Ta không muốn vì sự thoải mái của ta mà hắn phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít ỏi.
Không ngờ, cuối cùng Thẩm Hành Vân vẫn chuyển nhà.
Đêm dọn nhà, nữ tử xuyên không vui sướng vô cùng.
Thẩm Hành Vân thương tiếc nàng ta vừa mới khỏi bệnh, không nỡ để nàng chịu một chút mệt nhọc nào.
Hắn không cho nàng ta bước xuống đất, bế nàng ta lên xe ngựa, rồi cẩn thận đặt nàng ta vào giường, coi nàng như bảo vật trân quý.
【Hệ thống, ta không ngờ Thẩm Hành Vân, một thư sinh, lại có bờ vai rộng rãi, cánh tay vững chãi như vậy.】
【Thân hình hắn thật sự là “mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì nhiều cơ bắp”, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của ta.】
【Hơn nữa, hắn yêu ta đến mức không nỡ để ta chịu khổ dù chỉ một chút.】
Nữ tử xuyên không ôm lấy chiếc gối, hưng phấn đến mức lăn lộn trên giường.
Nhưng không lâu sau, nàng lại cau mày.
【Chỉ là hắn thương tiếc ta mới khỏi bệnh, đến giờ vẫn không chịu chạm vào ta.】
【Nếu không phải vì phải giữ hình tượng, ta đã sớm đè hắn xuống rồi.】
【Suy cho cùng, ta phải mang thai con của hắn trong vòng một năm, thì mới coi như chinh phục thành công.】
Hóa ra, mục tiêu mà nữ tử xuyên không gọi là “chinh phục” lại là như vậy.
Thẩm Hành Vân nhìn qua có vẻ thanh cao, lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi, không màng dục vọng.
Nhưng thực tế, hắn chẳng phải là người kiềm chế ham muốn.
Chỉ nghĩ đến việc nữ tử xuyên không sử dụng thân thể của ta để làm chuyện đó với Thẩm Hành Vân, ta liền cảm thấy buồn nôn.
8
Nửa tháng sau, cơ thể của nữ tử xuyên không đã gần như hoàn toàn bình phục.
Điều này đồng nghĩa với việc nàng ta có thể bắt đầu chính thức chinh phục Thẩm Hành Vân.
Tối hôm ấy.
Sau khi dùng bữa cùng Thẩm Hành Vân, nữ tử xuyên không chờ hắn đến thư phòng xử lý công vụ.
Nàng ta tắm rửa sạch sẽ, búi tóc lỏng lẻo, cổ áo khẽ mở, để lộ một phần chiếc cổ thon dài, trắng nõn.
Hơi nước làm cho gò má nàng đỏ ửng, làn da hồng hào, trông như một đóa hoa đào đang nở, đầy quyến rũ.
Nàng ta ngắm mình trong gương, hài lòng gật đầu.
【Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy nữ nhân trong dáng vẻ này chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại. Huống hồ, ta giờ đây chính là người mà Thẩm Hành Vân yêu thương nhất.】
Sau đó, nàng ta cầm theo một khay điểm tâm và chè ngọt, dáng đi uyển chuyển tiến vào thư phòng.
9
Ta đứng chắn trước mặt nữ tử xuyên không, muốn ngăn cản nàng đến gần Thẩm Hành Vân.
Nhưng hiện tại, ta giống như một làn khói mờ, bị nàng nhẹ nhàng đụng phải liền tan biến.
Ta đã đoán trước kết quả sẽ như vậy.
Nhưng ta vẫn ngoan cố thử một lần.
Biết đâu, có kỳ tích? Đáng tiếc, ta thất bại.
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hành Vân dịu lại khi dừng trên người nữ tử xuyên không, như băng tuyết tan chảy.
Hắn đặt bút xuống, tiến lại gần: “A tỷ, sao nàng lại đến đây?”
Còn chưa đợi nữ tử xuyên không trả lời, hắn đã nhíu mày: “A tỷ, sao nàng mặc ít vậy? Nàng mới khỏi bệnh, không thể để nhiễm lạnh.”
Thẩm Hành Vân liền lấy một chiếc áo choàng lớn, cẩn thận che kín phần da thịt trắng nõn lộ ra của nữ tử xuyên không.
Nữ tử xuyên không ngay lập tức từ một quả đào chín mọng, tùy ý hái lượm, biến thành một chiếc bánh ú bị bọc kín mít.
【Không phải chứ, Thẩm Hành Vân có vấn đề gì sao? Ta đã ăn mặc thế này rồi, hắn không chạm vào ta thì thôi, lại còn bọc ta kín như vậy, thế thì làm sao mà quyến rũ được hắn nữa?】
Ta ngồi trên xà nhà, ban đầu còn cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhìn thấy hành động của Thẩm Hành Vân, nghe nữ tử xuyên không bực bội trong lòng, ta bỗng cảm thấy buồn cười.
Trên mặt nữ tử xuyên không vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Hành Vân, đây là chè ngọt ta nấu cho chàng, chàng uống chút đi. Ta nghe tiểu tư nói mấy ngày nay chàng bận rộn nhiều việc, thường quên dùng bữa, đã bị đau dạ dày.”
Thẩm Hành Vân hơi dịu lại: “Nàng thật có lòng.”
