Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ sâu sắc nhìn tiểu đồng một cái.
Tiểu đồng hiểu rõ thủ đoạn của hắn, cũng hiểu ý chưa nói hết của hắn là gì. Gã rùng mình, rồi lập tức trở lại vẻ trầm mặc như trước: “Ta hiểu rồi.”
Thẩm Hành Vân khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc, lẩm bẩm: “Quan tâm sao?”
Hắn quay đầu lại.
Qua màn mưa, hắn thấy nữ tử xuyên không vẫn đứng dưới mái hiên, ngóng nhìn theo hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, khiến nữ tử xuyên không đỏ bừng cả mặt.
Nhưng khi hắn quay lại, ngay lập tức khuôn mặt trở nên vô cảm, lạnh lẽo như băng giá.
Ta cảm nhận rằng Thẩm Hành Vân dường như đã phát hiện ra điều gì, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ hắn chỉ đơn thuần quan tâm đến nữ tử xuyên không mà thôi.
Tính tình của hắn vốn dĩ luôn thâm sâu khó đoán.
13
Thẩm Hành Vân đi một mạch ba tháng, không biết bao giờ mới trở về.
Ban đầu, tâm trạng của nữ tử xuyên không vẫn khá bình tĩnh, nàng vẫn ăn uống bình thường.
Lúc rảnh rỗi, nàng ta không quên làm quần áo, giày dép cho Thẩm Hành Vân, viết vài lá thư gửi cho hắn.
Nàng ta nói, đây gọi là tăng độ hảo cảm.
Nhưng theo thời gian, nữ tử xuyên không bắt đầu nhận ra, thời hạn để nàng ta chinh phục Thẩm Hành Vân chỉ còn khoảng nửa năm. Nàng ta bắt đầu lo lắng.
【Thân thể Thẩm Diêu yếu ớt thế này, thật khó để có con.】
【Thẩm Hành Vân không muốn có con, cũng chẳng muốn đứa trẻ nào chen vào cuộc sống của hắn và Thẩm Diêu, mỗi lần đều chuẩn bị sẵn biện pháp.
【Nếu ta muốn trong vòng một năm mang thai con của Thẩm Hành Vân, thật sự không dễ dàng.
Huống hồ bây giờ thời gian còn lại thậm chí chưa đầy nửa năm.】
Nàng ta oán trách với hệ thống.
Hệ thống thần thông quảng đại, nàng ta nhanh chóng nhận được từ nó một viên dược hoàn.
Nghe nói, chỉ cần nam nữ giao hòa, nữ nhân uống viên thuốc này sẽ dễ dàng thụ thai.
Nữ tử xuyên không liền an tâm trở lại.
【Hệ thống ngươi thật hữu dụng, thật tiếc là chỉ được đổi một món.
【Ta không tin Thẩm Hành Vân sẽ đi xa tận một năm.
【Khi hắn trở về, chắc chắn sẽ không còn giữ lễ nghĩa như trước.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ như củi khô gặp lửa, ha ha ha…】
Ở nhà, không có việc gì làm, nữ tử xuyên không còn dạy đám nha hoàn chơi ngũ tử kỳ để giải khuây.
Hệ thống khuyên nàng ta tạm thời đừng lộ ra sự khác biệt của mình.
Nữ tử xuyên không không để tâm.
【Hệ thống, ngươi thật quá cẩn thận.
Ở thời đại này, chủ tử là trời.
Ta đã dặn dò bọn họ không được nói ra chuyện ta chơi cờ ngũ tử, nếu không sẽ phải gánh hậu quả.
Hơn nữa, nếu có ai biết thì đã sao.
Chẳng lẽ ta không được ở nhà tìm cách giải sầu?
Phải rồi, gần đây ta còn học thêm thi thư.
Lần tới khi Thẩm Hành Vân dẫn ta dự yến, ta sẽ thể hiện tài thơ ca của mình.
Đầu tiên ta sẽ đọc bài Tương Tiến Tửu, “Trời sinh ta tài tất có dụng, ngàn vàng tiêu hết lại quay về”.
Đến khi ấy, danh tiếng của ta sẽ vang xa, kể cả người như Thẩm Hành Vân cũng sẽ bị thu hút bởi một khía cạnh mới mẻ của ta.
Còn con tam công chúa ngu ngốc kia, để xem nàng ta có còn dám chê bai ta không có tài cán gì nữa không.】
Nữ tử xuyên không chợt nghĩ, việc tạm thời chia xa Thẩm Hành Vân cũng chẳng phải chuyện xấu.
Con người đều sẽ thay đổi, huống hồ nàng đã rời xa hắn mấy tháng liền.
Nàng ta tự tin rằng, khi quay lại với nhiều tài năng hơn, Thẩm Hành Vân cũng sẽ dần dần chấp nhận nàng.
