Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA CHỈ MONG MỘT TƯƠNG LAI TƯƠI SÁNG Chương 2 TA CHỈ MONG MỘT TƯƠNG LAI TƯƠI SÁNG

Chương 2 TA CHỈ MONG MỘT TƯƠNG LAI TƯƠI SÁNG

8:22 chiều – 30/08/2024

Ca ca thích ngồi dưới mái hiên đọc sách, ta không dám quấy rầy, chỉ tự mình cầm chổi quét dọn.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy ta đang cầm một cây chổi cao hơn ta nửa cái đầu, hắn bất đắc dĩ nói.

“Ngươi quét đất làm gì?”

Ta có chút lúng túng, ôm cây chổi nói.

“Tổ mẫu bảo trong nhà không nuôi người nhàn rỗi.”

Hắn khẽ thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt ta, lấy cây chổi trong tay ta ném xuống, rồi kéo ta vào nhà rửa tay.

Bàn tay đen đỏ của ta được nước ấm xối qua, hắn chẳng hề chê ta, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay của ta.

Ta không kìm được, bật khóc nức nở. Hắn lau nước mắt cho ta, giọng nói dịu dàng đến mức lạ lùng.

“Khóc gì chứ?”

Ta cúi đầu không dám nói gì, chỉ liên tục rơi nước mắt. Hắn quỳ gối trước mặt ta, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

“Chiêu Chiêu, quên hết chuyện trước đây đi. Bây giờ ngươi tên là Tiêu Thì Chiêu, ngươi có ca ca rồi. Có ca ca ở đây, sau này sẽ không để ngươi chịu chút ủy khuất nào.”

Những ngày tháng bên ca ca là điều mà trước đây ta chưa bao giờ dám mơ tưởng.

Ta có riêng một căn phòng, còn có nhiều y phục và trang sức đẹp, mỗi bữa cơm ta đều có thể ăn no, ca ca còn gắp thức ăn cho ta.

Trong phòng ta có một tỷ tỷ chuyên chăm sóc cho ta, nàng tên là A Tri. A Tri tỷ tỷ không biết nói, cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ ở trong phòng thêu thùa.

Ta và tỷ tỷ A Tri không giống nhau, ta thích ở trong viện.

Nhưng thực ra ở viện cũng không có gì thú vị cả, chỉ là vì khi ta ở trong viện, ta có thể nhìn thấy ca ca. Chỉ khi nhìn thấy ca ca, ta mới cảm thấy an tâm.

Ca ca rất ít khi rời khỏi viện của hắn, mỗi ngày chỉ đọc sách, uống trà, chơi cờ, đôi khi cũng đánh đàn, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn chim bay.

Ta thích ngồi bên ca ca nghe hắn đánh đàn, ca ca đàn rất hay, làm ta cảm thấy rất thoải mái.

“Ngươi mỗi ngày ở bên ta thế này, không cảm thấy buồn chán sao?”

Một khúc nhạc kết thúc, ca ca vuốt nhẹ dây đàn đang run rẩy, ánh mắt dịu dàng rơi trên người ta. Ta nhìn hắn, lắc đầu, nở một nụ cười rạng rỡ rồi nói.

“Ở bên ca ca, ta cảm thấy rất yên tâm.”

“Ngươi tuổi còn nhỏ mà cũng biết đến cảm giác yên tâm sao.”

Hắn đặt bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lên đỉnh đầu ta, ta nheo mắt, không kìm được mà cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn.

 

“Chiêu Chiêu, ngươi phải học chữ rồi.”

Ca ca nhìn ta khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ đầu ta. Ta chỉ vào chữ “Đình” trên sách, không phục nói.

“Chữ này rõ ràng giống với tên của ca ca mà.”

Ca ca nắm lấy tay ta, từng nét dạy ta viết tên của hắn.

“Chiêu Chiêu ngốc, tên của ca ca là viết như thế này.”

Ca ca không chỉ mỗi ngày dẫn ta học chữ, mà còn dạy ta đánh đàn, chơi cờ.

Ca ca có học vấn sâu rộng, tài đàn cầm kỳ cũng rất giỏi, nhưng trong việc nuôi dạy trẻ con thì lại có chút lơ là.

