Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ Chương 6 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

Chương 6 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

6:47 chiều – 22/10/2024

Ta sững người, chẳng lẽ Thẩm Hành Vân đã phát hiện ra sự bất thường của nữ tử xuyên không?

Thẩm Hành Vân dẫn nàng băng qua nhiều khúc quanh, đến một rừng trúc rực rỡ ánh đèn.

Giữa rừng trúc, những cây trúc bị chặt bỏ, để lộ một khoảng đất trống.

Trên đó, vẽ một pháp trận phức tạp.

Bên cạnh pháp trận, đứng một đạo trưởng để râu dài.

Ông ta đã lớn tuổi, tóc bạc trắng, nhưng lưng thẳng tắp, tinh thần minh mẫn.

Ông ta hơi cúi đầu, chờ đến khi Thẩm Hành Vân và nữ tử xuyên không tiến lại gần mới ngẩng mắt lên, nhìn họ một cái.

Trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng.

Không biết có phải là ảo giác của ta không, nhưng ta cảm giác ông ta dường như nhìn về hướng ta đang đứng.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng ta tràn ngập niềm vui.

Thẩm Hành Vân thật sự đã phát hiện sự bất thường của nữ tử xuyên không, còn tìm đến cao nhân đối phó với nàng.

Chờ đạo trưởng trục xuất nữ tử xuyên không khỏi cơ thể ta, ta có thể trở về cơ thể của mình rồi, phải không?

Nhưng, hệ thống của nữ tử xuyên không thần thông quảng đại như vậy.

Không biết vị đạo trưởng này liệu có phải đối thủ của hệ thống không?

“Hành Vân, đến nơi rồi sao?”

Nữ tử xuyên không mặc áo mỏng manh, trong rừng sương đêm lại nặng.

Cơn gió lướt qua cánh tay của nàng ta, khiến nàng ta run lên một cái.

“Đến rồi.”

Thanh âm của Thẩm Hành Vân trầm lặng, hắn dẫn nữ tử xuyên không đến vị trí trung tâm của pháp trận, rồi mới buông tay.

“Bắt đầu đi.”

Thẩm Hành Vân lạnh lùng nói, ánh mắt hướng về phía đạo trưởng.

Dù nữ tử xuyên không có ngốc đến đâu, khi nghe thấy giọng nói khác thường của Thẩm Hành Vân, nàng ta cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Hành Vân, rốt cuộc chàng đang chuẩn bị điều gì cho ta…?”

Nàng ta gỡ dải lụa che mắt, nhìn thấy bản thân đang ở trung tâm của pháp trận, những lời còn lại nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra.

Máu của đạo sĩ nhỏ xuống pháp trận, những ký tự lúc đầu tối tăm và méo mó dần biến thành ánh vàng rực rỡ, tựa như dòng nham thạch đang lưu chuyển.

Cảnh tượng này có chút quỷ dị.

Nữ tử xuyên không hoảng sợ, thốt lên: “Hành Vân, chàng đang làm gì vậy?”

Nàng ta vô thức muốn bước ra khỏi pháp trận, nhưng những ký tự màu vàng biến thành những sợi dây, trói chặt nàng lại, không thể nhúc nhích.

Nàng ta mất thăng bằng, ngã xuống đất.

Thẩm Hành Vân nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt đầy u ám.

“Câu hỏi này, đáng lẽ ta phải hỏi ngươi. Rốt cuộc ngươi là thứ gì, và á tỷ thật sự của ta đang bị ngươi giấu ở đâu?”

Nữ tử xuyên không sững sờ, rồi nhanh chóng nhận ra, chắc chắn có điều gì đó đã khiến Thẩm Hành Vân nghi ngờ.

Nàng ta run rẩy, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Hành Vân, ta chính là a tỷ của chàng mà. Chàng đang nói gì vậy? Ta không hiểu.”

