Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI Chương 4 TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 4 TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI

6:29 sáng – 15/10/2024

“Đều là do Cố Hiến dẫn ngươi hư hỏng, dẻo miệng dẻo mồm.”

“Ta và Cố Hiến khác nhau, hắn là kẻ trêu ghẹo khắp nơi, còn ta chỉ có một tấm chân tình.”

Ta hỏi chân tình đó dành cho ai.

“Tất nhiên là dành cho… thê tử tương lai của ta.”

Cố Hằng đáp lời một cách mơ hồ, không nói rõ.

Thấy ta có vẻ uể oải không vui nên Cố Hằng nói rằng nó là một món quà bất ngờ dành cho ta.

“Ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi, chàng về đi.”

Ta mượn cớ để đuổi khéo Cố Hằng  đi về, đến cuối cùng cũng không mở chiếc hộp đó ra.

“Nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ đến thăm nàng sau.”

Ánh mắt Cố Hằng thoáng qua chút thất vọng.

Sau khi chàng rời đi, ta mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc trâm cài tóc. Thân trâm sáng bóng, trong suốt, đầu trâm đính một viên minh châu. Không có bất kỳ sự trang trí dư thừa nào, nhưng lại toát ra vẻ thanh nhã, phi phàm.

Viên minh châu tròn trịa, to lớn, phẩm chất cực kỳ tốt. Trong bóng tối, nó vẫn tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa, có lẽ giá trị không nhỏ.

15

Bảy ngày sau, Thái tử được giải trừ lệnh cấm túc nửa tháng. Hệ thống đúng lúc phát ra âm thanh nhắc nhở.

“Người xuyên không xui xẻo, kí chủ  thật sự là kẻ tệ nhất mà ta từng dẫn dắt.”

“Xem người tội nghiệp thế này, ta tốt bụng cho người chút gợi ý: Ngự hoa viên, Dư Quý phi.”

Ta nghe mà không hiểu gì cả, nhưng vẫn bán tín bán nghi mà đi.

Dư Quý phi được sủng ái nhất, tính tình ngạo mạn, ngay cả Hoàng hậu nàng ta cũng không xem ra gì.

Tại Ngự hoa viên, ta lén lút trốn, quan sát từ xa.

Dư Quý phi lúc này đang được một đám thái giám và cung nữ vây quanh, nàng ta đang ngắm hoa dưới ánh mặt trời, không có gì bất thường. Không xa đó, Thái tử cũng đang ngắm cảnh hồ, dường như tâm trạng rất tốt.

Chẳng lẽ hệ thống này đang nhắc nhở ta rằng hai người họ có liên hệ gì sao?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây mà ta vẫn không phát hiện được điều gì khả nghi.

Không còn thời gian suy nghĩ, ta giả vờ cúi đầu tìm thứ gì đó, rồi thẳng thừng đâm sầm vào người Thái tử.

Một thị vệ bên cạnh quát lên:

“Vô lễ, không có mắt sao? Thái tử đang ở đây.”

“Thái tử thứ tội, thần nữ ở đây bị mất một chiếc vòng ngọc, là vật gia truyền tám đời của nhà thần nữ, nhất thời hoảng loạn nên đi vội quá.”

“Ngươi là tú nữ đang chờ tuyển chọn?”

“Phải.”

Ta ngẩng đầu lên, Thái tử đánh giá ta một hồi rồi nở nụ cười hài lòng.

Trân Nương đã từng nói với ta về sở thích của Thái tử. Vì thế hôm nay trang phục và cách trang điểm của ta đều được chuẩn bị kỹ lưỡng.

“Ngươi là con gái nhà nào?”

“Thần nữ là Lâm Giao, con gái phủ Tướng quân.”

Thái tử đề nghị giúp ta tìm chiếc vòng. Ta tùy tiện bịa ra một màu sắc và kiểu dáng.

