Trong lòng nàng ta thầm mắng chửi:
【Không phải chứ, Thẩm Hành Vân thật sự có vấn đề sao? Ta đã dâng tận miệng rồi, mà sao hắn lại không ăn.】
【Hay là hắn không được?】
【Không đúng, theo như hệ thống cung cấp, Thẩm Hành Vân rất được. Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện ra điều bất thường của ta rồi?】
Khoảnh khắc đó, thân thể nữ tử xuyên không trở nên cứng đờ.
Còn ta, từ từ rời khỏi xà nhà.
Liệu Thẩm Hành Vân đã thật sự phát hiện ra điều khác lạ ở nàng ta?
Khi nữ tử xuyên không bước đến cửa, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hành Vân vang lên phía sau nàng.
“A tỷ, chờ một chút.”
Nàng ta cứng ngắc quay người lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Chàng còn có việc gì sao?”
11
“A tỷ, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện hôm nay không phải vì ta không muốn, mà là ta không thể.” Thẩm Hành Vân hơi mím môi, vẻ mặt có phần nghiêm nghị: “Đại phu đã nói, cơ thể của nàng suy yếu trầm trọng, thời gian này tốt nhất không nên gần gũi.”
Nữ tử xuyên không không ngờ Thẩm Hành Vân lại tinh tế đến vậy, nhìn thấu được sự không hài lòng ẩn giấu trong lòng nàng.
Hắn tiếp tục: “Nàng biết đấy, ta từ trước tới nay chưa bao giờ là người quân tử. Một khi đã bắt đầu, nếu không thỏa mãn, ta sẽ không dừng lại. Trước khi nàng hoàn toàn hồi phục, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách.”
Nữ tử xuyên không có chút lo lắng, sợ rằng sẽ làm hỏng hình tượng của mình, bèn đỏ mặt, vội vã giải thích: “Ta không giận chàng.”
Thẩm Hành Vân khẽ cười, không mấy để ý: “Không sao đâu, A tỷ. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động, ta rất vui.”
Hắn nhẹ nhàng tựa trán vào nàng ta, hơi thở giao hòa: “Qua một thời gian nữa, ta nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho nàng.”
Thẩm Hành Vân tuấn tú vô cùng, đôi mắt hắn lại càng quyến rũ chết người, ở đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, tựa như giọt lệ của kẻ si tình.
Khi không cười, trên mặt hắn luôn phảng phất ba phần ý cười, khiến người đối diện có cảm giác ấm áp như gió xuân, tựa như bản thân là người quan trọng nhất đối với hắn.
Nhưng khi hắn nghiêm túc nhìn người khác, tất cả sự dịu dàng ấy lại hóa thành tình cảm sâu nặng.
Giống như một vòng xoáy, người ta chẳng thể kháng cự mà bị hút vào lúc nào không hay.
Đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất là Tam công chúa, chỉ vô tình gặp Thẩm Hành Vân một lần đã không thể quên được.
Khi đó, Thẩm Hành Vân là thần tử trẻ tuổi được Thánh Thượng hết mực trọng dụng, hơn nữa hắn đã có chính thất.
Cho dù Tam công chúa có cầu xin Thánh Thượng thế nào, muốn gả cho Thẩm Hành Vân, Thánh Thượng vẫn không đồng ý.
Về phần Thẩm Hành Vân, hắn càng không đời nào chấp thuận.
Vì thế, Tam công chúa đổ hết oán hận lên đầu ta.
Nàng căm ghét ta, một nữ tử tầm thường, chỉ vì quen biết Thẩm Hành Vân từ sớm mà không biết xấu hổ chiếm lấy danh phận phu nhân của hắn, trong khi ta hoàn toàn không xứng với hắn.
Trong những buổi yến tiệc, ta vốn không thích tham gia, mà mỗi khi ra ngoài, Thẩm Hành Vân hầu như luôn theo sát ta, khiến Tam công chúa không có cơ hội tìm ta gây sự.