Thẩm Hành Vân cười nhạt, lạnh lùng và tàn nhẫn, tay hắn đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ.

“Nếu ngươi không hiểu, cũng không sao. Với trận pháp của Trương đạo trưởng, ngươi sẽ không thể trốn đi đâu được. Ta sẽ từng chút một lột da ngươi, cho đến khi ngươi nói ra tung tích của á tỷ.”

Ta lập tức hiểu ra, Thẩm Hành Vân chỉ nhận ra rằng nữ tử xuyên không có điều gì đó kỳ quặc, hắn nghĩ rằng nàng ta là một loại yêu quái nào đó, đã biến thành ta và giấu ta đi.

Hắn không biết rằng nữ tử xuyên không chỉ chiếm đoạt thân xác của ta.

Nếu hắn làm tổn thương nàng ta, thực ra sẽ làm tổn thương chính ta.

Trong lòng nữ tử xuyên không hoảng loạn, nàng ta liên tục cầu cứu hệ thống: 【Hệ thống, mục tiêu công lược muốn giết ta, ta phải làm sao đây!】

【Cái gì gọi là công lược có nguy hiểm, hậu quả tự chịu, hôm nay ngươi phải nghĩ cách cứu ta ra khỏi đây.】

【Hệ thống, ngươi nói gì đi, đừng giả câm giả điếc nữa.】

Lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua da thịt của nữ tử xuyên không, cơ thể nàng run rẩy dữ dội, da nổi đầy gai ốc.

“Bắt đầu từ đâu nhỉ? Hay là từ đôi mắt? Mỗi lần ngươi dùng đôi mắt giống hệt á tỷ để nhìn ta, ta đều cảm thấy ghê tởm. Đôi mắt của ngươi dơ bẩn vô cùng, chứa đầy sự tham lam.”

Người nam nhân trước mặt đã lột bỏ lớp vỏ bọc điềm đạm thường ngày, để lộ con người máu lạnh vô tình thực sự của hắn.

Nữ tử xuyên không sợ hãi nhắm mắt lại, hét lên: “Hành Vân, ta thực sự là a tỷ của chàng. Chúng ta đã cùng nhau giết chết cha chàng, chuyện này ngoài trời biết đất biết, chỉ có chàng và ta biết mà thôi.”

Lưỡi dao trong tay Thẩm Hành Vân chỉ vừa chạm vào da thịt.

Lưỡi dao sắc nhọn, ngay lập tức máu từ làn da trắng nõn bắt đầu ứa ra.

Dưới ánh đèn lập lòe, tóc đen của Thẩm Hành Vân buông xõa, da hắn trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu.

Lúc này đây, so với nữ tử xuyên không, Thẩm Hành Vân càng giống một yêu quái ăn thịt người từ trong núi bước ra.

Động tác của hắn khựng lại một chút, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, giọng nói dịu dàng hơn:

“Ồ, vậy ngươi nói xem, lúc đó chúng ta đã giết tên súc sinh đó như thế nào?”

Nữ tử xuyên không nghe thấy có hy vọng, vội vàng đáp: “Khi ấy hắn uống say, ra tay động chạm ta, nên ta và chàng cùng giết hắn.”

“Thử nói cụ thể hơn xem.”

Nữ tử xuyên không lắp bắp, không thể nói ra được chi tiết.

Hệ thống chỉ cung cấp cho nàng những thông tin cơ bản về ta và Thẩm Hành Vân. Còn những chi tiết về những chuyện chúng ta từng trải qua, nàng ta hoàn toàn không biết.

Trong lòng nàng ta hoảng loạn, liên tục gọi hệ thống, nhưng dường như hệ thống đã bị thuật pháp của đạo sĩ kia áp chế, tiếng nói phát ra chỉ đứt đoạn, nàng ta hoàn toàn không nghe rõ.

