Nàng ta tự phụ về nhan sắc của mình nên lúc nào cũng muốn lấn lướt người khác. Ánh mắt nàng ta nhìn ta đầy khinh thường.
“Lâm Giao, ngươi ngay cả mặt Thái tử còn chưa thấy qua vậy mà cũng dám mơ tưởng đến ngôi vị Thái tử phi, đúng là không biết trời cao đất dày!”
“Ta khuyên ngươi nên tự lượng sức mình, kẻo rước lấy trò cười cho thiên hạ rồi còn làm liên lụy cả gia tộc.”
Giọng nàng ta cố tình cao lên khiến ai nấy đều chú ý. Mấy người hóng hớt xung quanh bắt đầu tụ tập lại, ánh mắt chăm chú hơn.
Ta lắng nghe mấy lời đó của nàng ta thì chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
Cha ta nắm giữ binh quyền trong tay, Hoàng hậu và Thái tử đâu ngu ngốc đến mức dễ dàng bỏ qua “miếng thịt béo” này. Nếu đá được ta ra khỏi cuộc tranh đua, con đường của nàng ta ắt sẽ dễ đi hơn nhiều.
Nàng ta mong muốn ta phát cáu, làm trò cười trước đám đông. Nhưng ta quyết không để nàng toại nguyện.
“Nghe nói trong lễ thôi nôi của ngươi cũng xảy ra một trò cười, từ nhỏ đã học cách trèo cao bám vào cành. Thế tử có từng liếc mắt nhìn ngươi dù chỉ một lần không?”
Ta nhìn về phía hàng ghế.
Cố Hằng chẳng biết từ khi nào đã ngồi cạnh Trường Công chúa như thể mọi sự hỗn loạn này chẳng hề liên quan đến chàng.
Chàng tự mình rót rượu rồi nhẹ nhàng đưa lên môi thưởng thức. Phong thái ngạo nghễ đó, chậc chậc, trông thật sự như một kẻ lãng tử đang say mê ngắm hoa vậy.
11
Các tiểu thư quý tộc vây quanh thành một vòng, xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía ta. Bỗng nhiên một giọng the thé vang lên, cắt ngang mọi tiếng xì xào.
Lão thái giám bước qua đám đông, khom lưng nói:
“Không biết khuyên tai của Trường Công chúa rơi ở đâu, xin các vị tiểu thư giúp tìm kiếm, ai tìm được sẽ được trọng thưởng.”
Tiếng bàn tán ngừng bặt, cả đám người túa ra tứ phía, ai ai cũng tranh nhau đi lấy lòng Trường Công chúa. Ngay cả Ngụy Thư Lâm cũng cúi đầu tìm kiếm.
Đột nhiên, trong ánh mắt của lão thái giám lóe lên tia gian xảo. Chân lão “bất cẩn” mà đạp lên vạt áo của Ngụy Thư Lâm. Khi nàng ta đứng dậy, vì không giữ vững được thăng bằng liền ngã nhào lên phía trước, và sau đó là rơi tõm vào hồ nước.
“Cứu với, cứu ta với!”
Ngụy Thư Lâm không biết bơi, hai tay liên tục vung vẫy trên mặt nước.
Ta rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt lão thái giám kia. Lão thong thả lên giọng:
“Đám nô tài khốn kiếp, còn không mau kéo Ngụy tiểu thư lên bờ?”
Từ “kéo” mà lão dùng thật khéo léo.
Khi Ngụy Thư Lâm đúng là được người ta dùng dây kéo lên bờ như kéo cá. Tóc tai, y phục của nàng ta đều ướt sũng, bộ dạng lúc này trông nhếch nhác thảm hại vô cùng. Đặc biệt còn kèm theo những cơn co giật, trông không khác gì một con cá chết với bụng lật trắng.
“Ôi chao, Ngụy tiểu thư thật bất cẩn, với bộ dạng này của người thì lát nữa người định vào chầu thánh nhan thế nào đây?”
Vừa dứt lời thì Hoàng thượng đến. Các tiểu thư lập tức xếp thành hàng, Ngụy Thư Lâm run rẩy nép vào giữa, trông như một kẻ lạc loài.
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua nàng ta, chân mày cau lại.
Buổi yến hội hôm nay vốn để chọn lọc những kẻ không đoan trang, đem loại trừ bớt. Nếu Ngụy Thư Lâm không gây ra vụ náo loạn này, có lẽ nàng ta đã dễ dàng được chọn vào vòng trong rồi ấy chứ.
“Ta nghe nói Ngụy tiểu thư nhà Thượng thư có nhan sắc kinh diễm, nay được gặp, quả thật khiến bản cung kinh ngạc.”
Trường Công chúa nói với giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.
