Trong phòng chỉ còn lại ta, Cố Hằng và Trân Nương. Ba người trong một không gian, không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Ta và Cố Hằng nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu mở miệng trước. Trân Nương không chịu nổi sự căng thẳng, lên tiếng:
“Thế tử, chuyện này—”
Cố Hằng dựa lưng vào ghế quý phi, ánh mắt quét qua ta, giọng nói đầy khinh mạn:
“Đường đường là tiểu thư Tướng quân phủ, thế mà để lấy lòng Thái tử mà lại bước chân vào chốn phong hoa học nghệ, thì cũng nên để một tình cũ như ta đây xem thử một hai. Xem xem Tiểu Giao đã học được những chiêu trò quyến rũ nào rồi.”
6
Mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ, đứng chết trân tại chỗ.
Trân Nương nhận ra sự bối rối của ta, liền vội vàng can thiệp:
“Thế tử nói đùa rồi, nữ tử chưa xuất giá da mặt mỏng, hiểu ít lại càng dễ xấu hổ. Hôm nay nô gia đã mời nhạc sư Giang Nam đến tấu khúc, không biết thế tử có nể mặt không?”
Cố Hằng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt sắc lạnh như dao:
“Hiểu ít hay không hiểu? Là do ngươi dạy không tận tâm, hay học trò không chuyên cần?”
Trân Nương im bặt, không nói nên lời. Nàng khó xử nhìn ta.
Thực ra, Thái tử cũng chẳng khác gì lũ công tử phong lưu kia. Những gì Trân Nương dạy ta chẳng qua là vài chiêu trò nhỏ để “dùng lui làm tiến.”
Ta liều lĩnh bước lại gần Cố Hằng, theo như lời Trân Nương chỉ bảo mà đưa tay định kéo thắt lưng của Cố Hằng.
Không giống như những bộ y phục rộng rãi thường ngày. Hôm nay, chàng mặc bộ trang phục bó sát, tôn lên vòng eo rắn chắc. Chưa kịp nghĩ đến bước tiếp theo thì tay của chàng bỗng nhiên siết chặt, ta theo lực đó ngã vào lòng Cố Hằng, được chàng đỡ lấy một cách vững vàng nhưng cơ thể chàng cứng đơ như một tấm thép.
Trân Nương, đứng bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội chỉ dạy:
“Cô nương, vòng eo mềm hơn chút, ánh mắt quyến rũ thêm chút.”
Cố Hằng cả người tỏa ra sát khí.
Ta nào dám nhìn thẳng vào chàng, bây giờ chỉ hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
Cố Hằng cầm lấy một lọn tóc của ta, khẽ vuốt trên mặt, như đang trêu đùa mèo con, chó con, khiến ta ngứa ngáy không thôi.
Trong giọng nói lạnh lẽo của chàng lẫn chút ý vị mỉa mai:
“Tiểu Giao nghĩ Thái tử dễ lừa vậy sao? Chỉ cần nàng chủ động, hắn sẽ như ta, cam lòng sa vào bẫy của nàng ư? Trân Nương năm xưa nổi tiếng với khúc tỳ bà chấn động kinh thành, tài nghệ của nàng ta không chỉ có ở trên giường. Tiểu Giao nên mở rộng tầm mắt, để không bị nam nhân lừa gạt cả thân lẫn tâm.”
Ta vừa xấu hổ, vừa giận.
Lời của Cố Hằng khiến ta cảm thấy mình như một kẻ vô dụng. Nào có cái gọi là hào quang nữ chính, chẳng qua là Cố Hằng luôn dung túng ta mà thôi.
7
Dù biết là những lời nói trong lúc hắn giận nhưng ta vẫn không cam lòng.
Ta đẩy Cố Hằng ra, cổ họng nghẹn lại:
“Lâm Giao ta vốn vô tài vô đức, một điệu múa liều mạng có lẽ sẽ làm uổng phí đôi mắt của Thế tử rồi.”
Năm ngoái, vào đêm Thượng Nguyên, ta lén lút trốn ra ngoài cùng Cố Hằng đi xem đèn.Trước lầu Vân Huy có một nàng vũ nữ múa một điệu đẹp tựa như tiên nữ hạ trần.
Ta âm thầm ghi nhớ sau đó khổ luyện suốt nửa năm. Dẫu ta không giỏi múa, dẫu cho chân đã bị phồng lên bao nhiêu lần, ta cũng không để ý. Chỉ mong đến ngày sinh thần của Cố Hằng có thể tự mình múa tặng chàng.