Nữ tử xuyên không cảm thấy sụp đổ: 【Hệ thống, ngươi đang nói cái gì vậy? Lúc này là lúc ta cần ngươi nhất, sao ngươi lại hỏng đúng lúc thế này?】

Không dựa được vào hệ thống, nữ tử xuyên không chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nàng ta vừa định nói rằng mình không nhớ rõ, thì trên đỉnh đầu đã nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Thẩm Hành Vân:

“Ngươi không thể nói là mình quên được đâu. Chuyện đó với ta và a tỷ đều khắc sâu đến tận xương tủy, tin rằng cho dù mười năm nữa a tỷ cũng không thể quên. Nếu như, ngươi thật sự là a tỷ của ta.”

Nữ tử xuyên không gượng cười, còn khó coi hơn khóc: “Ta không quên, hôm đó là ta đã cầm bình hoa đập ngất hắn, sau đó, chàng dùng dao đâm chết hắn.”

“Thật sao?”

“Không đúng.” Nữ tử xuyên không nghe ra sự không hài lòng trong giọng nói của hắn, vội vàng phủ nhận: “Không phải, là chàng bắt gặp hắn có ý đồ xấu với ta, chàng làm hắn bị thương rồi cứu ta. Sau đó, vì ta hận hắn, nên mới tự tay đâm chết hắn.”

Nàng ta nói gì cũng sai.

Năm đó, mẫu thân ta dẫn ta đến gả cho Thẩm gia, mục đích là vì vẻ ngoài tuấn tú của Thẩm Du, tài hoa của ông ta, và cái miệng ngọt ngào khéo léo.

Nhưng sau khi gả vào Thẩm gia, mẫu thân mới phát hiện Thẩm Du không phải người tốt.

Mẫu thân ta mở một quán bán đậu phụ, công việc buôn bán rất phát đạt, tích góp được không ít tiền.

Trong nhà không còn ai, chỉ có ta và bà.

Thẩm Du nhìn trúng tài sản của mẫu thân, trước khi kết hôn mới tỏ ra dịu dàng, ân cần.

Sau khi lừa được mẫu thân về nhà, ông ta mới lộ bộ mặt thật.

Thẩm Du tự cho mình là tài giỏi, nhưng lại không thành công trong con đường sự nghiệp, tính tình nóng nảy, hễ có chút không thuận lợi liền đấm đá mẫu thân ta.

Ông ta còn là một con nghiện cờ bạc, thường xuyên cướp tiền của mẫu thân đi đánh bạc.

Khi thắng bạc, ông ta sẽ đi uống rượu rồi tới kỹ viện vui chơi.

Thẩm Hành Vân là con của Thẩm Du và một kỹ nữ.

Kỹ nữ đó cũng bị vẻ ngoài tuấn tú và miệng lưỡi khéo léo của Thẩm Du lừa gạt, tình nguyện trao thân cho ông ta và sinh ra Thẩm Hành Vân.

Sau đó, kỹ nữ mắc trọng bệnh.

Trước khi chết, nàng đưa Thẩm Hành Vân cùng chút tiền dành dụm cho Thẩm Du.

Thẩm Du chỉ vì chút tiền đó mới chịu nhận Thẩm Hành Vân.

Ông ta luôn nghi ngờ Thẩm Hành Vân không phải con ruột của mình, mà là đứa con hoang của kỹ nữ với nam nhân khác, vì vậy thường xuyên đánh đập hắn.

Khi ta và mẫu thân đến Thẩm gia, tình cảnh của Thẩm Hành Vân mới được cải thiện.

Nhưng mỗi khi Thẩm Du thua bạc, ông ta sẽ trút giận lên mẫu thân, đánh đập bà thậm tệ, nói rằng bà mang lại xui xẻo cho hắn.

Chỉ khi mẫu thân đưa tiền cho ông ta, Thẩm Du mới tỏ ra vui vẻ, tử tế với bà.

Ta đã từng khuyên mẫu thân nên hoà ly với Thẩm Du.

