Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI Chương 4: TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI

Chương 4: TA CÓ THỂ NHÌN THẤY VẬN KHÍ CỦA MỌI NGƯỜI

10:30 sáng – 13/07/2024

Ta quay lại nhìn, thấy đúng là đại ca ta. Huynh ấy mang một xấp tranh tới, hớn hở: “Muội muội,  mau xem xem muội có vừa mắt ai không. Đây đều là những nam nhân tốt nhất trong kinh thành ta chọn ra cho muội. Ai cũng tốt hơn tên cẩu nam nhân họ Khí kia.”

Ta cười cười, mở cuộn tranh ra xem qua các bức họa. Đều là những người có gia thế to lớn, tướng mạo tuấn tú.

Đại ca vui vẻ hỏi: “Sao, những người này đều không tệ chứ?”

“Ừ, vẫn là mắt nhìn của đại ca tốt. Thật sự đều không tệ. Trước đây coi như mắt ta bị mù rồi. Nhưng đại ca à, hiện tại việc quan trọng nhất không phải là tìm người tốt cho ta. Bây giờ ta muốn nhìn thấy Khí Danh Tiêu gặp xui xẻo trước đã. Lại chờ khí vận của cha và ca ca của ta trở lại đỉnh cao như trước.”

Đại ca ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Đây có phải là do yêu sinh hận, thực ra là không quên được hắn sao?”

“Không phải là không quên được. Mà là có oán phải trả oán. Tại sao hắn phụ bạc ta, làm tổn thương ta mà ta lại không làm gì rồi quên đi được chứ? Phải đợi đến khi thấy hắn xui xẻo rồi, ta sẽ tự nhiên quên hết thù hận với hắn.”

“Được, chúng ta có oán trả oán, có thù trả thù. Muội muội của ta không cần phải nhẫn nhịn ai hết.”

….

Ngày thứ hai sau khi về nhà.

Mẹ bảo ta đi cùng bà đến chùa Tương Quốc ngoài thành để cầu phúc. Bà nói cầu Phật phù hộ cho cha ta bình an khỏe mạnh. Nhưng mẹ biết cha giả bệnh, vậy nên cầu phúc đúng hơn là vì ta.

Đến chùa, ta ngoan ngoãn theo chân mẹ. Đến khi mẹ vào thiền phòng nghỉ ngơi, ta mới dẫn nha hoàn đi dạo quanh chùa.

Đi dạo một hồi, thì lại gặp Khí Danh Tiêu và Liễu Khê Nhược

Liễu Khê Nhược khẽ liếc ta một cái, cười mà như không: “Tỷ tỷ cũng đến lễ Phật à? Thật sự là điều nên làm. Cầu Phật tổ phù hộ cho tỷ tìm được người tốt.”

Nói xong nàng còn cười khẩy một tiếng đầy vẻ chế giễu.

“Đã nói là ta không có muội muội phía dưới ta nữa. Chỉ có một tỷ tỷ là phu nhân tri phủ Dương Châu thôi. Sao lại có người không biết xấu hổ tự xưng là tỷ muội tình thâm ở đây vậy. Thật là khiến người khác coi thường xuất thân của mình. Muốn làm muội muội của người khác đến phát điên rồi.”

Nhún nhường trước kẻ đê tiện chỉ khiến người tốt bị ức hiếp.

Liễu Khê Nhược nheo mắt, khoé miệng nhếch xuống: “Người họ Liêu kia, người chỉ là may mắn được sinh ra trong gia đình giàu có. Ngoài điều đó ra, ngươi căn bản không có gì hơn ta cả.”

Ta phản bác lại: “Đúng là không cần so sánh. Đối với một con hề xinh đẹp đang trước mặt ta nói nhảm như thế này, ta thường coi như không nghe thấy.”

Nhìn thấy Liễu Hy Nhược nhíu mày tức giận, ta càng cười vui vẻ. Lại nhìn khí vận của nàng và Khí Danh Tiêu, ta càng thêm hài lòng.

Lúc ăn cơm chay chắc chắn ta sẽ ăn thêm một bát.

