Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI Chương 5: TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI

Chương 5: TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI

10:31 sáng – 13/07/2024

Nhưng nếu không bị ép đến mức đó, liệu nàng ta có làm vậy không?

Hai ngày sau ta lại gặp nữ nhân họ Trương, nàng ở ngoài cửa sau nhà ta cầu xin bà quản gia cho nàng được làm nha hoàn giặt quần áo bẩn của người hầu trong phủ.

Bà quản gia nói

“Không phải không muốn cho ngươi giặt. Mà là trong phủ đã có người chuyên lo việc giặt giũ rồi. Nếu bây giờ cho ngươi giặt, thì họ biết làm gì?”

Trương thị cúi đầu xin lỗi và cảm ơn. Dù đôi mày đang nhăn lại, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.

Ta không khỏi động lòng trắc ẩn, bước đến và bảo bà quản gia đưa cho nàng ấy một ít quần áo bẩn để giặt.

Đôi mắt nàng ấy càng sáng lên, liên tục dập đầu cảm ơn ta. Đến khi ta chuẩn bị quay người định đi, nàng ấy đột nhiên nói

“Tiểu thư, nô tài nhớ hôm đó ở chùa Tương Quốc, ngài và những người bên cạnh đã không trách móc ta.Ngài là nhị tiểu thư trong phủ phải không? Nô tài đã nghe về ngài. Ngài gả cho một vị tướng quân, nhưng vị tướng quân đó lại phụ bạc ngài nên ngài liền hoà ly với người đó. Ta thật sự cảm thấy ngài rất đặc biệt và đáng kính trọng.”

Thực ra người đáng được kính trọng là nàng ấy. Vì nếu không có sự ủng hộ của cha mẹ, chưa chắc ta đã có can đảm để hoà ly.

Ở thời đại này thân phận nữ nhân bị đối xử quá khắc nghiệt.

Ta mời nàng ấy vào ngồi một lát, nàng nói với ta nàng tên là Trương Phụng Nghi. Cha là một lão tú tài. Chuyện hôm đó thật ra bản thân nàng hiểu ý tốt của cha mẹ. Nhưng nàng không thể nghe theo, bởi vì nàng ấy muốn sống.

Trương Phụng Nghi kéo tay áo lên, hai cánh tay đầy những vết thương chằng chịt

“Nhị tiểu thư, những nữ nhân có hoàn cảnh như ta quá nhiều. Không phải nhẫn nhịn thì cũng là bỏ mạng. Ta nhớ lúc nhỏ cha thường gặp thất bại. Ông hay say rượu. Mỗi lần uống say là lại đánh mẹ. Sau này có lẽ vì đã lớn tuổi, cũng có thể vì bọn ta, những đứa con đã lớn nên cha ta không còn đánh mẹ nữa. May mà mọi chuyện đã qua rồi. Ta tin rằng cuộc sống sau này của ta sẽ tốt lên thôi. Ít nhất so với những phụ nữ vẫn đang vật lộn trong khó khăn thì ta cũng được xem như ổn hơn nhiều rồi.”

Trương Phụng Nghi nói rất nhiều, trên khuôn mặt ấy đầy vẻ khó khăn nhưng cũng rất kiên cường.

Ta lặng lẽ nghe nàng ta nói xong. hỏi một câu: “Ngươi có nhớ con không?”

“Nhớ chứ, sao có thể không nhớ được. Nhưng ta phải sống sót trước đã. Chỉ khi sống tốt, ta mới có thể cps tư cách nhìn thấy con trưởng thành. Chờ đến lúc ta kiếm được nhiều tiền hơn rồi, sau này cũng có thể có thể giúp được con mình.”

Sau khi trò chuyện và tiễn Trương Phụng Nghi ra về, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một vài suy nghĩ.

Cha ta có quyền thế, ta có tài nguyên tốt, cũng đã trải qua việc hoà ly. Vậy liệu ta có thể giúp đỡ những nữ tử khác không?