Hắn từ tốn uống chén chè ngọt.
Nữ tử xuyên không theo thói quen của ta, bước đến phía sau Thẩm Hành Vân, rất khéo léo xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở, dù công việc có quan trọng cũng phải giữ gìn sức khỏe.
“Được, tất cả đều nghe theo A tỷ.”
Lông mày Thẩm Hành Vân dần dãn ra.
Nữ tử xuyên không đã học theo giọng điệu, thần thái, thậm chí cả thói quen của ta đến chín phần.
Chớ nói đến Thẩm Hành Vân, ngay cả chính ta đôi lúc cũng khó mà nhận ra sự khác biệt giữa nàng ta và ta.
Nỗi thất vọng dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử xuyên không từng bước chinh phục Thẩm Hành Vân, còn ta thì chỉ biết chờ đợi một năm sau để trở thành một hồn ma lang thang, không nơi nương tựa hay sao?
Một lát sau, Thẩm Hành Vân uống xong chén chè.
Đêm tĩnh lặng.
Chiếc thìa chạm vào thành bát, phát ra âm thanh thanh thúy.
“A tỷ, đêm đã khuya, nàng nên nghỉ ngơi trước đi.”
Nữ tử xuyên không cuối cùng cũng nói ra ý đồ của mình: “Tối nay, chàng có thể ở lại cùng ta không?”
Nàng ta hạ thấp mi mắt, giọng nói ngượng ngùng: “Dạo này chàng không ngủ bên cạnh ta, ta ngủ không yên. Đêm qua còn gặp ác mộng.”
Nghe kỹ, giọng nói còn có chút tủi thân.
Ta trước giờ luôn cảm thấy Thẩm Hành Vân quá bám dính, chỉ mong được ngày ngày ngủ riêng giường với hắn.
Đây là lần đầu tiên “ta” chủ động giữ hắn lại.
Thẩm Hành Vân hẳn sẽ đồng ý thôi.
Quả nhiên, hắn ôm nữ tử xuyên không vào lòng: “Ta cũng rất nhớ A tỷ.”
Hắn vùi đầu vào vai nàng ta, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng ta, giọng điệu đầy luyến tiếc.
Ngọn nến bùng nổ, phát ra tiếng “tách tách” như muốn báo hiệu rằng đêm nay sẽ chẳng yên bình.
Lòng ta như bị rót dầu sôi, không ngừng sôi sục, giày vò.
Ta không muốn nhìn thấy những chuyện sắp xảy ra, nhưng lại như tự hành hạ bản thân, không chịu rời đi.
10
Nữ tử xuyên không nhìn thấy tình cảm yêu thương của Thẩm Hành Vân dành cho ta, khẽ cười một cách không dễ nhận ra.
Theo đà này, Thẩm Hành Vân sẽ sớm là người trong tay nàng ta.
Nàng ta chờ đợi mãi nhưng không thấy Thẩm Hành Vân có thêm hành động nào nữa.
Nàng ta không vội, biết rằng chỉ cần thêm một chút kích thích cuối cùng nữa.
“Hành Vân, đây là thư phòng, chúng ta không thể làm như vậy. Để ta đứng dậy nói chuyện.”
Nữ tử xuyên không đỏ mặt, cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại yếu ớt ngã vào lòng Thẩm Hành Vân, khiến cả hai càng dính chặt hơn.
Sự từ chối nửa vời này chính là cách nàng ta âm thầm khơi gợi ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn.
Trên mặt nữ tử xuyên không nở một nụ cười tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Nàng ta chờ đợi Thẩm Hành Vân mất kiểm soát, chiếm đoạt thân thể này.
Ta lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng biết rằng dù có thế nào, ta cũng không thể ngăn cản sự tiến triển giữa Thẩm Hành Vân và nữ tử xuyên không.
Ta loạn trí, hết lần này đến lần khác nhắc nhở bên tai hắn rằng nữ tử này không phải ta, đừng để vẻ bề ngoài của nàng đánh lừa.
Nhưng hắn không có bất kỳ phản ứng nào.
Cuối cùng, ta tức giận, tát hắn hai cái, hận hắn thông minh như vậy mà lại không nhận ra linh hồn trong thân thể này đã bị thay thế.
Ta còn định tát nữ tử xuyên không, nhưng nghĩ đó là gương mặt của ta, nên không nỡ.
Vậy là Thẩm Hành Vân phải chịu thiệt, ta lại tát hắn thêm hai cái nữa.
Dù biết tát hắn hắn cũng không đau, nhưng ít ra ta thấy lòng thoải mái hơn chút.
Sau khi làm tất cả, ta giận dỗi nằm dài trên xà nhà, bịt tai lại.
Không ngờ rằng, cuối cùng Thẩm Hành Vân lại kiềm chế bản thân, buông nàng ta ra một cách đầy lịch sự.
Hắn nhanh chóng trở lại vẻ bình thản, chỉnh lại y phục xộc xệch của nàng ta, rồi cẩn thận vén những lọn tóc lòa xòa sau tai nàng ta.
“A tỷ nói đúng, đêm đã khuya, nàng nên về nghỉ trước.”
Nữ tử xuyên không hạ mi mắt, che giấu sự kinh ngạc thoáng qua: “Được.”