Trong ký ức của ta, mẫu thân của Cố Hằng là người dịu dàng, đằm thắm, thế nhưng lúc này, nét mặt của bà ấy nghiêm nghị, uy nghi mà không cần tỏ ra giận dữ.
“Trước mặt Hoàng thượng thất lễ là tội đại bất kính. Cả Hoàng cung này, Ngụy tiểu thư cũng dám lộng hành như vậy, chi bằng để bản cung tìm người dạy ngươi lễ nghi lại cho đúng phép tắc.”
Hoàng thượng và Hoàng hậu có lẽ cũng thấy Ngụy Thư Lâm chướng mắt bèn để cho đám thái giám kéo nàng ta ra ngoài.
Từ đầu đến cuối Cố Hằng vẫn cúi đầu, bận chơi đùa với con mèo vằn trong lòng, chưa hề nhìn về phía ta một lần.
12
Mãi cũng đến lúc yến tiệc kết thúc, ta bảo người dẫn ta rời cung. Trên đường Ngự Nhai, ta và tiểu thái giám một trước một sau bước đi.
Lúc đầu ta cũng không để ý cho lắm, đến khi thấy điều bất thường thì thấy hắn dẫn ta đến một viện lạc hẻo lánh, cây cỏ mọc um tùm, hiển nhiên đã lâu không có người ở.
Vừa mới bước vào thì sau lưng đã vang lên tiếng khóa cửa. Một bóng dáng từ trong bóng tối bước ra nhanh chóng áp ta vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Mùi hương hoa và rượu trộn lẫn với nhau, phả vào mũi ta.
Ta lẩm bẩm một câu:
“Khó chịu quá.”
Ánh mắt Cố Hằng mơ màng, giọng khẩn cầu khẽ vang:
“Giao Giao không thích sao, vậy sau này ta không uống nữa.”
Ta không phân biệt được Cố Hằng thật sự say hay là chỉ giả vờ. Toàn thân chàng đè lên người ta, trọng lượng không nhẹ chút nào. Ta cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể nhúc nhích. Hơi thở nóng hổi phả vào cổ ta, giọng chàng trầm khàn:
“Rượu mai không làm say người đâu, Giao Giao ngoan, để ta ôm một lúc.”
“Ngụy Thư Lâm rơi xuống nước, là do chàng sai người làm đúng không?”
“Nàng ta đã muốn gây chú ý đến vậy, ta chỉ thuận theo mà giúp nàng ta một chút thôi.”
Đột nhiên ta cảm giác có thứ gì đó quét qua chân mình, mềm mềm, đầy lông.
Nhìn xuống thì thấy, là con mèo mà Cố Hằng vừa đùa giỡn. Nó quay lưng về phía ta, dường như đang gặm thứ gì đó. Trông nó có vẻ rất cố sức mà nhai nhóp nhép, cuối cùng thỏa mãn liếm mép rồi vẫy đuôi bỏ đi.
Ta nhìn thấy cách đó không xa, có một vệt máu đỏ sẫm. Ta hỏi Cố Hằng đó là gì thì…
“Lưỡi của Ngụy Thư Lâm.”
Cố Hằng cười khẩy một tiếng.
“Một cái miệng tốt đẹp, nhưng lại thừa ra một cái lưỡi dài, nói những lời khó nghe.”
Nghe vậy, vai ta khẽ run lên.
Ngụy Thư Lâm dù là tự chuốc lấy họa vào thân, nhưng thủ đoạn của Cố Hằng quả thực tàn nhẫn.
Cử chỉ nhỏ của ta không thoát khỏi ánh mắt của Cố Hằng. Bàn tay lớn của chàng đặt sau lưng ta, ngăn lại từng cơn ớn lạnh đang chạy lên rần rần sau gáy.
Ba phần tỉnh táo, bảy phần say.
“Những chuyện khiến tay nhuốm máu như này, có ta ở đây rồi, Giao Giao không cần sợ.”
13
Ta và các tiểu thư con nhà trọng thần khác được triệu vào cung để học lễ nghi trong cung.
Thái tử lúc này vẫn đang bị cấm túc. Chỗ ở của chúng ta cách xa Đông Cung, được sắp xếp tại một cung điện nằm ở góc tây bắc.
Từ đi đứng cho đến uống trà, ăn uống, mọi thứ đều có quy tắc. Một ngày trôi qua, ta cảm thấy như linh hồn mình bị rút đi một nửa.
Nhìn bàn thức ăn toàn những món nhạt nhẽo, vô vị, ta không thể nuốt nổi. Nói là để tu thân dưỡng tính, nhưng ta nghi ngờ Thái tử có sở thích kỳ lạ, hắn chắc thích những người gầy trơ xương.
Thanh Trúc đang bận rộn bày thức ăn cho ta, tay chân nàng ta nhanh nhẹn, tuyệt đối không hỏi những chuyện không nên hỏi.