Chỉ có lần này, Thẩm Hành Vân dẫn ta tham dự cung yến, nhưng bị Thánh Thượng triệu vào thư phòng bàn việc hệ trọng.
Dù hắn đã nhờ đồng liêu chăm sóc ta cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn để Tam công chúa tìm được cơ hội trêu chọc ta.
Nàng đã đẩy ta xuống hồ sen.
Nước lạnh thấu xương, suýt nữa ta mất mạng.
Giờ đây, khi nhìn thân thể mình lơ lửng giữa không trung, ta chợt nhận ra, tình cảnh hiện tại của ta chẳng khác nào một cái chết chậm.
Bên này.
Nữ tử xuyên không nghe những lời ngọt ngào của Thẩm Hành Vân, cảm nhận ánh mắt rực lửa của hắn, mặt càng đỏ bừng.
Nàng ta trở về phòng, ôm chặt gối rồi lăn qua lăn lại.
【Hệ thống, làm sao bây giờ, ta hình như thật sự thích Thẩm Hành Vân mất rồi. Hắn quả là một nam nhân đầy quyến rũ.】
Tâm trạng của nàng ta lúc này thất thường vô cùng. Chỉ một lát sau, nàng ta lại trầm ngâm, mặt mày ủ dột:
【Chỉ nghĩ đến sự thâm tình của hắn đều là dành cho Thẩm Diêu, không phải ta, lòng ta thật sự không thoải mái chút nào.】
【Nhưng không sao, Thẩm Diêu chỉ là một nữ tử phong kiến, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn trong khuê phòng, chẳng biết gì cả. Làm sao so được với ta? Ta nhất định sẽ khiến Thẩm Hành Vân yêu thương con người thật của ta.】
Ta nhìn nữ tử xuyên không với dáng vẻ đầy tự tin, lòng rối bời.
Lần này, Thẩm Hành Vân vì thương xót thân thể ta yếu ớt mà chưa có cử chỉ thân mật gì với nàng.
Nhưng còn lần sau thì sao?
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn.
Ta hiểu rõ người nằm cạnh mình.
Hắn chưa bao giờ là người quân tử khắc kỷ, giữ gìn lễ nghi. Hắn là một con sói kiên nhẫn, chỉ chờ thời cơ để biến con mồi trở thành của mình.
Và điều ta lo sợ hơn cả là, Thẩm Hành Vân sẽ yêu thương nữ tử xuyên không như nàng mong muốn, rồi quên mất ta.
Trên người nàng ta có quá nhiều thứ bí ẩn và thú vị, nên nàng ta tự tin cũng là lẽ thường tình.
Đến lúc đó, sẽ chẳng còn ai đòi lại công bằng cho ta, một người đã bị cướp mất thân xác, trở thành cô hồn dã quỷ.
12
Nửa tháng nữa trôi qua, đại phu lại đến bắt mạch cho nữ tử xuyên không, nàng đã hoàn toàn hồi phục.
Điều này có nghĩa là nàng ta lại có thể tiếp tục thực hiện kế hoạch chinh phục Thẩm Hành Vân.
Nàng ta đặc biệt dặn dò các nha hoàn chuẩn bị những món ăn mà Thẩm Hành Vân yêu thích, còn hâm nóng thêm chút rượu.
Nàng ta dựa vào khung cửa, khấp khởi mong chờ Thẩm Hành Vân hạ triều trở về.
Nàng ta thở dài: “Người đàn ông này yêu bản thân quá mức, đôi khi thật sự khiến ta cảm thấy ngọt ngào mà cũng phiền lòng. Chỉ để ăn được miếng thịt này, ta đã phải đợi gần hai tháng rồi, ta thật sự dễ dàng sao?”
Nhưng nàng ta chờ đợi mãi, chỉ nhận được tin Thẩm Hành Vân phải đích thân xuống Giang Nam để cứu trợ thiên tai.
Gần đây, Giang Nam gặp phải thiên tai nghiêm trọng, lũ lụt khiến dân chúng ly tán khắp nơi.