Ta đem ý tưởng của mình nói với cha mẹ. Mẹ kinh ngạc nhìn ta, khoé mắt hơi đỏ.

“Con là con út trong nhà, dù con đã lập gia đình nhưng mẹ vẫn luôn coi con như một đứa trẻ. Giờ thì mẹ đã có thể yên tâm con trưởng thành rồi.”

Cha suy nghĩ một lúc rồi nói với ta: “Con nhớ kỹ một điều, có thể giúp, nhưng không thể ép buộc. Sự giúp đỡ không thể trở thành sự giả tạo thiện ý. Càng không thể trở thành một việc để có thể trục lợi.”

Ta nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ ghi nhớ lời dạy của cha”

Được sự ủng hộ của cha mẹ, ta liền bắt đầu hành động. Trương Phụng Nghi, người đã gợi cho ta suy nghĩ cũng tham gia cùng. Những người được giúp đỡ cũng dần dần gia nhập.

Bọn ta đã giúp đỡ các phu nhân của các quan chức đại thần, cũng giúp đỡ những tiểu thiếp của các thương nhân.

Ta nói với họ rằng, việc được sống còn quan trọng hơn tất cả. Hoen hết, chúng ta không chỉ phải sống, mà còn phải sống có phẩm giá.

Ngày đó, phủ trưởng công chúa tổ chức yến tiệc

Vừa đến nơi, ta đã nhận được nhiều ánh nhìn, Liễu Khê Nhược cố tình lượn lờ trước mặt ta. Dù nàng ta đeo đầy trâm cài lấp lánh khiến ta hoa mắt, nhưng cũng không cản được ta nhìn thấy rõ khí vận của nàng ta lại giảm nhiều.

Có lẽ vì tham dự những dịp như thế này mà nàng ta trở nên quá tự mãn, tỏ ra cao ngạo trước mặt ta, Liễu Khê Nhược giở giọng điệu châm biếm

“Nay danh tiếng của Liêu nhị cô nương lớn thật đấy. Khuyên phu thê hoà lt chứ không khuyên hòa hợp. Cũng không biết có phải vì mình đã trải qua chuyện như vậy nên mới không muốn thấy người khác hạnh phúc hay không?”

“Ngươi nói sai rồi. Ta đây không khuyên hòa hợp cũng không khuyên hoà ly. Đều là do mọi người tự quyết định. Chỉ trừ ngươi ra, ta chúc ngươi và Khí Danh Tiêu bách niên giai lão. Đừng bao giờ có ngày mỗi người một nơi.”

Liễu Khê Nhược cúi mắt, lạnh lùng nói

“Ngươi cũng chỉ có thể nhảy nhót được mấy ngày nữa thôi. Cứ đợi đến lúc cha ngươi bị bãi chức, bị xử lý, thì ngày tháng tốt đẹp của ngươi cũng sớm sẽ chấm dứt.”

Ta bật cười khinh bỉ, nhìn nàng ta như nhìn một kẻ ngốc. Nàng ta cũng cười nhạo lại ta.

“Nếu nhà ngươi không may bị tịch thu toàn bộ, ta cũng có thể rộng lượng mà mua ngươi về làm kẻ hầu hạ rửa chân, cho ngươi một bát cơm ăn.”

Ta gật đầu: “Thật là rộng lượng. Vì nếu ngươi lang thang đầu đường xó chợ, ta sẽ không thèm nhìn ngươi lấy một lần đâu. Đến nửa cái bánh mì ta cũng không cho ấy chứ!”

Hai người bọn ta đối đầu nhau căng thẳng. Đến khi có người tới nói chuyện sự đối đầu này mới chịu kết thúc.

Trưởng công chúa gọi riêng ta đến để nói chuyện. Ta cũng đã đoán được một chút.

Nghe nói trưởng công chúa và phò mã là thanh mai trúc mã. Nhưng đầu năm nay phò mã đã nạp thêm một vị thiếp thất rất xinh đẹp. Lần này triệu ta đến chắc là cũng vì lí do này.

