“Nhưng bản công chúa nhớ là Giao Giao luôn yêu thích hoa hải đường, từ khi nào lại đổi thành hoa mai rồi?”
Phải rồi, ta đâu có thích hoa mai, mà là thích người dưới gốc cây mai ấy.
Nếu người mình thương không ở bên cạnh, giữ lại một túi thơm để nhìn vật mà nhớ người thì thật chẳng có ý nghĩa gì.
Ta đã dốc sức để chinh phục Thái tử, không chỉ vì sợ chết, mà còn muốn ở lại lâu hơn một chút, thêm một chút nữa.
Ta vịn tay, cố gắng đứng dậy hành lễ.
“Không biết Trường Công chúa đến đây có việc gì?”
Bà ấy ấn nhẹ ta ngồi xuống, ngăn lại động tác định hành lễ của ta rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Ta đến bắt kẻ trộm… kẻ trộm đi trái tim của con trai ta.”
20
Chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn hệ thống đã quy định thì đột nhiên Thái tử đến gõ cửa phòng ta.
Ta có phần ngạc nhiên, không hiểu vì sao hắn lại đến vào lúc này.
“Lâm Giao, ngươi có nhớ lần đầu tiên bản cung gặp ngươi là ở đâu không?”
Ta đáp:
“Ngự hoa viên.”
Thái tử cười lạnh lẽo.
“Sai rồi, là ở Hồng Ngọc Các, khi đó ngươi trốn sau lưng Cố Hằng.”
Tay ta khựng lại khi đang rót trà, hắn nở nụ cười đầy thỏa mãn, tiếp tục nói:
“Ngươi và Cố Hằng lén lút qua lại, đã dây dưa không rõ ràng mà còn dám mơ ước ngôi vị Thái tử phi, lại còn làm điều đó ngay trước mắt ta, ngươi nghĩ ta có thể chịu đựng được sao?”
“Ngươi biết những điều này từ đâu?”
Hắn rút ra một sợi dây đàn đứt của cây tỳ bà, trên đó còn vương vết máu khô, cây đàn đó là của Trân Nương.
“Ta đã yêu thương nàng ấy bao lâu, vậy mà hóa ra nàng lại là gián điệp mà Cố Hằng cài vào. Nhưng nàng ấy quá yếu đuối, không chịu nổi cực hình nên đã khai ra hết mọi chuyện giữa ngươi và Cố Hằng, vì thế ta cũng rộng lượng mà giữ lại mạng hèn của nàng ấy.”
“Ngươi không phải muốn làm Thái tử phi sao? Chỉ cần đêm nay ngươi hầu hạ ta vui vẻ, chuyện giữa ngươi và Cố Hằng ta sẽ bỏ qua, đồng thời mở lòng để ngươi làm Thái tử trắc phi, thế nào?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
“Cảm tạ Thái tử.”
Rồi ta vòng ra sau lưng hắn, nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ ngoại bào. Nhưng ngay sau đó…
Một con dao đâm thẳng vào tim hắn, một nhát chí mạng.
Hệ thống lại vang lên tiếng nói đầy uất hận:
“Lại thêm một người nữa, các ngươi định lừa hệ thống của ta bao nhiêu lần nữa?”
Chẳng mấy chốc, ta nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài cửa càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.
Ta mỉm cười hài lòng, vì có lẽ mình đã đánh cược đúng rồi.
21
Ngày hôm ấy, sau cuộc trò chuyện với Trường Công chúa, ta mới biết. Hóa ra bà ấy cũng từng giống như ta, cũng từng là một người bị hệ thống ép phải chinh phục.
Năm bà ấy mười lăm tuổi, hệ thống muốn bà chinh phục một kẻ ốm yếu, bảo rằng hắn sẽ là Trạng nguyên tương lai.
Dù có đỗ Trạng nguyên thật, nhưng bà ấy đã sớm nhận ra hắn không có tiền đồ lớn. Hơn nữa bà nhanh chóng phát hiện ra Tiểu Hoàng đế là kẻ đa nghi.
Trong lúc âm thầm, hắn khéo léo điều khiển quan lại triều đình, đẩy các văn thần và võ tướng vào cuộc đấu đá nhau. Hắn chỉ quan tâm đến việc duy trì quyền lực, mặc cho bách quan đấu đá không ngừng.
Bà ấy với thân phận Trường Công chúa cao quý, không thể để một kẻ yếu đuối như trượng phu của mình dễ dàng khiến bản thân rơi vào đường chết như vậy.
Vì thế, bà ấy từ bỏ nhiệm vụ chinh phục, và trước khi người kia kịp trở thành Trạng nguyên, bà đã cho người tiễn hắn đi.
Hệ thống không xóa bỏ bà ấy mà thay đổi mục tiêu chinh phục thành phụ thân của Cố Hằng.
