng theo bản năng, nó vẫn lùi lại từng bước.

Khi con rắn sắp bò đến trước mặt Tiểu Hồng, nó run lên dữ dội. Ta liền nhanh chân tiến tới, nắm lấy bảy tấc của con rắn, dùng một chút lực tinh tế đánh ngất chúng.

Tiểu Hồng sững sờ, nhìn ta, trong mắt đã không còn sự phòng bị, hai chân sau cũng hạ xuống, thậm chí còn chủ động cúi đầu dụi vào lòng ta như thể rất tin tưởng.

Chẳng tốn bao nhiêu sức, Tiểu Hồng ngoan ngoãn bắt đầu ăn cỏ.

Khi Tiểu Hồng đang ăn, mã phu ngồi yên trên băng đá, ánh mắt lơ đãng nhìn lá cây rơi.

Hắn không khen ngợi ta, cũng chẳng vì hành động thô tục của ta mà tỏ vẻ khó chịu như bao người khác.

Khung cảnh bình yên ấy đã khắc sâu vào tâm trí ta.

Ngay lúc đó, ta liền nghĩ: 

Tên mã phu này, ta nhất định phải gả cho hắn mới được.”

8

Để nắm giữ trái tim của một nam nhân, trước tiên phải nắm được dạ dày của hắn.

Không biết ai đã nói câu này, nhưng ta cũng muốn thử.

Đêm đó, ta xách theo bốn con rắn tìm mã phu… à không, là Tạ Hoài.

Lúc ấy, hắn đang ngồi trên băng đá trong sân, chống tay lên đầu, chăm chú xem cuốn sách đỏ, tay cầm bút đỏ, thỉnh thoảng lại gạch vài nét.

“Người làm mã phu cũng đọc sách sao? Người đang đọc gì thế?”

Tạ Hoài ngước mắt nhìn ta, rồi cúi đầu nhìn những con rắn, giọng điệu bình tĩnh:

“Đây là rắn Trúc Diệp Thanh, có độc.”

Ta “ồ” một tiếng, bình tĩnh xách mấy con rắn bước đến bệ đá, rút ra một con dao nhỏ từ trong ngực, dứt khoát chặt đầu rắn xuống, rồi quay lại cười với Tạ Hoài:

“Giờ thì không còn độc nữa. Nhưng ta không biết lột da.”

Cơn gió mát thổi qua, Tạ Hoài xắn tay áo lên, từ từ lấy chậu nước, ta ngồi trên băng đá vừa xem sách vừa xem hắn lột da rắn.

Ta mê mẩn nhìn hắn, không hiểu sao lại có người lột da rắn mà cũng đẹp đến vậy.

“Ngươi đã có thê tử chưa?”

“Chưa có.”

“Vì sao không lấy một người?”

“Phiền phức.”

Ta che miệng cười ngớ ngẩn, thật tốt, hắn nói chưa có thê tử.

Nồi canh rắn là do ta nấu. Ta uống liền hai bát lớn, còn Tạ Hoài chỉ uống một hớp rồi không đụng nữa, rất ân cần đẩy bát lại cho ta, giọng dịu dàng khen ngợi:

“Ngươi thích thì cứ uống hết đi. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên ta được nếm món rắn nấu bằng nước sôi trắng.”

“Vậy ngươi thấy có ngon không?”

Ta háo hức nhìn hắn, muốn biết liệu mình có chinh phục được dạ dày của hắn hay không.

Tạ Hoài nhìn vào bát canh, chép miệng:

“Rất mộc mạc.”

Tốt rồi!

Ngày trước mẫu thân ta cũng để ý phụ thân vì ông mộc mạc, nếu bà còn sống, chắc chắn hai người sẽ sống một đời giản dị bên nhau.

Ta rất vui mừng, đây chính là tình yêu mà ta mong muốn.

9

Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài đến hết đêm, vì sáng hôm sau, ta rơi vào một cái hố lớn.

Cái hố được đặt ngay chính giữa cổng sân nhà ta, chỉ cần ta bước ra khỏi cổng là chắc chắn sẽ rơi vào.

Ta nắm chặt tay, các khớp ngón tay phát ra những tiếng rắc rắc.

Rất tốt, đám công tử kia xem ra đã “hồi phục” tâm lý rồi.

“Ha ha ha, nhanh lên! Tần Oa Oa rơi xuống hố rồi!”

Ta ngước đầu lên, chạm mặt một đám người, còn chưa kịp mở miệng, bọn chúng đã không thương tiếc mà vung gậy về phía ta.

Đến khi ta ra được khỏi hố, bọn chúng đã mất dạng.

Ta quay về phòng lấy roi, tức giận xông thẳng đến khu viện ở của đám nam sinh. Còn chưa tới nơi, ta đã thấy đám chó chết đó tụ tập cười nói vui vẻ.

“Xin lỗi mà không có thành ý thì tính là gì? Chỉ mở miệng là xong ư?”

“Ngươi nghĩ Trưởng Công chúa còn sống sao? Nàng ta có mặt mũi to lớn vậy chắc?”

“Tần Oa Oa có mặt mũi gì chứ, chỉ là một kẻ ăn nhờ vào sắc đẹp. Giờ Thái tử chưa lên ngôi nên mới còn được vài ngày yên ổn thôi.”

“Chờ ngày sau Điện hạ đăng cơ, bản Thế tử sẽ xin cưới Tần Oa Oa về làm thông phòng, xem nàng ta còn dám kiêu ngạo nữa không! Ha ha ha!”

“Thế tử nói chí phải, dù sao Tần Oa Oa cũng chẳng ai thèm lấy, làm thông phòng cho ngài là quá tiện nghi cho nàng ta rồi.”