“Tiểu thư ăn một chút đi, nếu không ngày mai lễ nghi chào hỏi người sẽ không chịu nổi đâu.”
Ta nghe thấy tiếng nhạc tưng bừng bên ngoài, hỏi ra mới biết gần đây có kì tượng.
Nghe nói núi Cô Sơn bất ngờ xuất hiện tảng đá lạ, hoàng đế tổ chức yến tiệc mừng sự kiện trời ban này.
Cung điện nơi ta ở hẻo lánh, lính canh cũng lơ là. Sau khi bảo Thanh Trúc rời đi, ta trèo lên tường, lén lút men theo đường đến nhà bếp.
Ngay khi ta đang thèm thuồng nhìn con gà béo, con vịt béo, định bụng lấy trộm một con rồi chuồn thật nhanh thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Sợ bị phát hiện nên ta vội vàng trốn vào một góc.
Mới đầu ta không nghe rõ cuộc trò chuyện, chỉ nghĩ đợi hai người rời đi, ta sẽ trốn thoát ra ngoài. Nhưng sau đó nghe giọng một người rất quen tai, giống như giọng của phụ thân ta.
“Con cái đều là món nợ. Đều tại ta mềm lòng, đáng lẽ ngay từ đầu nên giữ nó ở nhà, chứ không nên để nó đi tham gia tuyển Thái tử phi.”
“Ngươi cứ yên tâm, còn một tháng nữa mới chọn, bây giờ lo lắng vẫn còn sớm quá.”
“Con bé mắt mũi thế mà lại không bằng ta, Thái tử phẩm hạnh lẫn dung mạo đều chẳng sánh được với nhị lang nhà ngươi, thế mà nó cũng chọn được?”
“Ngươi đem con trai ta so với cái tên Thái tử bất tài kia ư? Con trai ta đã đắc tội ngươi khi nào?”
Ta ngạc nhiên trong lòng, không ngờ phụ thân và Cố Thừa tướng có thể nói chuyện mà không cãi vã, thậm chí còn có chút cảm giác tri kỷ.
“Đây là ngươi đáng đời, năm đó ta nói hai đứa trẻ có duyên, đề nghị làm thông gia nhưng ngươi cứ nhất quyết không chịu. Giờ thì tốt rồi, hôm trước Hằng nhi về nói đã có ý trung nhân, chúng ta làm gì còn cơ hội thành thông gia nữa.”
Phụ thân hừ một tiếng.
“Ngươi còn mặt mũi mà nói, hai phu thê nhà ngươi, một người mặt đỏ, một người mặt trắng.”
Đợi phụ thân và Cố thừa tướng đi xa, ta ôm con gà quay trong tay nhưng lại chẳng còn chút hứng thú ăn uống nào. Lòng ngực như bị đè nén bởi một tảng đá lớn.
14
Khi ta về phòng, Thanh Trúc đang quỳ ngay ngắn trước cửa. Ta lập tức tiến lên đỡ nàng.
“Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên.”
…
“Thì ra ngươi là người của Cố Hằng, chẳng trách gì lại hầu hạ ta chu đáo như vậy, đến cả sở thích uống trà của ta cũng tường tận.”
“Ngươi cứ vào ra như vậy không sợ có người nhìn thấy sao?”
Dù ta ở riêng, nhưng các phòng của các tiểu thư khác cách nhau không xa. Nếu để người có tâm phát hiện, rồi lan truyền tin tức ra ngoài, hậu quả khó lường.
Cố Hằng kéo ta vào lòng, ghé sát tai thì thầm.
“Giao Giao yên tâm, thân là ‘gian phu’, ta tự nhiên phải cảnh giác gấp mười phần, sẽ không để ai phát hiện. Dù có kẻ nào vô tình mở miệng, trừ khi hắn không muốn giữ lại cái lưỡi của mình.”
“Gian phu?”
Trong đầu ta chợt nhớ đến lời của Cố Thừa tướng ban nãy thì cảm thấy có chút khó chịu.
Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể nhận sự quan tâm của Cố Hằng trong bóng tối, không thể công khai sao?
Ta giận dỗi nói:
“Thế tử gia quả thật uy phong, nếu ta được chọn làm chính phi, ngày sau Thái tử đăng cơ, chẳng lẽ ngươi còn muốn lẻn vào tẩm cung của Hoàng hậu sao?”
Cố Hằng phẩy tay ra hiệu cho Thanh Trúc lui xuống.
“Vậy thì phải xem Giao Giao có để cửa cho ta hay không.”
Gần đây, Cố Hằng càng ngày càng nói những lời không đứng đắn.
Trước kia, chàng không bao giờ như vậy. Trân Nương từng nói, nam nhân đều là loại thích cái mới, mau chóng quên đi cái cũ.
Ta liền đá nhẹ Cố Hằng một cái.