Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ Chương 7 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

Chương 7 TA BỊ MỘT NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG CHIẾM LẤY THÂN THỂ

6:48 chiều – 22/10/2024

16

Lúc này, Thẩm Hành Vân tiếc nuối nói: “Ngươi biết rất nhiều, nhưng những gì ngươi nói đều sai cả.”

Hắn lại đưa mũi dao nhọn hướng thẳng vào mắt của nữ nhân xuyên không.

Nữ nhân xuyên không sợ hãi đến tột cùng, mí mắt bị ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Hành Vân khẽ đẩy ra, toàn thân nàng run rẩy không ngừng.

Thẩm Hành Vân khẽ thở dài: “Ngươi đã sợ hãi như vậy, sao không thành thật khai ra? Như thế có thể bớt chịu khổ một chút.”

Nữ nhân xuyên không tuyệt vọng.

Không phải nàng ta không muốn nói, mà là không thể nói.

Hệ thống đã từng cảnh báo rằng, nếu nàng ta tiết lộ sự tồn tại của nó, nàng ta sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.

Nàng ta chỉ còn cách tiếp tục giả ngu đến cùng.

Thẩm Hành Vân đã mất hết kiên nhẫn, hắn không định dùng tình cảm để thuyết phục nàng ta nữa. Hắn quyết định dùng đến thủ đoạn.

Ta đứng cạnh hắn, lòng như lửa đốt, chỉ có thể xoay quanh vô ích, chẳng thể làm gì.

Đây là số mệnh trêu ngươi sao? Hay là nghiệp chướng từ những giọt máu mà ta và Thẩm Hành Vân đã gây ra?

Ta đã rất khó khăn mới có cơ hội trở về thân thể của chính mình, vậy mà thân thể ấy lại sắp bị người ta tra tấn, sớm muộn cũng bị hủy hoại tan nát chỉ vì Thẩm Hành Vân nóng lòng muốn biết tung tích của ta.

Đến lúc đó, không biết kẻ nào sẽ đau đớn hơn, là ta hay Thẩm Hành Vân.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, vị đạo sĩ đang niệm chú đột ngột dùng cây phất trần trong tay ngăn cản Thẩm Hành Vân.

“Ngươi đã nhầm rồi, đây không phải yêu quái biến thành phu nhân ngươi để mê hoặc ngươi, mà là một dị khách từ thế giới khác chiếm đoạt thân thể của phu nhân ngươi.”

Thẩm Hành Vân trừng mắt nhìn ông: “Ông nói gì?”

Trương đạo trưởng lặp lại kết quả suy diễn vừa rồi của mình.

Ông còn nói rằng, sư phụ của ông từng nhắc đến việc cứ mỗi trăm năm lại có một dị khách từ thế giới khác đến, dựa vào sự trợ giúp của một thứ quái vật gọi là hệ thống, tiếp cận người có vận khí thịnh vượng nhất của thế giới này.

Nữ nhân ấy cần ở bên người thịnh vượng nhất trong thời gian dài, còn hệ thống sẽ không ngừng hấp thụ vận khí của người đó để thu thập năng lượng.

Nói ngắn gọn, hệ thống kia chẳng khác gì những loài yêu quái hút tinh khí của con người.

Thẩm Hành Vân hẳn đã gặp phải tình huống như vậy.

Thẩm Hành Vân không màng đến chuyện hệ thống hay vận khí của bản thân bị hao hụt, điều hắn quan tâm duy nhất là ta hiện đang ở đâu.

“Phu nhân của ngươi vẫn chưa đứt sinh mệnh, hồn phách không thể rời xa thân thể quá xa.” Ông đưa phất trần chỉ về phía ta đang đứng: “Nếu năm giác quan của ta không nhầm, thì phu nhân ngươi đang ở ngay bên phải ngươi.”

Nghe vậy, Thẩm Hành Vân quay đầu về hướng ta đang đứng, nghiêm túc hứa hẹn: “A tỷ, đừng sợ. Rất nhanh thôi, nàng sẽ trở về thân thể của chính mình, chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày thật tốt đẹp.”

Dù biết Thẩm Hành Vân không thể nghe thấy, ta vẫn khe khẽ đáp lại một tiếng “được”, mũi cay cay.

Suốt khoảng thời gian qua, ta như chìm trong vũng lầy tuyệt vọng, không thể vùng vẫy, chỉ có thể chờ đợi cái chết đến gần.

Nhưng bây giờ, Thẩm Hành Vân sắp kéo ta ra khỏi vùng đất chết này.

17

Khi Trương đạo trưởng chuẩn bị pháp khí để thực hiện pháp thuật, nữ nhân xuyên không hỏi Thẩm Hành Vân:

“Ngươi từ khi nào biết ta không phải Thẩm Thiều?”

“Hôm ngươi biến thành Thẩm Thiều đầu tiên. Ngươi có quá nhiều sơ hở. A tỷ của ta khi đi bộ, luôn có thói quen bước chân trái trước. Khi cầm đũa, sẽ luôn ăn món ở phía bên phải trước. Vì vậy, mỗi lần ta đều dặn nhà bếp đặt món ăn mà A tỷ thích ở bên phải…”

Hắn nói ra rất nhiều thói quen nhỏ của ta.

Có những thói quen nhỏ mà ngay cả ta cũng không biết. Nữ nhân xuyên không nghe xong cũng hơi mở to mắt kinh ngạc.

Ta nghe được tiếng lòng của nàng ta: 【Thẩm Hành Vân có bệnh à? Ai lại đi để ý người khác bước chân trái hay chân phải trước chứ.】

Thẩm Hành Vân chỉ đơn giản là nhớ rất rõ, hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều ở cạnh ta, lại đặc biệt quan tâm ta, nên hắn hiểu rõ ta hơn bất kỳ ai, thậm chí hơn cả chính ta.

