Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI Chương 1 TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI

Chương 1 TA CÔNG LƯỢC NHẦM NGƯỜI RỒI

6:25 sáng – 15/10/2024

Trong buổi lễ chọn đồ vật thôi nôi, nước dãi của ta chảy dài nói bi ba bi bô gì đó.

Sau đó dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, ta bỏ qua những món đồ tinh xảo được bày trước mặt mà bò đến há miệng cắn vào cánh tay của con trai kẻ thù không đội trời chung của phụ thân.

Khi ta khó khăn lắm mới làm ấm được cục băng là Cố Hằng thì cái hệ thống xui xẻo lại nói với ta rằng, mục tiêu cần chinh phục là Thái tử. Nếu không trở thành Thái tử phi, ta sẽ bị hệ thống xóa bỏ.

Trong phòng hoa khôi, Cố Hằng từng bước ép ta vào góc.

“Tiểu Giao muốn làm Thái tử phi, hay là để ta tạo phản, giúp nàng lấy vị trí đó nhé?”

Hệ thống: 

“Ngươi đang lợi dụng bug “Gi//ết mục tiêu chinh phục ‘ phải không?”

1

Ta là đứa trẻ xuyên không từ trong bụng mẹ, sinh ra đã là đích nữ của phủ Tướng quân, được mọi người chú ý.

Vào ngày lễ chọn đồ thôi nôi thì hệ thống xuất hiện và giao nhiệm vụ cho ta.

“Thấy cậu bé mặc áo trắng trước mặt không? Hắn chính là mục tiêu chinh phục của ngươi.”

Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Cố Hằng trong đám đông.

Gương mặt trẻ thơ non nớt hồng hào, đôi mắt to tròn như quả nho, long lanh. Nhỏ tuổi nhưng cả người đã toát ra khí chất cao quý.

Ta là kẻ nhan khống trời sinh, hệ thống này quả thật rất hiểu ta.

Phụ mẫu ta mỗi người cầm một món đồ yêu thích để dụ dỗ ta.

“Tiểu Giao, nữ nhi ngoan, cây cung nhỏ này có đẹp không, qua đây với phụ thân nào.”

“Con gái mà, sao lại múa kiếm chơi đao?”

“Cây trâm vàng trên tay mẫu thân đẹp quá, Tiểu Giao có muốn không?”

Không để ý đến những món đồ được trang trí tinh xảo trên sàn. Nước dãi ta chảy dài, ta bò về phía Cố Hằng ý muốn tặng cho chàng một nụ hôn lên tay.

Nhưng có lẽ do chưa qua giai đoạn mọc răng nên ngứa miệng, ta há miệng cắn vào cánh tay của Cố Hằng.

Cả căn phòng bật cười ầm lên khi thấy cảnh này. Chỉ có mặt phụ thân ta là đen như cà tím.

Ai ai cũng biết, Cố Thừa tướng là kẻ thù không đội trời chung của phụ thân, hai người gặp nhau là nhất định cãi cọ.

Cố Hằng không rút tay ra, cũng không kêu đau. Đợi đến khi các tỳ nữ kéo ta ra thì trên cánh tay trắng nõn của Cố Hằng hiện rõ hai dấu răng đỏ.

Chàng nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má ta, rất khẽ, như thể đang chạm vào món đồ quý giá, sợ vỡ. Sau đó, chàng ngước nhìn người phụ nữ bên cạnh ăn mặc sang trọng và nói một câu.

“Muội muội mềm mại quá.”

Người đó là mẫu thân của Cố Hằng, chính là Trường công chúa đương triều.

Nhưng ngay giây sau ta đã bị phụ thân bế đi.

2

Khi hệ thống nhớ ra ta thì ta đã qua tuổi cập kê, nhiệm vụ chinh phục Cố Hằng gần như đã hoàn thành. 

Lúc này ta đang ngồi trong lòng Cố Hằng, thản nhiên nhận lấy chùm nho chàng đưa qua. Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên: 

“Tiến độ của ngươi sao lại là 0?”