Đang lúc trò chuyện, từ trong bụi cỏ bỗng nhiên xuất hiện một con chó dữ, lao thẳng về phía chúng ta. Ta định né tránh, nhưng một sức mạnh từ phía sau đẩy ta ra.

Ta ngã xuống, đầu gối chạm đất, móng vuốt của con chó cào lên cánh tay ta, để lại một vết thương dài rướm đầy máu.

Thái tử hoảng loạn hét lên:

“Truyền thái y!”

16

Sau khi thái y chẩn trị xong, thông báo rằng ngoài vết cào trên cánh tay, ta còn bị trật cổ chân do ngã, không thể đi lại, cần phải nghỉ ngơi. 

Sự cố này vô tình biến ta thành người có công bảo vệ Thái tử. Hoàng hậu và Thái tử lần lượt đến thăm ta, ban thưởng không ít thuốc mỡ trị sẹo và các loại bổ phẩm.

“Muội muội đỡ chưa?”

Khâu Vân đẩy cửa bước vào, nàng là người mờ nhạt nhất trong số những người được chọn. Bình thường, nàng và ta không có nhiều giao thiệp nhưng kể từ khi ta bị thương, nàng ta lại tỏ ra vô cùng thân thiết.

“Ta đi rửa tay trước, sau đó sẽ giúp muội muội thay thuốc.”

Nàng ta sai Thanh Trúc đi lấy nước nóng, rồi tự tay bôi thuốc cho ta.

Một lát sau, Khâu Vân cầm chiếc trâm bạch ngọc mà Cố Hằng tặng ta đến trước mặt.

“Trâm của muội muội thật tinh xảo, ta lại thấy có chút quen mắt, ngay cả kim trâm của Quý phi nương nương cũng không bằng.”

Ta nhớ rằng hộp đựng trang sức của mình đã được cất rất kỹ, sao nàng ta có thể thấy nó được. Ta liền lớn tiếng gọi Thanh Trúc vào, đoạt lại chiếc trâm, và đuổi Khâu Vân ra ngoài.

Hệ thống nhắc nhở: 

“Cơ hội tốt thế này mà ngươi cũng không nắm bắt được, chỉ e rằng ngươi thực sự gặp nguy hiểm rồi.”

17

Đêm xuống.

Cố Hằng sắc mặt u ám, nhưng vẫn cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết thương trên cánh tay ta.

“Giao Giao, ngôi vị Thái tử phi thực sự quan trọng đến mức khiến nàng phải làm mình ra nông nỗi này sao?”

Ta lại lấy đại một cái lý do cũ kỹ, đầy sơ hở để nói với chàng, nhưng tất nhiên là Cố Hằng không tin.

“Tham lam danh vọng? Nếu Giao Giao là loại người như thế thật thì khi ta tặng nàng chiếc trâm ngọc giá trị ngàn vàng kia, nàng lại chẳng có chút mảy may vui vẻ nào như vậy đâu.”

“Giá trị ngàn vàng?”

Cố Hằng khẽ chạm vào mũi ta.

“Ta đã tốn không ít lời lẽ để xin mẫu thân viên ngọc quý giá nhất của bà, cho thợ khéo léo gắn vào chiếc trâm, dùng làm tín vật định tình cho người ta thương yêu, thế mà nàng, tiểu vô tâm, lại đuổi ta đi.”

Ta lúc này mới chợt nhận ra.

Khó trách Khâu Vân lại bảo rằng chiếc trâm nhìn quen mắt. Chiếc trâm ngọc này chính là do đôi khuyên tai mà Trường Công chúa đeo tại yến hội hoa đào được cải tạo thành.

Đó là của hồi môn quý giá của mẫu thân Cố Hằng, ta lại hiểu lầm rằng chàng đã có người khác.

Ta mệt mỏi vô cùng, bận rộn nhiều chuyện nhưng đều dẫn đến sai lầm, càng làm nhiều càng sai nhiều. Ngày hệ thống quy định càng đến gần, nhưng ta lại không biết mình sẽ đi về đâu.

