“Nhị tiểu thư, chúng ta đều biết nàng ta là ai. Nàng ta cũng muốn rời khỏi Khí tướng quân. Ta nghĩ đã thân là nữ nhân với nhau có thể giúp thì giúp.”
Ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi Trương Phụng Nghi.
“Phụng Nghi, muội có chắc là đang giúp nàng ta không? Muội có biết tại sao Liễu Khê Nhược muốn rời khỏi nhà họ Khí không? Đó là bởi vì Khí tướng quân đã bị giam. Nàng ta đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Khí Danh Tiêu mang lại thì cũng phải chịu đựng những rủi ro từ đó. Mục đích của chúng ta là giúp đỡ những nữ tử gặp khó khăn, chứ không phải là công cụ để người ta lợi dụng. Bỏ qua chuyện ân oán giữa ta và Liễu Khê Nhược, ta cũng sẽ không giúp nàng ấy. Nếu lỡ những nữ tử khác cũng làm theo như vậy. Leo lên cành cao để hưởng phú quý. Rồi khi cành cao gãy thì tìm đến chúng ta để trốn tránh hậu quả, thì chúng ta sẽ trở thành gì đây?”
Trương Phụng Nghi thở dài: “Xin nhị tiểu thư thứ lỗi. Là do ta thấy nàng ta trông thật đáng thương nên nhất thời mềm lòng.”
“Liễu Khê Nhược hoàn toàn coi mình là phu nhân của Khí Danh Tiêu mà quên mất đi thân phận của mình. Nàng ta và Khí Danh Tiêu không chỉ không có hôn thú chính thức. Mà thậm chí còn không phải là thiếp. Cùng lắm cũng chỉ có thể coi là người hầu phòng. Nhà họ Khí bị tịch thu, nàng ta thì không phải chịu án. Chắc sẽ bị đuổi đi như những người hầu khác.”
Ta bỗng nhớ lại lời Liễu Khê Nhược từng nói khi nhà ta bị tịch thu, nàng ta sẽ mua ta về làm người hầu rửa chân.
Thật là thú vị.
Sau khi Tần Nghĩa bị xử chém ngay tại chỗ, Khí Danh Tiêu và một số quan đại thần khác cũng bị xử tử.
Cha ta lại được hoàng thượng trọng dụng. Gia đình ngày càng thịnh vượng. Thậm chí các danh gia vọng tộc liên tục đến dạm ngõ.
Đối với một nữ nhân đã hoà ly như ta, những người tới hỏi xếp hàng dài đó tất cả đều vì cha ta.
Khí vận của cha ta đã đầy lại. Khí vận của mẹ, ca ca, tẩu tẩu, thậm chí cả người gác cổng nhà ta cũng rất tốt.
Hôm đó cha nói với ta, ngày xử Khí Danh Tiêu đã được định. Cha hỏi ta có muốn đi gặp hắn lần cuối không.
Ta nghĩ một chút, tính sắp xếp đi thăm hắn ở ngục. Chẳng qua là để nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của hắn và chế giễu hắn vài câu.
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không cần thiết.”
Ngày Khí Danh Tiêu bị hành hình, ta ngồi trên lầu thưởng trà nhìn xe kéo chở tù nhân đi qua.
Hắn tóc tai bù xù, đầu bị ném trứng thối và lá rau thối. Khí vận của hắn đã cạn kiệt. Có thể là trùng hợp, cũng có thể là có cảm giác, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên chạm mắt với ta.
Ta thấy trong mắt hắn dần có chút thần sắc, mơ hồ có chút hối hận. Nhưng hắn hối hận vì điều gì?
Là vì không nên từ bỏ cây đại thụ nhà ta để theo Tần Nghĩa. Hay vì không nên phụ bạc ta để đi làm chuyện có lỗi sau lưng ta? Giờ hối hận còn có ích gì?
Xe tù đi qua. Đám dân chúng đuổi theo sau. Muốn chửi rủa thì chửi rủa, muốn nhìn thì nhìn. Ta cảm thấy nhàm chán, đứng dậy rời đi.
Trên đường về phủ. Liễu Khê Nhược chặn đầu xe ngựa của ta. Nàng đứng dưới xe nhìn ta với ánh mắt độc ác.
“Liêu Hữu Ninh! Đừng nghĩ ngươi giỏi giang gì. Ngươi cũng chỉ là may mắn sinh ra trong một gia đình tốt mà thôi.”
Ta ngồi trong xe, ung dung nhìn nàng ta từ trên cao.
“Kẻ có tâm địa xấu xa như Liễu Khê Nhược ngươi cuối cùng rồi cũng tự chuốc lấy hậu quả mình tự gây ra.”
Nói xong, buông rèm xuống, ra hiệu cho phu xe tiếp tục đi.
Trư Nhi thắc mắc: “Bụng của Liễu Khê Nhược sao chưa thấy lớn nhỉ? Là mất rồi hay vốn dĩ không có?”
Bàn tiếp lời: “Kệ nàng ta.”
Đúng vậy, kệ nàng ta.
Sau này tôi nghe nói, Liễu Khê Nhược đã chuyển đến sống trong một con hẻm nhỏ. Rồi không còn nghe tin gì về nàng ta nữa.
Vài tháng sau, triều đình lại xảy ra một sự kiện lớn. Trưởng công chúa hoà ly, cả gia tộc phò mã bị tru diệt.
Trưởng công chúa hỏi ta: “Người đời nói rằng mệnh xấu khắc phu thì mới khiến một gia đình bị đổ vỡ. Chúng ta làm việc này bị nhiều người chê bai như vậy, liệu có thể kiên trì bao lâu?”
Ta nói: “Chúng ta không phá hỏng duyên phận của ai cả, mà là đang giúp đỡ cho những người cần và mong muốn thoát khỏi cuộc sống bế tắc. Chúng ta không cần phải sợ hàng vạn người mắng chửi và cản trở kia. Chỉ sợ là chính mình lại đầu hàng bỏ cuộc trước mà thôi”
Bà lại hỏi: “Chúng ta rồi sẽ có lúc trải qua khó khăn, nhưng còn sau này thì sao?”
Ta đáp: “Dù cho chúng ta có già đi, nhưng sẽ luôn có những thế hệ sau trong tương lai tiếp tục truyền thống tốt đẹp này. Sẽ ngày càng có nhiều phụ nữ hiểu rằng những ràng buộc giữ chân chúng ta đều có thể tự mình gỡ bỏ được.”
Sau đó, trưởng công chúa đã mở một trường nữ thục. Bọn ta cùng nhau hợp tác, cùng giúp cho nhiều người hiểu được rằng.
Hôn sự là điều tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là điều bắt buộc trong cuộc đời. Và nữ nhân sinh ra không phải là để phụ thuộc vào đấng nam nhi. Nếu không có ánh sáng, chúng ta sẽ tự tạo ra nguồn sáng cho riêng mình.
Vì thế phải luôn cần có người đi đầu trong bất cứ thời đại nào. Bởi có hy vọng thì mới có tương lai.