Sau khi hành lễ xong, trưởng công chúa trò chuyện với ta một lúc.

Bà hỏi: “Liêu tiểu thư cho bản cung mạo muội hỏi một câu. Khí tướng quân của ngươi mang Liễu thị về làm thiếp, vì sao ngươi lại quyết định viết hưu thư?”

“Bẩm công chúa, là vì trước đây Khí Danh Tiêu đã từng hứa với thần nữ không nạp thiếp, không gia dĩ, nhưng kết quả hắn lại nuốt lời. Vậy nên thần nữ nghĩ rằng nếu bản thân nhún nhường hắn một lần, ắt sau này hắn sẽ càng làm chuyện quá đáng hơn. Thay vì tự ép mình chịu đựng, đau khổ, nhìn hắn và Liễu thị tình tứ trước mặt, thần nữ thà rằng buông bỏ sớm”

“Hoà ly rồi ngươi có hối hận không?”

“Thần nữ cảm thấy vô cùng may mắn vì đã đưa ra quyết định đúng đắn.”

Trưởng công chúa gật đầu như đang suy nghĩ.

….

Trong buổi tiệc, Liễu Khê Nhược còn muốn hoạnh hoẹ làm ta bẽ mặt nhưng chưa kịp để ta phản kích thì trưởng công chúa đã đứng ra bảo vệ ta trước, dạy dỗ cho Liễu Khê Nhược một trận.

Ta trông thấy khí vận của trưởng công chúa đang tăng lên dần, có lẽ bà đã tự có quyết định trong lòng thay đổi cuộc đời mình.

Ngay ngày hôm sau bữa tiệc của trưởng công chúa, thiệp mời hỷ của Khí Danh Tiêu và Liễu Khê Nhược được gửi đến nhà họ Liêu.

Người đưa thiệp đầy tự tin đắc ý kể lại. Khí Danh Tiêu đã hào phóng chi tiêu nhiều thứ xa hoa vì Liễu Khê Nhược như thế nào, bữa tiệc chuẩn bị trọng đại ra sao.

Ca ca của ta rất tức giận, huynh ấy nói muốn dẫn người đi đánh Khí Danh Tiêu một trận, may mà có tẩu tẩu ngăn cản lại kịp thời.

Ta tính toán một chút, khẽ nhíu mày, trong lòng nảy sinh một vài nghi ngờ.

Ta biết rõ tình hình ngân khố của nhà họ Khí như thế nào.

Nếu lời người đưa thiệp nói là thật mà không phải quá phóng đại, thì chắc chắn nhà họ Khí sắp tới sẽ lâm vào cảnh túng thiếu.

Nhưng xem xét lại thì những chuyện này cũng không liên quan đến ta nữa.

Tuy nhiên thật bất ngờ là ngày hôm sau, ta đã nghe tin Khí phủ bị điều tra.

Ca ca ta hớn hở chạy đến báo cho cha: “Cha đã lên kế hoạch trước, bắt đầu thu lưới rồi.”

Đầu tiên là Khí Danh Tiêu, kẻ nương tựa đại tướng quân Tần Nghĩa bị buộc tội nhận hối lộ. Hắn liên kết với quan lại làm hàng kém chất lượng để buôn bán. Sau khi Khí Danh Tiêu bị điều tra, các thuộc hạ và người thân của Tần Nghĩa đều bị dân chúng tố cáo.

Đưa sự việc lên trước mặt hoàng đế. Cuối cùng bại lộ chuyện Tần Nghĩa giết Lương Mậu Công thông đồng với giặc.

Hoàng đế nổi giận lôi đình, kẻ bị chém đầu, kẻ bị giam vào ngục.

Ngày đó, Trương Phụng Nghi với vẻ mặt khó xử đến tìm ta, nàng ta nói có một người đến cầu xin sự giúp đỡ của ta, rất đặc biệt.

“Nhị tiểu thư, người đó là Liễu Khê Nhược.”

Nói ra cái tên này, Trương Phụng Nghi thở phào nhẹ nhõm.