Ta chưa bao giờ hối hận vì đã quen biết Cố Hằng, chỉ là hận chính mình không thể cho chàng một kết cục rõ ràng.

Lúc chia tay, Cố Hằng nói chàng sẽ rời kinh thành vài ngày.

Ta hỏi chàng khoảng bao lâu thì có thể trở về, chàng đáp:

 “Sẽ rất nhanh.”

Ta vòng tay ôm lấy eo chàng, lại rầu rĩ hỏi:

“Rất nhanh là bao lâu?”

Chàng cười lớn:

 “Hôm nay Giao Giao sao lại quyến luyến ta như vậy?”

Ta có dự cảm không lành, có lẽ thời gian còn lại của ta không còn nhiều nữa.

18

Ta mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Hoàng đế xử lý thế lực ngoại thích. Ta nhìn thấy đầu của Cố thừa tướng và Trường Công chúa bị chém rồi treo trên cổng thành thị chúng.

Cố Hằng tóc tai bù xù, điên cuồng không khác gì một kẻ điên trên phố. Miệng chàng không ngừng gọi “Giao Giao.”

Đó có phải là kết cục củ chàng không?

Đến canh Tý, ta giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt trán. Không ngủ được nữa, ta khoác thêm lớp áo khoác mỏng lên vai rồi bước ra ngoài.

Đêm tối sâu thẳm, đột nhiên ta va phải Khâu Vân đang hấp tấp trở về, mặt nàng ta ửng đỏ, tóc tai rối bời.

Thấy là ta thì nàng bước tới gần.

“Muội muội không chịu dưỡng thương cho tốt, lại còn ra ngoài trong trời lạnh thế này để làm gì?”

“Chẳng lẽ Khâu tỷ tỷ đây là vừa mới đi gặp tình lang về?”

Khâu Vân nghe mà cũng chẳng hề tỏ ra bối rối, đợi ta nói xong.

“Người đẩy ta hôm đó chính là ngươi phải không? Giả trang thành thái giám, ngươi không sợ ta vạch trần chuyện ngươi và Thái tử vượt quá lễ nghĩa sao?”

“Hôm đó trước mặt Dư Quý phi ngươi không nói, bây giờ mới chỉ tội, ai sẽ tin ngươi?”

Dư Quý phi và Hoàng hậu bất hòa, nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Hơn nữa, ngươi cũng có nhược điểm trong tay ta. Ngươi là một kẻ trộm, dám lấy cắp trang sức của Trường Công chúa, ngươi có tư cách gì mà lên mặt với ta?”

Ta lười đáp lời nàng.

“Ngươi muốn tố cáo thì cứ việc đi.”

Ngay từ đầu, ta đã đi sai đường.

Hệ thống muốn ta chinh phục Thái tử, nhưng ta lại chọn Cố Hằng. Hệ thống nhắc nhở ta nên mượn tay Dư Quý phi để diệt trừ Khâu Vân, nhưng ta lại tự làm mình đầy thương tích.

Ta chấp nhận số phận, chấp nhận rằng mình sẽ bị hệ thống xóa bỏ.

Cố Hằng là con đường sai lầm mà ta đã bước đi suốt mười mấy năm qua. Những ngày còn lại, ta chỉ muốn đi theo trái tim mình.

19

Ta bảo Thanh Trúc chuẩn bị kim chỉ cho ta.

Ta dự định tự tay may một chiếc túi thơm nên sai người tìm một bà mụ khéo tay dạy ta thêu trong hai ngày.

Ta dựa vào cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên chiếc trâm bạch ngọc trên đầu, phản chiếu một ánh sáng ấm áp.

“Thái tử không thích hoa mai đâu.”

Ta nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên thì thấy Trường Công chúa nhìn chăm chú vào chiếc túi thơm ta đang thêu dở.

“Là thần nữ thích hoa mai.”