Khí Danh Tiêu dùng giọng cao ngạo nói với ta: “Liêu Hữu Ninh, chuyện của Thái úy đại nhân ngươi chắc đã biết rồi chứ. Ông ta luôn đối đầu với Tần đại tướng quân. Lần này bị bắt quả tang cũng coi như là một bài học. Ngươi nên về nhà khuyên ông ta xin lỗi đại tướng quân, ta cũng sẽ niệm tình cũ giúp ông ta cầu xin đại tướng quân một lần, có lẽ mọi chuyện sẽ qua.”

Ta không nhịn được cười lạnh: “Khí Danh Tiêu, ngươi có phải nghĩ mình đặc biệt trọng tình trọng nghĩa lắm không. Còn tỏ vẻ quan tâm đến người từng là nhạc phụ.”

Khí Danh Tiêu nhíu mày, vẫn giữ giọng cao ngạo: “Chuyện triều đình ngươi không hiểu. Điều này liên quan đến Thái úy đại nhân và tiền đồ của cả nhà họ Lý. Đừng cứng đầu.”

Giọng điệu thương hại này thật ghê tởm. Trước đây ta đúng là bị mỡ heo che mắt rồi.

“Khí tướng quân hãy lo cho bản thân trước đi. Cẩn thận kẻo thuyền lật trong mương.”

Khí Danh Tiêu giận dữ, nghiến răng nói: “Liêu Hữu Ninh! Không ngờ ngươi lại lời lẽ sắc bén như vậy. Giống như một mụ đàn bà chua ngoa.”

Hắn ở ngoài ba năm đã bị phơi nắng đen sạm, giờ khuôn mặt càng ngày càng đen như than.

Ta nhếch miệng cười: “Đàn bà chua ngoa trong miệng ngươi là thế nào? Có phải bây giờ nên lao vào đánh ngươi không?”

Lời vừa dứt, hắn đập bàn, nhanh chóng muốn ra tay.

Nghĩ rằng ta không dám sao?

Nhưng Khí Danh Tiêu dù sao cũng là một tướng quân. Dù có đánh nhau, ba người chủ tớ bọn ta cũng không chiếm được lợi gì.

Liễu Khê Nhược chui vào lòng Khí Danh Tiêu nức nở: “Tướng quân! Chúng ta đi thôi. Đứa con trong bụng ta không thể có chút sơ suất nào.”

“Đừng sợ” Khí Danh Tiêu nhẹ nhàng dỗ dành nàng một câu. Sau đó quay sang ta: “Liêu Hữu Ninh, ngươi không kiêu ngạo được bao lâu đâu. Chúng ta cứ chờ xem.”

Nói xong, hắn liếc ta một cái, ám chỉ ta tự cầu phúc, rồi ôm Liễu Khê Nhược đi về hướng khác.

Bàn và Trư Nhi tức giận chửi bới, ta trấn an bọn họ không phải vội, cứ chờ xem.

Khi trở về thiền phòng

Mẹ đã biết chuyện ta và Khí Danh Tiêu tranh cãi trong chùa. Bà tự tay pha cho ta một tách trà, chậm rãi nói

“Mẹ không ngăn cản con hoà ly. Nhưng con dù sao cũng là nữ tử. Con công khai tranh cãi với Khí Danh Tiêu và nữ nhân đó có lợi gì cho con đâu?”

Lý lẽ của mẹ ta hiểu.

Ta từ nhỏ đã được dạy dỗ trong gia đình. Nhưng có thù không trả không phải người thường. Cứ giữ mãi nỗi tức giận trong lòng thật khó chịu, sợ rằng sẽ hại đến sức khỏe của mình mất.

“Mẹ nói đúng. Con biết sai rồi.”

Mẹ ta kinh ngạc

“Con luôn nhận sai nhưng không bao giờ sửa đổi”

Ta cười không nó. Lúc này, một tiểu sa di đến kịp lúc, mời nhà ta đi ăn cơm chay. Mẹ nói cơm chay của chùa Tương Quốc nổi tiếng xa gần, bảo ta nên thưởng thức một lần.

Hai mẹ con ta vui vẻ đi đến đó.

Bỗng từ xa nghe thấy tiếng cãi vã và tiếng khóc thảm thiết ở cửa trai đường. Bàn vội chạy tới hỏi thăm một chút.