Bất chợt có cảm giác như bị kiểm tra bài tập bất ngờ, lòng ta chợt dâng lên một chút lo lắng.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy yêu thương của Cố Hằng, ta thầm nghĩ tiến độ của ta sao có thể là 0 được? Chắc chắn là cái hệ thống ngu ngốc này quá lâu không hoạt động nên đã hỏng rồi.

Một lúc sau…

“Ngươi sẽ không phải là chinh phục nhầm người rồi chứ? Từ trước đến nay ngươi chỉ chinh phục Cố Hằng thôi đúng không?”

Sau khi hệ thống giải thích, ta mới biết mục tiêu thật sự là Thái tử. Còn Cố Hằng, chàng lại đóng vai phản diện nham hiểm.

Ta nhìn Cố Hằng ngồi bên cạnh đang bóc nho cho ta, ánh mắt của chàng lướt qua ta, sắc hồng nhanh chóng lan từ cổ lên tận sau tai.

Chàng còn không dám nhìn thẳng vào ta:

“Giao Giao, nàng đừng nhìn ta nữa, ta sợ không kiềm chế được.”

Cái dáng vẻ ngây thơ này, nhìn kiểu gì cũng không giống phản diện nham hiểm chút nào.

“Ký chủ, tên háo sắc này, tỉnh lại giùm đi.” 

Hệ thống bảo rằng ta thật sự hết thuốc chữa rồi. Ta trách nó nói chuyện cũng không nói hết câu thì nó trách ta bị sắc đẹp làm mờ mắt.

“Giờ phải làm sao?”

“Theo quy tắc, nếu không đạt được thành tựu Thái tử phi, ngươi sẽ bị hệ thống xóa bỏ, thời gian không còn nhiều nữa đâu.”

Tâm trí ta lúc này rối bời, toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ đến việc làm sao để xử lý mớ hỗn độn này.

Trong khoảnh khắc mất tập trung, một vị máu tanh chợt lan trong miệng ta. Lúc này ta mới nhận ra rằng ngón tay của Cố Hằng đã bị ta cắn đến chảy máu. Ta liền tìm hộp thuốc để băng bó vết thương.

“Hừ.” Cố Hằng khẽ cười.

Ta hỏi chàng có phải bị ngốc không, ai lại bị thương mà còn vui được.

“Có vẻ thói quen cắn người của Giao Giao không sửa được rồi.”

Ta thử thăm dò:

“Hằng ca ca, nếu một ngày nào đó muội đổi lòng yêu người khác, huynh sẽ tính sao?”

Chàng im lặng hồi lâu, sau đó đưa tay lên vuốt tóc ta, giọng trầm trầm nói: 

“Nếu ngày đó thật sự đến, Giao Giao nhất định phải nói rõ cho ta tên họ của hắn, để ta không giết nhầm người.”

Khi chàng nói câu này, ánh mắt mang theo nụ cười, nhưng giọng điệu thì lạnh lẽo như lưỡi dao. Sau lưng ta bất giác lạnh toát.

Quả nhiên là phản diện.

Ta nhìn thấy gân xanh trên tay chàng nổi lên vì quá dùng sức, vết thương vừa băng bó đã bắt đầu rỉ máu.

Quên mất chuyện vừa rồi, ta trách chàng không cẩn thận.

Cố Hằng trở lại vẻ bình thản, để mặc ta loay hoay băng bó lại cho chàng.

3

Ta thề rằng bản thân không phải loại nữ tử đứng núi này trông núi nọ. Chỉ là nghĩ đến chuyện nếu mục tiêu chinh phục của ta bị Cố Hằng “giải quyết”, thì cái mạng nhỏ của ta cũng sẽ đến hồi kết.

Vì vậy, ta quyết định tạm gác Cố Hằng sang một bên. Khẩn trương đẩy nhanh tiến độ chinh phục Thái tử.

Nghe nói gần đây Thái tử đã say mê một vị hoa khôi ở Hồng Ngọc Các. 