Hóa ra mối bất hòa nhiều năm giữa cha ta và Cố thừa tướng chỉ là một màn kịch, để Hoàng đế lơ là cảnh giác.
Hoàng đế cho rằng họ đối đầu nhau, không thể thuộc cùng phe, vì vậy mới yên tâm ngồi vững trên ngai vàng.
“Nha đầu, ta nhìn ra được, con không có tình cảm với Thái tử, nhưng lại có tình cảm với Hằng nhi. Bất kể ban đầu là vì lý do gì, dù là cố tình tiếp cận hay bị thu hút, tình cảm đó là thật.”
Ta bị nàng thuyết phục.
Trên đời này, không có ai sinh ra đã là nhân vật chính hay kẻ phản diện, chỉ có kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
22
Tân đế đăng cơ, vạn dân quy thuận.
Lễ sách phong nhanh chóng được hoàn thành. Cố Hằng trở thành Thái tử, còn ta là Thái tử phi được danh chính ngôn thuận.
Ta cuối cùng cũng có thể gỡ xuống chiếc vương miện nặng nề và bộ lễ phục của Thái tử phi ra mà thở phào nhẹ nhõm.
Ngay giây sau, Cố Hằng như đã gấp không kịp chờ mà bế ta lên rồi đặt ta xuống giường.
Chàng nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân bị thương của ta.
“Giao Giao hôm nay vất vả rồi.”
“Dù vất vả bao nhiêu cũng đáng.”
Về kế hoạch đoạt ngôi, cả phụ thân và Cố Hằng đều kiên quyết không tiết lộ cho ta một lời nào.
Khi Cố Hằng nhìn thấy vạt váy của ta nhuốm máu, còn trên sàn là thi thể của Thái tử tiền triều, chàng lập tức ném thanh kiếm trong tay xuống, ôm chặt lấy ta – lúc ấy đã quá mệt mổ ốm yếu – mà ngã xuống đất.
Cái ôm mạnh mẽ ấy khiến áo giáp sắt cứng rắn của chàng làm ta đau đến thấu xương.
Từ sau lần đó, Cố Hằng liên tục giật mình tỉnh giấc trong giấc mơ. Mỗi khi thức dậy, chàng đều phải xác nhận rằng ta vẫn ở bên cạnh, rồi mới có thể an lòng.
…
Ta bắt đầu thấy hơi buồn ngủ khi được Cố Hằng xoa bóp, nhưng chàng vẫn không buông chiếc túi thơm thêu dở kia, trêu chọc ta.
“Giao Giao, nàng thật là vô tâm. Đã nhận chiếc trâm ngọc làm tín vật đính ước, giờ khó khăn lắm mới chịu thêu cho ta chiếc túi thơm, thế mà vẫn chỉ mới thêu được một nửa.”
Ta lơ mơ trả lời trong cơn buồn ngủ.
“Được được, ta sẽ thêu thêm bất cứ mẫu nào chàng muốn.”
“Giao Giao đừng có mà lừa ta, ta muốn một mẫu mai hoa, một mẫu hình thỏ.”
Ta gối đầu lên ngực Cố Hằng mà bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tiếng nói của chàng dần dần xa xôi.
Trong mơ, ta trở lại mùa đông năm ấy.
Trên ngọn núi sau phủ phủ đầy tuyết trắng, ta kéo Cố Hằng lên núi bắt thỏ. Ta lần nào cũng bắt hụt nên tức đến độ giậm chân, liền quay đầu nhìn Cố Hằng.
Tiểu nam hài với gương mặt nhỏ nhắn tựa như bức tượng ngọc, đôi mắt lấp lánh như sao, đang đứng dưới gốc cây mai.
Ta chán nản ngồi phịch xuống nền tuyết, giận dỗi bảo Cố Hằng:
“Hằng ca ca, nếu huynh còn không mau bắt thì thỏ sẽ chạy hết mất.”
Tiểu nam hài cười đến cong cả mắt.
“Thỏ bị Giao Giao dọa chạy hết rồi.”
Cố Hằng phủi tuyết trên người ta.
Chẳng mấy chốc mà chàng ấy đã bắt được một con thỏ, ta sợ làm nó sợ hãi, liền nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
“Giao Giao thích thỏ con không?”
“Thích.”
“Vậy Giao Giao có thể thích Hằng ca ca giống như thích thỏ con không?”
“Hằng ca ca không phải thỏ mà.”
“Thế Hằng ca ca là gì?”
“Hằng ca ca là hồ ly, phụ thân nói Hằng ca ca là con hồ ly ăn thịt thỏ.”
Cố Hằng khẽ chạm vào chóp mũi của Lâm Giao đang ngủ say, rồi nở nụ cười.
“Đồ vô tâm.”