Thánh Thượng đã phái quan viên đi cứu trợ từ trước.
Vị quan đó đã tham ô một phần số bạc cứu trợ, chuyện này vốn dĩ sẽ không bị lộ ra.
Nhưng thuộc hạ của hắn cũng học theo, mua gạo cũ giá rẻ đã để nhiều năm, khiến không ít người ăn vào mà mất mạng, sự việc bùng nổ.
Một số người dân bị kẻ có dã tâm kích động, tuyên bố rằng họ không thể sống nổi nữa, muốn nổi dậy.
Thẩm Hành Vân phải đến đó để dọn dẹp mớ hỗn độn do vị quan viên đó để lại.
Từ kinh thành đến Giang Nam, đi nhanh nhất cũng mất hơn nửa tháng, nữ tử xuyên không không biết Thẩm Hành Vân sẽ ở lại Giang Nam bao lâu, nên đâm ra nóng ruột.
“Vân lang, thiếp muốn đi cùng chàng.”
Thẩm Hành Vân thẳng thừng từ chối.
Chuyến đi này đường xá xa xôi, cơ thể ta vốn dĩ đã yếu, lại mới khỏi bệnh, không thích hợp cho những hành trình dài ngày.
Huống hồ, Giang Nam có nhiều dân tị nạn, cường đạo hung hãn, hắn không muốn ta mạo hiểm.
Thẩm Hành Vân dù không nỡ rời xa ta, nhưng trong lòng hắn, an nguy của ta luôn là quan trọng nhất.
Bất kể nữ tử xuyên không có nài nỉ thế nào, Thẩm Hành Vân vẫn không đáp ứng, ngược lại có chút không hiểu: “A tỷ, ngày trước, nàng lúc nào cũng chê ta bám dính quá chặt. Ta đi xa, nàng lại càng vui mừng. Sao lần này lại quấn quýt không muốn rời thế này?”
Nữ tử xuyên không như một ngọn pháo bị tắt ngấm, sau vài khắc, nàng nhanh trí đáp lại:
“Ngày ấy, khi ta rơi xuống hồ, suýt nữa thì mất mạng, ta mới nhận ra rằng ta không muốn xa chàng. Ta chỉ mong có thể cùng chàng sống hết quãng đời này.”
Thẩm Hành Vân nghe vậy chỉ cười.
“A tỷ, chúng ta còn nhiều thời gian phía trước. Nàng cứ ở nhà chờ ta trở về là được.”
Nữ tử xuyên không vẫn cố gắng nài nỉ: “Ta thật sự không thể đi cùng chàng sao?”
Thẩm Hành Vân gật đầu, ánh mắt dịu dàng chạm nhẹ vào nốt ruồi nhỏ sau tai ta: “Ta cũng không nỡ rời xa A tỷ, nhưng ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà để mặc sức khỏe của A tỷ gặp nguy hiểm.”
Nữ tử xuyên không đành bất lực, buồn bã nói: “Vậy chàng đi sớm về sớm nhé.”
Thẩm Hành Vân quay người bước ra ngoài, bên ngoài mưa gió bão bùng.
Tiểu đồng nhanh chóng che ô, tạo ra một không gian yên tĩnh giữa cơn bão.
Đi được vài bước, Thẩm Hành Vân dùng giọng chỉ đủ cho người bên cạnh nghe thấy, dặn dò tiểu đồng: “Trong những ngày ta vắng mặt, A tỷ làm gì mỗi ngày, ngươi cho bọn nha hoàn ghi chép lại chi tiết, rồi gửi cho ta.”
“Vâng.” Tiểu đồng cảm thán: “Đại nhân quả thật rất quan tâm đến phu nhân. Dù phải rời xa một thời gian, ngài vẫn không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì về phu nhân.”
Thẩm Hành Vân thản nhiên nói: “Chuyện này, ta không muốn A tỷ biết. Nếu có ai không giữ được miệng lưỡi của mình…”