Trong khoảng thời gian này, ta không còn bị giới hạn trong phạm vi vài trượng quanh cơ thể mình mà có thể đi xa hơn.
Nhưng ta linh cảm rằng điều này không phải là dấu hiệu tốt.
Ta như một cánh diều, còn thân xác ta chính là sợi dây buộc ta lại.
Một khi ta hoàn toàn rời khỏi sự ràng buộc của thân xác, đó chính là lúc ta trở thành cô hồn dã quỷ, không thể tiếp tục làm Thẩm Diêu nữa.
Đến cuối xuân, Thẩm Hành Vân, sau bốn tháng xa cách nữ tử xuyên không, cuối cùng cũng trở về.
14
Thẩm Hành Vân trước tiên vào cung để dâng tấu, sau đó được Hoàng thượng lưu lại dùng cơm.
Đợi khi hắn về đến phủ thì trời đã tối.
Mấy tháng không gặp, cả người Thẩm Hành Vân càng thêm lãnh liệt, uy nghiêm tỏa ra mạnh mẽ, khiến người đối diện e dè.
Nhưng khi gặp nữ tử xuyên không, ánh mắt sắc bén đó lập tức thu lại, như thanh kiếm đã được tra vào vỏ.
“Chàng về rồi, Hành Vân!”
Nữ tử xuyên không vui mừng tiến tới, định ôm lấy hắn.
Thẩm Hành Vân khẽ né tránh: “Ta đường xa bụi bặm, để ta đi tắm trước đã.”
Nữ tử xuyên không như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên.
Hai má nàng ta thoáng ửng đỏ, lí nhí nói: “Để ta hầu chàng tắm rửa nhé.”
“Không cần, A tỷ cứ chờ trong phòng là được.”
Nàng ta gật đầu rồi quay về phòng.
Nữ tử xuyên không ngồi trước gương chải chuốt, trong lòng đầy mong đợi cho những gì sắp xảy ra.
Không lâu sau, Thẩm Hành Vân bước vào phòng.
Đúng lúc cuối xuân đầu hạ.
Thẩm Hành Vân khoác trên mình một chiếc áo bào mỏng màu nguyệt bạch, tay áo thêu những hoa văn mây nhạt nhòa, thắt lưng bằng ngọc ngọc.
Hắn vừa tắm xong, tóc còn ướt, buông xõa, da trắng môi đỏ, đôi mắt đẹp như câu hồn người đối diện.
Trông hắn như yêu quái trong truyện, chuyên hút tinh huyết của con người.
Nữ tử xuyên không nhìn đến ngây ngẩn.
Mãi một lúc sau, nàng ta mới lắp bắp nói: “Hành Vân, tóc chàng ướt quá, để ta lau giúp chàng nhé.”
Nữ tử xuyên không đứng sau Thẩm Hành Vân, giúp hắn vắt khô tóc, chủ động kể về những ngày hắn vắng nhà, nàng đã học làm vài bài thơ.
“Á tỷ đọc nghe thử nào.”
Nữ tử xuyên không mỉm cười, lập tức đọc một bài Thủy điệu ca đầu.
“Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên…”
Dù ta không am hiểu thi từ, cũng biết đây là một bài từ rất hay.
Nàng ta đọc xong, hỏi Thẩm Hành Vân: “Hành Vân, bài từ ta viết thế nào?”
“Rất hay. Ta không ngờ, á tỷ còn biết làm từ hay đến vậy.”
“Chàng đừng khen ta quá.” Nữ tử xuyên không cười cười: “Những ngày gần đây, ta quá nhớ chàng nên đọc thơ từ để quên đi nỗi nhớ, cũng thử tự viết vài bài, nhưng cảm thấy không hay lắm.”
“Á tỷ khiêm tốn rồi.” Thẩm Hành Vân thành thật khen ngợi: “Những bài từ của đệ nhất tài nữ kinh thành cũng không bằng á tỷ.”
Nữ tử xuyên không vẻ mặt tràn đầy tự đắc.
Đợi nàng ta giúp Thẩm Hành Vân vắt khô tóc, liền ẩn ý nói: “Hành Vân, đêm đã khuya rồi.”
Thẩm Hành Vân bỗng nhiên nói: “Á tỷ, ta cũng có một món quà bất ngờ cho tỷ.”
15
“Món quà bất ngờ gì vậy?”
“Nếu nói ra trước, thì đâu còn gì thú vị.” Thẩm Hành Vân lấy dải lụa, buộc mắt nữ tử xuyên không lại: “Đi theo ta.”
Nữ tử xuyên không vui vẻ: “Hành Vân, chàng thật có lòng, dù đường xa vất vả vẫn không quên chuẩn bị quà cho ta.”
Thẩm Hành Vân mỉm cười nhạt, không nói lời nào.
Ta nhận ra ánh mắt hắn nhìn nữ tử xuyên không không hề có chút tình cảm, mà ngược lại, chứa đựng sát ý mãnh liệt.