Khi vạt áo xoay vung lên, ta bắt gặp ánh mắt tối sâu thẳm của Cố Hằng dần sáng lên, nhìn chằm chằm theo từng động tác của ta.
Khi điệu múa kết thúc, Cố Hằng thoáng sững sờ. Là Trân Nương lên tiếng khen ngợi trước:
“Xem ra là đã bỏ ra nhiều công sức rồi.”
Ta hậm hực nói:
“Ban đầu định để sinh thần của chàng thì ta mới múa cho chàng xem, bây giờ nghĩ lại thì không cần nữa, điệu múa tầm thường này sẽ không múa nữa, từ nay sẽ không bao giờ múa nữa.”
Những cảm xúc kìm nén bấy lâu không thể chịu đựng thêm. Mũi ta cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Giây tiếp theo, Cố Hằng ôm chặt lấy ta vào lòng. Giọng chàng dịu dàng hơn:
“Ta sai rồi, không nên nói ra những lời hồ đồ đó, nhận đánh nhận phạt gì cũng được. Giao Giao sau này chỉ cần múa cho ta một mình xem, có được không?”
Ngực Cố Hằng đã ướt đẫm nước mắt và nước mũi của ta.
Trân Nương không biết từ lúc nào đã lui vào gian phòng tối.
“Vậy trong lòng Giao Giao, ta vẫn nặng ký hơn Thái tử một chút đúng không?”
Giọng chàng mang theo chút nghi ngờ.
Cố Hằng chăm chú nhìn vào mặt ta không dám rời mắt vì sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của ta.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào đánh nhau sau đó cửa phòng bị ai đó đá mạnh, bật tung ra. Cố Hằng theo phản xạ che chắn cho ta sau lưng chàng. Ta chỉ hé được đôi mắt, nhìn qua vai Cố Hằng ra ngoài.
Một người đàn ông tức giận hừng hừng đứng trước cửa, đảo mắt nhìn quanh phòng nhưng tiếc là hắn không tìm thấy người bản thân cần tìm.
Bà chủ và Cố Hiến lập tức chạy đến.
“Ôi trời, quý nhân, ta đã nói với ngài rồi, Trân Nương không có ở đây, ngài vẫn không tin.”
Người đàn ông khinh bỉ liếc nhìn Cố Hằng.
“Hừ, đạo mạo giả dối.”
Rồi phất tay áo bỏ đi.
Hắn có lẽ đã biết thân phận của Cố Hằng và tưởng ta là một cô gái tiếp khách ở Hồng Ngọc Các.
Ta bĩu môi, khẽ hỏi:
“Thô lỗ vô lễ, chàng sao lại quen biết hạng người như vậy? Hắn là ai?”
Đôi mắt dài hẹp của Cố Hằng hơi nheo lại, khóe môi cong lên, chậm rãi thốt ra hai chữ khiến ta lạnh sống lưng:
“Thái tử.”
8
Ta bị Cố Hằng ép đến góc tường, không còn đường lui.
“Giao Giao ngay cả Thái tử trông thế nào còn chẳng biết mà đã vội trao lòng, có phải quá hấp tấp rồi chăng?”
Với sự nhạy bén của Cố Hằng, chắc hẳn chàng đã biết rõ ta ngưỡng mộ Thái tử chỉ là cái cớ. Chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc chàng truy hỏi nguyên do thực sự.
Vì vậy, ta nhìn thẳng vào Cố Hằng, cố tỏ ra thản nhiên.
“Tới thời điểm này rồi, cũng chẳng cần che giấu nữa. Ta vốn dĩ là người tham lam danh lợi, không biết mặt Thái tử thì sao chứ? Điều ta cầu chỉ là danh phận Thái tử phi mà thôi.”
“Thật chứ?”
Cố Hằng nửa tin nửa ngờ.
Ta gật đầu.
“Dù Thái tử có khiếm khuyết, điếc lác hay xấu xí đến mức nào, ta cũng không thay đổi ý định.”
Cố Hằng cười nhẹ, thu lại vài sợi tóc rơi trước trán ta.
“Giao Giao là người quan trọng nhất trong lòng ta, nàng xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất.”
Đuôi mắt Cố Hằng đỏ lên, đôi môi mỏng vương chút nụ cười.
“Làm Thái tử phi có gì khó đâu, hay ta tạo phản đi, rồi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Ta nuốt khan, đưa tay lên trán Cố Hằng. Không có sốt mà?
