5
“Thôi Cẩm Ca, sao ngươi lại ở đây.”
Ta nhìn Tô Uyển, trong kinh thành tuy có nhiều yến tiệc được tổ chức như này , nhưng ta và nàng ta chỉ chào hỏi xã giao, dù là kiếp trước, ta cũng không có giao tình gì với nàng ta.
Câu nói của nàng ta khiến ta ngạc nhiên, nghi ngờ trí nhớ của mình có bỏ sót gì không.
Nàng ta thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, liền nở một nụ cười.
“Nghe nói ngươi mới đại hôn, ta cứ tưởng ngươi sẽ ở nhà chăm sóc phu quân, dù sao ngươi cũng đã gả đi, ta nghĩ ngươi sẽ dành tâm tư cho phu quân, không ngờ ngươi…”
Lời chưa nói hết ta đã hiểu, ta nhếch miệng, châm chọc nhìn nàng ta.
Kiếp trước, nguồn gốc bi kịch của ta tất nhiên là Thượng Quan Bội, nhưng với mức độ liên kết chặt chẽ của họ, nàng ta lại không biết gì sao? Ít nhất Tô Uyển chưa bao giờ né tránh tình cảm của Thượng Quan Bội, phải không?
Ta vừa định trả lời, thì Lưu Chân Nhi của phủ Thượng Thư đã lên tiếng trước.
“Tô tiểu thư, ngươi đừng làm khó người khác nữa. Nghe nói Thượng Quan phu nhân đến giờ vẫn chưa cùng phu quân động phòng, chắc nàng muốn làm vừa lòng cũng không tìm được phu quân đâu.”
Ta không hiểu, ta chưa từng đắc tội với Lưu Chân Nhi, không biết vì sao nàng ta luôn nhằm vào ta.
Đang suy nghĩ, ta chợt nhớ ra mình đã vài lần thấy nàng ta và Tô Uyển ở cùng nhau.
Ta nhìn hai người trước mặt với vẻ suy tư, xem ra Tô Uyển cũng không hẳn là không để ý đến ta.
“Câm rồi à? Chuyện nhà mình còn không quản nổi, còn chạy đến đây làm gì.”
Lưu Chân Nhi thấy ta thản nhiên, không cam lòng mà bĩu môi.
“Lưu tiểu thư nói rất đúng, nhưng ta cũng tò mò, Lưu tiểu thư là một nữ tử chưa xuất giá, sao lại quan tâm đến chuyện phòng the của ta và phu quân như vậy?”
Các nữ tử danh môn luôn coi việc bàn tán là không đàng hoàng, huống chi nàng ta còn đang chờ gả.
Lưu Chân Nhi tức giận trừng mắt nhìn ta, “Ngươi đừng có phá hoại danh tiếng của ta, chuyện của ngươi ai ở kinh thành mà không biết, ta chỉ là tình cờ gặp ngươi nên nhắc đến thôi.”
“Nếu đã là phu thê không hòa hợp, ngươi nên dành nhiều tâm tư cho gia đình, còn có tâm trạng đi chơi khắp nơi. Đúng là thê không hiền, phu không về.”
Ta vẫn không giận dữ, cười nói: “Không ngờ Lưu tiểu thư tuy tính cách mạnh mẽ, nhưng lại có kiến giải sâu sắc về đạo phu thê, chắc hẳn sau này nàng và phu quân sẽ hòa thuận.”
Câu nói này khiến mọi người xung quanh chuyển ánh mắt xem kịch sang Lưu Chân Nhi.
Câu này ngầm nói nàng là kẻ lắm điều. Đây không phải là danh tiếng tốt.
“Nhưng, quan hệ phu thê của chúng ta tốt hay không còn phải xem Tô tiểu thư nữa chứ.”
Ta bình tĩnh nhìn Tô Uyển, nàng ta thay đổi sắc mặt, chưa kịp mở miệng đã bị ta ngắt lời.
“Hơn nữa, ai nói nữ tử sau khi kết hôn là phải gò bó trong hậu viện? Nữ Oa vá trời, Luy Tổ nuôi tằm, không nói xa xôi, Trường Công chúa của triều đại chúng ta một tay vẽ tranh, vẽ khắp thiên hạ, ngay cả Thánh Họa cũng phải tán thưởng không ngớt. Chẳng lẽ họ không phải là nữ tử, họ không phải là tấm gương cho chúng ta sao?”
Lưu Chân Nhi bị ta ép lùi từng bước, mở miệng muốn phản bác, nhưng không biết nói từ đâu.
“Nói rất hay!”
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng trầm ổn vang lên.
Mọi người lập tức tiến lên hành lễ. “Dực Dương Quận chúa.”
Ta cũng nhanh chóng theo mọi người quỳ lạy, Mẫn Huệ hành lễ xong, liền chạy đến bên Dực Dương Quận chúa.
