Liên tục đánh trọng thương ba vị hôn phu và bị từ hôn, phụ thân ta cho rằng ta có vấn đề về tinh thần.
Ông vội vàng vào cung gặp Hoàng thượng, khóc lóc cầu xin ngài đày ta vào Quốc Tử Giám để “tái tạo từ đầu”. Nhưng không ngờ… ta lại trúng tiếng sét ái tình với một gã mã phu trong thư viện.
Để dụ hắn cưới mình, cứ vài ba ngày ta lại giả vờ đáng thương chạy ra chuồng ngựa.
Hôm nay thì ngã vào lòng hắn vì bị thương, ngày mai lại giả bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, rồi hôm sau thì cùng hắn trò chuyện suốt đêm về nhân sinh và lý tưởng…
Cuối cùng, ta cũng làm hắn xiêu lòng đồng ý, nửa đêm ta trèo tường về nhà báo tin vui.
Khi phụ thân ta xác nhận kẻ đến cầu hôn đúng là một mã phu, ông liền vác cuốc rượt ta một trận, thề sẽ đoạn tuyệt quan hệ máu mủ…
Sáng hôm sau, mã phu đến nhà cầu hôn.
Hắn khoác long bào, cưỡi ngựa hiên ngang, theo sau là hàng trăm cấm vệ, trên người toát ra khí phách “Thừa tướng đại nhân siêu sủng ái”.
Phụ thân ta đứng trước cửa, tay cầm cuốc sẵn sàng xử lý mã phu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy liền quỳ sụp xuống vì sợ hãi.
Ông vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm:
“Dạo này ta quên đốt hương cho mẫu thân con rồi phải, sao lại khiến Tạ tướng gia – cái vị ‘Diêm vương sống’ này đến đây vậy trời? Trông cái dáng này, không lẽ hắn đến để tịch thu gia sản của ta sao?”
Ta: “…”
1
Ta tên là Tần Oa Oa, cô nhi của Trưởng Công chúa nước Phàn.
Nhắc đến mẫu thân ta, kinh thành đều đồn đại rằng bà oai phong lẫm liệt, tinh thông binh pháp, tài giỏi không thua gì nam nhi. Nếu có điều gì đáng tiếc, thì đó là bà đã hy sinh ngoài chiến trường, ra đi khi còn rất trẻ.
Còn về phụ thân ta, ông chỉ là một nam nhân bình thường, kẻ vô dụng được gả vào phủ Công chúa nhờ vận may. Mọi người khi nhắc đến ông chỉ có một lời nhận xét: “Số tốt.”
Theo lời kể của phụ thân, trước khi cưới mẫu thân ta, ông chỉ là một người nông dân, ngoài việc trồng trọt ra thì chỉ biết chăn lợn.
Nếu không phải năm đó bị cướp chặn đường và được mẫu thân ta cứu, thì đời này ông có lẽ sẽ mãi là người đàn ông cặm cụi cày ruộng nơi thung lũng hẻo lánh.
Nhưng ông thực sự rất may mắn, trong đêm đông giá rét bị cướp, lại gặp được mẫu thân ta trên đường.
Sau khi được cứu, phụ thân ta khóc lóc đòi lấy thân báo đáp. Mẫu thân nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông cùng với thân hình rắn chắc, không nỡ từ chối yêu cầu nhỏ nhoi của người nông dân này, liền quyết định mang ông theo.
Và thế là, câu chuyện tình yêu chân thành giữa Công chúa hoàng gia và người nông dân mộc mạc đã bắt đầu…
Nhưng điều kỳ diệu hơn nữa là họ sinh ra ta.
Một đứa trẻ mới sinh đã có tâm trí của một nhân viên văn phòng hiện đại, tròn 22 tuổi…
2
Đúng vậy, ta là người đã mang theo ký ức từ kiếp trước xuyên không đến đây.
Kiếp trước, nói ra cũng thật là thảm. Đường đường là quán quân tán thủ, ta đã chết một cách tức tưởi vì say rượu trèo lên sàn đấu Muay Thái ở nước ngoài, không may bị đánh chết.
Tất cả đều là lỗi của rượu.
Aisss, chuyện cũ không nhắc lại nữa, giờ hãy nói về kiếp này đi.
Nước Phàn là nơi có điều kiện sống khá tốt, nhưng nam quyền áp đảo, nữ nhân không được phép ra khỏi cửa. Nếu ra ngoài, cũng phải che kín mặt, quá phong kiến!