Nữ nhân xuyên không không hiểu: “Vậy tại sao ngươi vẫn đối xử tốt với ta như thế?”

“Đương nhiên là để ổn định ngươi, tìm ra tung tích của A tỷ.”

Thẩm Hành Vân biết ta vẫn còn sống, chỉ không biết ta bị nữ nhân xuyên không giấu ở đâu.

Còn vì sao hắn biết ta vẫn còn sống, là bởi vì khi xưa hắn từng theo Thánh thượng lên Đại Chiêu Tự dâng hương, thấy Thánh thượng cho Đại Chiêu Tự thắp một ngọn hồn đăng cho các hoàng tử hoàng nữ.

Người còn sống, đèn sẽ sáng.

Người chết, đèn sẽ tắt.

Hoàng tử thì không sao, sẽ không bị ai tra tấn.

Những công chúa xuất giá đi xa, nếu có chuyện gì xảy ra, Thánh thượng có thể biết ngay lập tức qua ngọn hồn đăng.

Khi đó, Thẩm Hành Vân nghĩ rằng sẽ không bao giờ phải xa ta, nhưng để đề phòng, hắn cũng thắp một ngọn hồn đăng cho ta.

Những ngày qua, ngọn hồn đăng của ta dần dần yếu đi, nhưng vẫn còn sáng.

Thẩm Hành Vân không hành động hấp tấp.

Hắn muốn giữ bình tĩnh với nữ nhân xuyên không, sợ nàng ta nổi giận sẽ làm ra những chuyện tổn thương đến ta.

Ngay từ ngày đầu tiên phát hiện nữ nhân xuyên không giả mạo ta, hắn đã lên Đại Chiêu Tự.

Chủ trì của Đại Chiêu Tự đã đi vân du tứ phương, không biết khi nào mới quay về.

Hắn kể lại tình huống của mình cho người kế nhiệm của chủ trì, Viên Diệu nghe.

Hắn nghi ngờ rằng ta đã bị yêu ma quỷ quái nhập vào người.

Rốt cuộc, nốt ruồi trên chóp mũi ta, nốt ruồi son trên tai và cả vết sẹo trên mu bàn tay do ta ngã từ cây xuống hồi nhỏ vẫn còn đó.

Nếu có ai giả dạng ta, cũng không thể giả giống đến như vậy.

Viên Diệu không nghĩ như vậy, nếu ta bị yêu ma nhập xác, ngọn hồn đăng sẽ biến thành ngọn lửa đen.

Sau này Trương đạo sĩ giải thích, bởi vì nữ nhân xuyên không là người từ dị thế đến, không phải yêu ma quỷ quái, nên ngọn hồn đăng của ta mới vẫn giữ nguyên màu sắc.

Khi đó Viên Diệu suy đoán rằng có lẽ yêu quái đã biến thành hình dáng của ta, tiếp cận Thẩm Hành Vân.

Viên Diệu còn nói, đạo pháp của hắn không sâu như sư phụ, phái của họ cũng không chuyên về việc hàng yêu phục ma.

Có một đạo sĩ họ Trương rất giỏi về việc này, gần đây ông ta đang du ngoạn ở Giang Nam, Thẩm Hành Vân có thể tìm ông ta để thử.

Vì vậy, khi Giang Nam xảy ra lũ lụt, Thẩm Hành Vân đã chủ động xin đi.

Thực ra, một tháng trước, Thẩm Hành Vân đã xử lý xong vấn đề lũ lụt và loạn lạc ở Giang Nam.

Chỉ là để tìm Trương đạo sĩ, hắn mới lưu lại thêm một tháng nữa.

Sau khi tìm thấy ông ta, Thẩm Hành Vân liền vội vã trở về mà không dừng bước.

Đến nửa đêm, Trương đạo trưởng cuối cùng đã chuẩn bị đầy đủ pháp khí. Dưới sự vận pháp của ông, ta nhìn thấy một linh hồn mờ ảo bị kéo ra khỏi thân thể của ta, kèm theo tiếng hét thảm thiết.

Nữ nhân xuyên không đang gào lên: 【Ta không muốn nhiệm vụ thất bại! Ta đã chết trong vụ tai nạn xe rồi, nếu nhiệm vụ này thất bại nữa, ta sẽ không còn cơ hội sống lại.】

Cơ thể ta như một xoáy nước, hút lấy linh hồn yếu ớt của ta, như chiếc lá lạc lõng, đưa ta trở về. Lúc ấy, ta nghe thấy giọng nói của nữ nhân xuyên không, đầy niềm vui sướng: 【Thật tốt quá, ta còn một cơ hội nữa để hoàn thành nhiệm vụ!】

Ngay sau đó, ta mất đi ý thức.

19

Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên chiếc giường mềm mại. Ta sờ lên má mình, cảm giác mềm mại chân thực, không giống như trước đây, chỉ là một sự trống rỗng.

Ta đã trở lại cơ thể của mình rồi sao? Bên ngoài có tiếng người vang lên.

“Đã một tháng rồi, sao A tỷ vẫn chưa tỉnh lại?”

“Thần hồn của phu nhân đã rời khỏi thân thể quá lâu, rất yếu, cần thời gian để hợp nhất với cơ thể.”

Thì ra, ta đã ngủ suốt một tháng rồi sao?

“Vân Nhi…” Ta khẽ gọi tên hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Hành Vân đã xuất hiện bên cạnh ta, như một cơn gió thoảng. Hắn đứng đó, nhìn ta đăm đăm. Vốn dĩ hắn luôn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc này, đôi mắt hắn bỗng đỏ hoe.

“A tỷ, ta rất nhớ nàng.”