Có một nữ nhân đang ngồi trên đất khóc lóc thảm thiết. Nghe bảo là do thường xuyên bị lang quân bạo hành khi ở nhà. Sau đó, hắn ta đe dọa gia đình nàng ta, quyết không hưu thê. Nàng ta mang theo con trai doạ rằng sẽ cùng về nơi hoàng tuyền.

Cuối cùng cũng thành công lấy được hưu thư và trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng lại gặp phải sự trách mắng của cha mẹ mình và sự khắc nghiệt của tẩu tẩu.

Nghe câu chuyện của nàng ấy, ta không khỏi nghĩ đến bản thân mình. Ta không nghi ngờ gì chính là người rất may mắn. Có cha mẹ ủng hộ, ca ca tỷ tỷ thấu hiểu.

Tiến gần thêm một chút, ta nhìn thấy khí vận của nữ nhân đó đột nhiên có xu hướng tăng lên. Nàng ấy đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt trong sáng mà kiên định

“Cha mẹ, ca ca, tẩu tẩu. Từ nay trở đi, con không còn là con gái nhà họ Trương nữa. Không làm phiền mọi người nữa, không làm xấu danh tiếng của Trương gia. Từ giờ những việc tốt xấu đều không liên quan đến nhà họ Trương chúng ta nữa.”

Người cha già nghe con gái buông lời bất lực rồi quay đi. Người mẹ có lẽ rất không nỡ nhìn con gái mình như vậy, khuyên nhủ một cách đau khổ

“Chúng ta làm vậy là vì muốn tốt cho con. Con hãy đến xin lỗi cha mẹ thông gia và con rể, sau đó sống cuộc sống tốt. Nếu không sau này con định sẽ làm thế nào? Con của con sẽ ra sao?”

Nhưng nàng ta giọng vẫn rất kiên quyết

“Con về bây giờ chỉ có đường chết. Nếu mẹ thật lòng muốn tốt cho con, hãy ủng hộ quyết định của con.”

Người mẹ có vẻ rất thất vọng. Dưới sự thúc giục của con trai và con dâu, bà cũng rời đi.

Nữ nhân kia nhìn theo hướng của họ, dùng tay áo lau nước mắt thật mạnh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Mẹ ta thở dài nhẹ

“Gia đình này thật không biết tình nghĩa. Nhưng nữ nhân này cũng rất mạnh mẽ, lại dám dùng mạng sống của con cái để ép buộc.”

Nhưng một người tưởng chừng như đường cùng như vậy, khí vận vốn đã cạn kiệt lại đang tăng lên. Điều này cho thấy nếu nàng ấy rời khỏi gia đình của phu quân và gia đình mẹ đẻ, nhất định sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.

Ta suy nghĩ một lúc, rồi hỏi mẹ

“Nếu con bị nhà thông gia bạo hành thì mẹ muốn con làm thế nào?”

Mẹ không do dự trả lời

“Mẹ và cha con cùng ca ca con và tẩu tẩu con sẽ đến đánh chết cả nhà bọn họ!”

Ta cười khúc khích, lại hỏi

“Nếu con gả đi xa, mẹ và cha không biết tình hình của con. Nước xa không cứu được lửa gần thì sao?”

Mẹ sững lại một lúc rồi nghiêm túc nói với ta

“Bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.Nếu thật sự đến mức đó thì hãy noi gương người phụ nữ này.”

Lòng ta tràn đầy niềm vui, quàng tay mẹ làm nũng, mẹ lo lắng nói

“Không được, về nhà phải viết thư hỏi thăm tình hình bên tỷ tỷ con mới được.”

Ta và tỷ tỷ quả thật rất may mắn. Cha giữ chức quan cao, mẹ xuất thân danh gia vọng tộc. Hai người đều đặt bọn ta trong lòng.

Nhưng trên đời này có biết bao nữ nhân bất hạnh giống như nữ nhân họ Trương này. Bọn họ chỉ muốn sống sót thôi, cuộc đời đã quá khổ rồi.

Những khách hành hương xung quanh vẫn chỉ trỏ. Thậm chí các nhà sư cũng niệm Phật nói rằng nàng ta ta đã sai. Đáng ra không nên dùng tính mạng con nhỏ để ép buộc nhà thông gia, không nên bỏ phu bỏ tử mà đi, càng không nên cãi lại cha mẹ, cắt đứt tình nghĩa với cha mẹ và ca ca tỷ tỷ.