Trong đầu đột nhiên vang lên lời nhắc của hệ thống: Cố Hằng là phản diện.
Vậy nên, lời chàng nói về việc tạo phản, có lẽ không phải đùa giỡn.
Cha ta và Cố thừa tướng là kẻ thù không đội trời chung, cha ta thường nói Cố thừa tướng là kẻ gian xảo, kết bè phái riêng, thâu tóm hầu hết quyền lực trong triều. Hai người họ lúc nào cũng như nước với lửa.
Hình ảnh xe chém, chặt lưng, tứ mã phanh thây chợt hiện lên trong đầu ta. Ta cau mày, không nỡ để Cố Hằng đi xa hơn.
“Cố Hằng, chàng đừng dọa ta, giữa ban ngày ban mặt lại nói lời nhảm nhí.”
Cuối cùng ta cũng nói được một câu hợp ý chàng.
Cố Hằng lúc này mới nở nụ cười toe toét:
“Phì phì phì, tại ta lắm lời, sao ta nỡ để Giao Giao phải lo lắng chứ? Không cần tìm đến Trân Nương nữa, mẫu thân ta trong cung vẫn còn có chút quyền uy, chuyện Thái tử chọn phi có thể giúp Giao Giao sắp xếp ổn thỏa.”
Ta ngơ ngác, không hiểu sao Cố Hằng đột nhiên thay đổi thái độ như vậy. Chàng cúi người xuống, hơi thở ấm nóng lướt qua tai ta, khiến ta run lên.
“Đến lúc đó chúng ta cứ lén lút qua lại sau lưng bọn họ là được. Mấy chuyện bí mật trong khuê phòng, Giao Giao không cần học từ người ngoài, ta sẽ tự mình dạy nàng.”
Chàng càng nói càng không đứng đắn. Ta vội giữ lấy cái tay đang nghịch ngợm của Cố Hằng mà bấu mạnh một cái.
9
Trong phủ tướng quân.
Cha ta kể lại những gì ông chứng kiến ban ngày:
“Nghe nói nhị công tử nhà họ Cố vì một kỹ nữ mà đánh nhau với Thái tử ở thanh lâu, thật mất mặt.”
Mẫu thân ngồi bên cạnh phe phẩy chiếc quạt tròn, khẽ nói:
“Theo ta thấy, Cố Hằng quả là người tài hoa xuất chúng, lại trầm tĩnh điềm đạm, thật hiếm có.”
Cha ta bĩu môi:
“Biết người, biết mặt không biết lòng, Cố Hằng chẳng khác gì lão cha hắn, bên ngoài thì ôn hòa vô hại, bên trong chứa đầy mưu mô.”
Ta hắng giọng một tiếng rồi nói với cha mẹ rằng ta quyết định tham gia tuyển Thái tử phi.
Nghe thấy điều này, cha ta sặc cả ngụm trà trong miệng, ho khan một hồi lâu. Cả hai người thay phiên khuyên nhủ ta nhưng không thành.
Ta dù có chút ngây ngô nhưng chẳng lẽ lại không biết rằng Hoàng hậu không được sủng ái, còn Thái tử lại là kẻ phóng túng chả được cái tích sự gì sao.
Lần này Hoàng hậu chọn phi cho Thái tử. Một là để mở rộng sự ủng hộ của triều đình đối với Thái tử, củng cố vị trí của Đông Cung; Hai là để nàng có cơ hội giành lại sự sủng ái từ Hoàng thượng.
Vì vậy, Hoàng hậu đã gửi thiệp mời đến các tiểu thư nhà trọng thần, mời tham gia buổi yến hội hoa đào diễn ra sau bảy ngày.
10
Chớp mắt đã đến ngày yến hội.
Các tiểu thư quý tộc ăn mặc lộng lẫy, chau chuốt kỹ càng, sợ rằng phong thái của mình bị lu mờ trước người khác.
Sau khi bái kiến Hoàng hậu và Trường Công chúa, mọi người bắt đầu tản ra thưởng hoa.
Ta vừa đi vừa dừng lại ngắm cảnh, khi đến chỗ bên cạnh hồ cá chép thì dừng lại.
Cách đấy không xa bỗng dưng vang lên một tràng cười chói tai khiến ta phải ngoái đầu qua nhìn. Thì ra cái tràng cười kinh dị đó là của Ngụy Thư Lâm, tiểu thư nhà Thượng thư.