Dĩ nhiên, mẫu thân ta là một ngoại lệ.
Một phần vì bà được Hoàng thượng chống lưng, phần nữa là bà thực sự giỏi võ.
Để ta có thể sống tự do hơn, mẫu thân luôn dạy ta rằng muốn sống tốt thì phải luyện võ thật giỏi. Dựa vào nền tảng tán thủ từ kiếp trước, ta luyện võ đến mức tinh thông, từ nhỏ đã đánh cho Thái tử triều đình chạy trối chết.
Rõ ràng ta đã sống như một phiên bản thứ hai của mẫu thân.
Nhưng thật tiếc, những ngày vui vẻ không kéo dài bao lâu, mẫu thân ta hy sinh trên chiến trường, chỉ để lại ta – một đứa trẻ ngỗ nghịch và phụ thân vô dụng chỉ biết khóc lóc…
3
Khi mất đi sự che chở của mẫu thân, phụ thân ta trở thành trò cười của cả kinh thành.
Ngoài Hoàng thượng thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ vì tình cảm với mẫu thân ta, còn lại ai cũng muốn giẫm lên mặt ông.
Dù sao thì một tên nông phu vô dụng, không mất một đồng bạc nào, lại được trở thành phu quân của Công chúa cao quý nhất triều đình, vượt mặt bao nhiêu công tử nhà danh gia vọng tộc, thì ai mà không tức?
Trong số đó, có cả những vị công tử từng được đính hôn với ta… cùng với phụ thân của họ.
Phụ thân ta là người nhút nhát, sợ phiền phức, luôn chọn cách nhẫn nhịn.
Ông biết mình không có khả năng, nên chỉ muốn tìm cho ta một gia đình có điều kiện vừa phải, để ta có thể sống yên ổn cả đời. Dù đối phương có sỉ nhục, lăng mạ ông, ông cũng không để tâm. Chỉ cần họ đồng ý hôn sự, ông sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nhưng phụ thân có thể nhẫn nhịn, còn ta thì không.
Hết lần này đến lần khác, ta lén đến nhà những kẻ dám sỉ nhục phụ thân, trùm bao tải rồi đánh họ một trận nên thân. Liên tiếp như vậy, những mối hôn sự mà phụ thân ta cầu cạnh đều bị hủy bỏ.
Phụ thân ta lo lắng, cho rằng hành vi thô lỗ của ta khác hẳn với những cô nương trong kinh thành, chắc hẳn ta bị vấn đề về tinh thần.
Nghe nói các tiên sinh ở Quốc Tử Giám đều là những đại nho uyên thâm, phụ thân liền khóc lóc vào cung, kể lể với Hoàng thượng, là cữu cữu của ta, về bệnh tình của ta.
Hoàng thượng vốn rất thương nhớ mẫu thân ta, nghe tin ta “có bệnh”, ngài liền lau nước mắt, phá lệ cho phép ta vào Quốc Tử Giám – nơi vốn chỉ dành cho nam nhân.
Kết quả là, ngay ngày đầu tiên ở Quốc Tử Giám, ta đã ra tay đánh Thái phó.
4
Khi đó, ta vén váy, đá đổ ghế, đạp lên bàn, nhảy lên trước mặt Thái phó.
Đầu tiên, ta quét chân làm ông ta ngã xuống đất, sau đó dùng hai cú đấm móc liên tiếp khiến ông ta bầm tím mặt mày, thấy ông chảy máu mũi, ta tốt bụng đá ông vào hồ nước ngoài cửa sổ để cầm máu.
Đánh xong, ta còn không quên hét lên đầy khí thế:
“Lão già, đừng tưởng ta không biết ngươi đang âm mưu hại ta! Toàn bộ Quốc Tử Giám chỉ có một mình ta là nữ nhi, ngươi không biết nam đức, lại đi dạy tam tòng tứ đức cho nữ nhi, ngươi định bắt nạt ai?”
Thái phó tức giận đến mức tay quơ quào trong nước, ánh mắt như muốn giết ta. Mặt nước nổi bọt sủi lăn tăn, ta nhìn miệng ông ta mấp máy, nghi ngờ rằng lão đang chửi rủa ta.
Một công tử không rõ của nhà nào đã tìm được một tấm ván to lớn, định cứu ông Thái phó. Ta liền chạy tới, tay không bẻ gãy tấm ván, trước ánh mắt kinh hoàng của cậu ta, ta quăng hai nửa tấm ván lên cây, khéo léo cài chúng vào nhánh cây.