Mẫu thân ta chỉ cười chua chát, bà nói rằng, bà là người phụ nữ đã tái giá.

Nếu ly hôn với Thẩm Du, sẽ bị hàng xóm chê bai, dìm chết trong nước bọt.

Mẫu thân thường than thở rằng số bà không may, thân phụ của ta chết sớm, còn gả cho Thẩm Du lại gặp phải một kẻ khoác da người mà sống như thú.

Than thở xong, bà lại tiếp tục dậy sớm thức khuya, chăm chỉ kiếm tiền cho Thẩm Du tiêu xài.

Đến khi ta và Thẩm Hành Vân lớn lên, chúng ta bắt đầu phản kháng lại sự bạo hành của Thẩm Du.

Thẩm Du thân thể đã bị rượu chè, gái gú vắt kiệt, nên không còn là đối thủ của chúng ta. Nhờ vậy, cuộc sống của mẫu thân dễ chịu hơn đôi chút.

Ông ta chỉ dám chửi bới, nói rằng đã nuôi nấng một lũ vong ân phụ nghĩa, nhưng cuối cùng cũng không dám động tay đánh đập nữa, vì ông ta sợ ta và Thẩm Hành Vân.

Dù vậy, mẫu thân vẫn qua đời vì lao lực quá độ sau nhiều năm trời khổ cực.

Bà vừa khuất bóng không bao lâu, Thẩm Du uống say, thừa lúc Thẩm Hành Vân không có nhà, ông ta mò vào phòng ta, ý đồ bất chính.

Ta cầm lấy bình hoa, đập thẳng vào đầu Thẩm Du, máu từ sau gáy ông ta chảy ra ướt đẫm.

Nhìn Thẩm Du ngã gục trong vũng máu, ta không chút sợ hãi, ngược lại còn thấy sảng khoái vô cùng.

Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ.

Ông ta đã gián tiếp giết chết mẫu thân ta, ông ta dựa vào đâu mà được sống tiếp?

Như bị ma quỷ xui khiến, ta nhặt lấy một mảnh sứ vỡ từ bình hoa, đâm thẳng vào ngực ông ta.

Thẩm Du đau đớn tỉnh lại.

Đầu ông ta choáng váng vì cú đập, bàn tay nắm lấy cổ tay ta cũng không còn sức lực.

Ta dễ dàng giật tay ra khỏi ông ta.

Khi ta chuẩn bị đâm thêm nhát nữa, cửa phòng bật mở.

Là Thẩm Hành Vân đã trở về.

Thẩm Du cầu cứu: “Hành Vân, con trai ngoan, mau cứu cha. Con đàn bà điên này định giết cha.”

Ta bình thản nhìn Thẩm Hành Vân, hỏi: “Ngươi có định báo quan không?”

Thẩm Hành Vân bước tới bên cạnh ta, nắm lấy cổ tay đang cầm mảnh sứ của ta, rất nhanh, hắn cứa qua cổ họng của Thẩm Du.

Không hề do dự.

Máu từ cổ họng Thẩm Du phun ra như suối, bắn lên khuôn mặt trắng trẻo của Thẩm Hành Vân, mang một vẻ đẹp tàn khốc.

Máu cũng bắn vào mắt ta, trước mặt toàn một màu đỏ tươi.

Cả thế giới như đảo lộn, hỗn loạn rồi lại trở nên yên tĩnh vô cùng.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng rực, như ánh mắt của một tín đồ trung thành nhất.

Một lát sau, ta nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Thẩm Hành Vân vang lên bên tai: “A tỷ, từ giờ chúng ta đã là đồng phạm rồi.”

Sau đó, chúng ta hủy thi diệt tích, cùng nhau tới kinh thành.

Hành lý gọn nhẹ, chỉ có hai bức tượng gỗ mà Thẩm Hành Vân đã tặng ta khi còn nhỏ.