Dực Dương Quận chúa và mẫu thân của Mẫn Huệ là bằng hữu từ nhỏ, sau khi đại hôn vẫn giữ quan hệ tốt. Thêm vào đó, Quận chúa không có con gái, nên Mẫn Huệ rất được Quận chúa yêu thương.
Ta đang cúi đầu, nghĩ xem lát nữa sẽ có đề thi gì, thì thấy một đôi hài thêu trân châu tinh xảo dừng trước mặt.
“Ngươi là Thôi Cẩm Ca? Ngẩng đầu lên để ta xem.”
Ta ngẩng đầu, thấy Quận chúa mặc cung trang, ngũ quan của người dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại có sự uy nghiêm đặc trưng của hoàng gia.
“Dân nữ Thôi Cẩm Ca tham kiến Quận chúa, Quận chúa an khang.”
Quận chúa giơ tay, cho mọi người đứng dậy.
Rồi quay lại nhìn ta: “Trước đây ta nghe Mẫn Huệ nói ngươi là người hay chữ, gần đây ngươi đang đọc sách gì?”
Chỉ thấy Mẫn Huệ bên cạnh nháy mắt với ta một cái.
Không lạ, phụ thân ta chỉ là một sử quan từ ngũ phẩm, nếu không nhờ Mẫn Huệ giới thiệu, làm sao ta có cơ hội lọt vào mắt của Quận chúa.
Vì vậy, ta đổi sắc mặt, đáp: “Hồi Quận chúa, gần nửa tháng nay thần nữ chủ yếu đọc lại những sách đã xem trước đây.”
“《Viên Dã》《Nhạc Luật Toàn Thư》《Nhạc Luật Toàn Thư》 và một số sách khác.”
Quận chúa nhướng mày: “Phạm vi sách rất rộng, đọc lại, tức là đã đọc những sách này mấy lần rồi?”
“Đại thể có khoảng năm sáu lần, phụ thân thần thường nói sách là phải đọc đi đọc lại mới thấy mới mẻ, không quan trọng đã đọc bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đọc lại đều có cảm nhận khác nhau. Vì vậy những năm qua thần nữ thường ôn lại những cuốn sách cũ này.”
Quận chúa gật đầu, ánh mắt nhìn ta trở nên mềm mại hơn nhiều.
Thấy phản ứng của Quận chúa, ta cảm thấy an tâm hơn, nghĩ rằng chỉ cần biểu hiện tốt sau đó, chắc có thể giành được vị trí chủ toạ.
“Cảm ơn Quận chúa khen ngợi.”
Quận chúa mỉm cười gật đầu, sau đó gọi mọi người: “Đã để mọi người chờ lâu, mọi người hãy theo ta đến đình thưởng hoa, lần này còn đặc biệt chuẩn bị đào hoa tửu ba năm, mọi người hãy thử xem.”
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
6
Mọi người vừa ngồi ổn định, cuộc thảo luận về thơ văn đã bắt đầu.
Tô Uyển tất nhiên không hổ danh là tài nữ số một kinh thành, trước đây ta không thích nổi bật, nhưng lần này thì khác, ta cần để Quận chúa thấy khả năng của mình, nên ta cũng bước lên.
Đến cuối buổi yến tiệc, ta có chút thắng thế hơn Tô Uyển, trong lòng an tâm hơn nhiều.
Mẫn Huệ cũng ở bên cạnh Quận chúa, nháy mắt với ta, lén cười.
Khi ra khỏi phủ, ta lại gặp Tô Uyển và Lưu Chân Nhi.
Lưu Chân Nhi vẫn coi thường ta, mở miệng đã là lời châm chọc.
Tô Uyển nhìn ta, ánh mắt sâu xa. Một lúc sau, nàng ta nở một nụ cười dịu dàng với ta, trong đầu ta bỗng hiện lên bốn chữ: Rắn rết mỹ nhân.
Tuy nhiên, sự chú ý của ta hoàn toàn bị thu hút bởi nô tì đi khập khiễng bên cạnh nàng ta.
Nói cũng lạ, nô tì thân cận của ai mà chẳng chọn người nhanh nhẹn, vậy mà Tô Uyển lại chọn một nô tì khập khiễng.
Nô tì này không chỉ khập khiễng mà còn cao hơn nàng ta cả cái đầu.
Nhưng lâu dần, mọi người cũng quen, nô tì khập khiễng này lại trở thành dấu hiệu nhận biết Tô Uyển.
Nghĩ đến một lời đồn kiếp trước, ta nghĩ ra một khả năng.
Sau yến tiệc, ta về Thôi phủ, nhờ phụ thân giúp kiểm chứng một việc.
Kiếp trước, ta luôn nghĩ chuyện trong nhà không thể để lộ ra ngoài, nên mọi việc đều giấu kín.
Nhưng lại bỏ qua một lý lẽ đơn giản nhất, một người vinh, cả nhà vinh; một người tổn, cả nhà tổn.
Ta không thể chờ Thượng Quan Bội tự giác ngộ, nếu bản thân không đứng dậy, kết cục chỉ có thể giống như kiếp trước.