Thái tử đã bỏ ra trăm lượng vàng để định học nghệ từ nàng. Thế là ta liền trở thành tiểu tỳ của hoa khôi Trân Nương. Khi không có ai, nàng liền truyền dạy cho ta về sở thích và thói quen của Thái tử.

4

Một ngày nọ, giữa lúc Trân Nương đang dạy học cho ta thì có tiếng báo từ bên ngoài.

“Cố Thiếu gia đến.”

Cố Hiến, đệ đệ ruột của Cố Hằng, từ trước đến nay nổi tiếng phong lưu, một kẻ lãng tử chốn phong hoa, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Cố Hằng.

Kẻ này dám đối đầu với Thái tử một cách hoàn toàn không chút e dè.

Ta không có chỗ trốn nên chỉ biết cúi đầu thấp xuống, trong lòng cầu mong không bị phát hiện.

Trân Nương thấy ta ngẩn ngơ, liền thúc giục:

“Sao còn chưa có mắt mà dâng trà cho nhị vị?”

Nhị vị?

Ta lén lút ngước mắt lên.

Chỉ thấy sau lưng Cố Hiến còn có một người, dáng vóc cao hơn hắn một chút. Khoác áo đen, mặt nạ che mặt. Khi ta đi ngang qua người đó để dâng trà, ta ngửi thấy một mùi hương trầm gỗ quen thuộc.

Một ý nghĩ hoang đường lóe lên.

Trong cơn hỗn loạn, ta vô tình làm đổ trà nóng, và trong lúc đó, ta khẽ chạm vào, làm rơi chiếc mặt nạ của người kia.

Khoảnh khắc đối diện, cả ta và Cố Hằng đều sững sờ.

“Nàng làm gì ở đây?”

“Chàng làm gì ở đây?”

Chúng ta đồng thanh hỏi.

5

“Ôi trời, Cố Hằng, ngươi là tên phụ bạc, ta đã nhìn lầm ngươi rồi!”

Ta khóc một cách thảm thương.

“Tiểu Giao, nàng oan uổng cho ta mà.”

Cố Hằng gấp gáp, mồ hôi ướt trán, không biết cách nào để dỗ dành ta, liền ra hiệu cho Cố Hiến và Trân Nương.

“Nô gia và Cố thế tử trong sạch, trời đất có thể chứng giám.”

“Ta cũng có thể làm chứng, nhưng này, Linh Giao, ngươi và ca ca ta là chuyện từ khi nào vậy?”

Ta dừng lại, không khóc nữa, cho cơ hội để Cố Hằng giải thích.

“Tiểu Giao, có một số việc không tiện nói rõ lúc này, nhưng khi thời cơ đến, ta sẽ nói hết với nàng. Nhưng từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ có hai lòng.”

Trân Nương thấy thế, nhỏ giọng hỏi ta:

“Linh Tiểu thư, nếu vậy thì có tiếp tục dạy học nữa không?”

Cố Hằng nghi hoặc, hỏi rõ đầu đuôi sự việc.

Không ngờ Trân Nương lại quá thật thà, ta cố gắng ra hiệu nhưng nàng đã nói toạc hết mọi chuyện của ta cho Cố Hằng biết.

Có lẽ liên tưởng đến những hành động kỳ lạ của ta, Cố Hằng dường như đoán ra phần nào. Tay chàng đang lau nước mắt cho ta chợt run lên, chiếc khăn tay rơi xuống.

Ta chăm chú nhìn vào khuôn mặt Cố Hằng, nhưng không đọc được bất kỳ cảm xúc nào. Lòng ta chợt run lên, chưa bao giờ ta thấy hoảng sợ như vậy.

Cố Hằng tự cười giễu bản thân:

 “Ta thật không ngờ, thì ra là Tiểu Giao đã ngưỡng mộ Thái tử rồi.”

Sau đó, chàng liền ra lệnh cho Cố Hiến.

“Không có lệnh của ta, hôm nay bất kỳ ai cũng không được phép bước vào căn phòng này.”

Chân ta mềm nhũn ra xém chút nữa khụy xuống. Chẳng lẽ Cố Hằng vì yêu sinh hận, muốn âm thầm kết liễu ta sao?