Khi ta mười hai tuổi, bị mắc bệnh đậu mùa. Ban đầu chẳng cảm thấy gì, chỉ là cả người uể oải, mệt mỏi.

Lúc ăn cơm ta cũng không ăn được bao nhiêu, ca ca lúc đó còn cười đùa nói rằng heo con đã biến thành mèo con rồi.

Cho đến khi trên mặt ta nổi lên những nốt mụn, cả người sốt cao và nôn mửa không ngừng.

Ca ca lo lắng đến mức tự mình ra ngoài tìm thái y trong cung về.

Sau đó,  A Tri tỷ tỷ cũng bị đuổi ra ngoài, ca ca ngồi bên giường ta, không rời đi một khắc nào.

Khi ta đau đớn không chịu nổi, ta lén khóc trong chăn. Ca ca thở dài, ôm cả chăn và ta vào lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng nói dịu dàng và êm ái.

“Chiêu Chiêu đừng sợ, ca ca ở đây rồi.”

“Chiêu Chiêu nhà chúng ta là cô nương dũng cảm nhất, phải không nào?”

Ta nức nở rúc vào lòng hắn, mơ màng đáp lại một tiếng.

“Vâng ạ.”

Hắn nhẹ nhàng đung đưa ta, cơn đau trên người ta dường như cũng tan biến theo, tiếng khóc nức nở của ta dần dần ngừng lại.

“Chiêu Chiêu…”

“Chiêu Chiêu của chúng ta không sợ đau…”

“Ca ca đang ở bên cạnh Chiêu Chiêu đây…”

Giọng nói của hắn trầm ấm và dịu dàng, ta đưa tay nắm lấy một ngón tay của hắn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Sau khi ta khỏi bệnh, ca ca lại ngã bệnh.

Ta ngồi dưới mái hiên nhìn thái y ra vào, mùi thuốc đắng tràn ngập trong viện khiến dạ dày ta cuộn lên.

Ta quay đầu nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ có thể thấy chiếc bàn nhỏ mà ca ca thường dùng.

Tiếng ho xé lòng của ca ca truyền ra, ta có chút lo lắng.

“Ca ca.”

Ta sợ hãi, khẽ gọi hắn từ ngoài phòng.

“Chiêu Chiêu, đừng sợ, ca ca không sao.”

Giọng của hắn vẫn dịu dàng, nhưng đã khàn đi một chút.

“Vâng.”

Ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm xuống đất, mũi cay cay.

Ca ca không cho ta vào gặp hắn, hắn nói sợ lây bệnh cho ta.

Lão quản gia thở dài nặng nề từ trong phòng ca ca bước ra, gương mặt đầy vẻ lo lắng không biết phải làm sao.

Ta hỏi ông.

“Lão quản gia, ca ca có ổn không ạ?”

Lão quản gia lắc đầu, bất lực nói.

“Thân thể của vương gia, hầy…”

“Hầy cái gì mà hầy, vương gia nhà ngươi, bổn thế tử bảo đảm hắn sống lâu trăm tuổi!”

Một tên nam nhân tuấn tú mặc áo gấm đỏ tươi, tay phe phẩy quạt, bước vào. Ta đứng dậy, ngoan ngoãn gọi.

“Thế tử ca ca.”

” Tiểu Chiêu Chiêu thật ngoan, đáng yêu hơn ca ca nhà ngươi nhiều.”

Ngô Hành Chỉ nhẹ nhàng dùng quạt vỗ vỗ đầu ta, không phải vì hắn cố ý làm thế, mà là do ca ca không cho hắn đụng vào ta.

Hồi hắn từ Giang Châu trở về Minh Vương phủ, bị ca ca ta đóng cửa từ chối gặp suốt năm ngày liền.

Sau đó, hắn cố gắng trèo tường vào, thì thấy ca ca ta đang tự tay dựng xích đu cho ta trong sân, hắn ngạc nhiên đến nỗi ngã gãy cả chân, phải nằm nhiều ngày liền.

Ngô Hành Chỉ nói ca ca ta cất giấu mỹ nhân, ca ca liền đá hắn lăn xuống đất.