Ta vỗ tay, quay người lại nhìn Thái phó vẫn còn ngụp lặn trong hồ, rồi nói đầy ấm ức:
“Tôn Thái phó, ngươi đã làm tổn thương ta, giờ ta rất buồn. Ngươi hãy ở trong nước mà suy ngẫm đi!”
Sau đó, Thái phó được bốn, năm cấm vệ đến khiêng đi.
Nghe chuyện này, Thái tử không vui.
Thái phó là thầy của hắn, và ta lại là Thái tử phi tương lai được Hoàng thượng chỉ định. Thái tử cảm thấy mất mặt, liền tuyên bố rằng trong Quốc Tử Giám, ai có thể “trị” được ta, người đó sẽ trở thành tay chân thân tín của hắn, cùng hắn rong ruổi trên mọi mặt trận.
Chiêu này của Thái tử có vẻ như là vì tôn trọng sư phụ, nhưng ta nghi ngờ hắn đang trả thù cho bản thân khi còn nhỏ. Dù sao, Thái tử từ bé đã rất hẹp hòi.
Câu nói đó vừa thốt ra, đám vô dụng trong Quốc Tử Giám liền rục rịch, ai nấy đều muốn cho ta thấy sự tàn khốc của đời.
Nói đến Quốc Tử Giám này, nhìn bên ngoài có vẻ trang nghiêm, nhưng thực ra chỉ là nơi tập trung của đám công tử ăn chơi.
Những kẻ đến đây học đều là những kẻ không có chí hướng, ngoài đánh nhau, gây rối thì chỉ biết đi lầu xanh và đánh bạc. Đọc sách viết chữ thì không ra hồn, nhưng chuyện ăn hiếp người khác thì ai nấy đều tinh thông.
5
Do đó, ngay đêm đầu tiên ở Quốc Tử Giám, ta đã gặp phải một màn “tập kích rắn”.
Những con rắn xanh lè thè lưỡi, đứng lù lù trước giường, mắt chúng phát ra ánh sáng xanh rờn trong đêm tối, nhìn chằm chằm vào ta. Cảnh tượng này khiến máu ta sôi lên vì hưng phấn.
Nhiều năm trước, khi ta theo mẫu thân ra trận, ta đã từng có dịp thưởng thức món thịt rắn, hương vị đó khiến ta không thể quên suốt bao năm.
Lúc thèm quá, ta còn nhiều lần xin phụ thân cho vào núi bắt rắn nấu canh. Phụ thân ta khóc lóc, ôm cột định đập đầu, nói nếu ta cứ như vậy thì có đem của hồi môn ra cũng không ai thèm cưới. Vì vậy, ta đành tạm dập tắt ngọn lửa đi bắt rắn.
Nhưng giờ đây, mấy thứ này tự mình tìm đến, sao ta có thể không ăn cho được?
Chỉ trong ba bước năm động tác, ta nắm gọn mấy con rắn trong tay, áo khoác cũng không kịp mặc, ta vội vàng chạy sang phòng ngủ của đám nam sinh bên cạnh.
Bọn công tử kia đang tụ tập, cúi đầu rì rầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng cười khúc khích xấu xa vì kế hoạch của chúng đã thành công.
Ta háo hức tiến lại gần, nhét mấy con rắn đang quằn quại vào giữa những khe hở trên đầu chúng. Chưa kịp nói gì, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp Quốc Tử Giám.
Sau đó, ta bị Tế tửu gọi lên gặp mặt.
6
“Tần Oa Oa! Làm sao một nữ tử lại có thể độc ác như vậy? Nhìn xem ngươi bắt nạt mấy công tử đó thế nào rồi. Dù chúng có vô học, chẳng có bản lĩnh gì, đều là tên ăn bám, nhưng chí ít chúng vẫn ngoan ngoãn mà! Thế mà ngươi, một cô nương, mới vào có một ngày đã khiến cả viện náo loạn. Ta thực không hiểu phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi thế nào!”
Tế tửu là một lão học giả già nua, tính tình bảo thủ, cổ hủ. Ông vuốt râu, trợn tròn đôi mắt lờ đờ xanh nhạt, nhìn ta đầy giận dữ. Bộ dạng của lão chẳng khác gì mấy thầy giáo hiện đại thiên vị đám con cháu quan lại mà không phân rõ đúng sai.