Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

7

Sau yến tiệc mùa xuân, ta đầy tự tin chờ kết quả, nhưng lại bị loại.

Không những không được chọn làm chủ tọa, mà ngay cả vị trí nữ sử thông thường cũng không có. Còn chủ tọa vẫn là Tô Uyển.

Nhìn bức thư Mẫn Huệ gửi tới, ta sững sờ rất lâu.

Chẳng lẽ ta có thể thay đổi chi tiết, nhưng vẫn không thể thay đổi quỹ đạo đã định sẵn sao?

Chẳng lẽ ta vẫn phải như kiếp trước, như một người chết sống ở hậu viện này, tiếp tục sống cuộc đời góa bụa suốt đời sao?

Tuyệt vọng từ trong lòng bùng lên, cho đến khi đau đớn vì móng tay cắm vào thịt mới khiến ta tỉnh lại.

“Chưa đến giây phút cuối cùng, ta tuyệt đối không thể bỏ cuộc.”

“Oanh Ca, mau, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Lý phủ.”

Mẫn Huệ cũng không hiểu sao ta lại không được chọn, nghe ta trình bày xong, không nói hai lời, liền dẫn ta đến phủ Quận chúa.

Sau khi được Quận chúa cho phép, ta bước vào hoa sảnh, ngoài Quận chúa và phò mã, ta còn thấy hai người ngoài dự kiến.

Thượng Quan Bội và Tô Uyển.

Ta không có thời gian để ý đến hai người đó, quay người hành lễ với Quận chúa, trình bày lý do đến.

Quận chúa và phò mã nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Thượng Quan Bội, “Sao,phu thê các người không thương lượng với nhau sao?”

Thượng Quan Bội nhìn ta, cười nói: “Không ngờ phu nhân lại nhạy bén đến vậy, ta còn chưa kịp nói với nàng.”

“Dạo gần đây ta bận rộn công vụ, lạnh nhạt với phu nhân, ngoài kia đều đồn thổi chuyện không hay về phu nhân, nên ta đặc biệt xin nghỉ phép, định ở nhà chăm sóc phu nhân.”

“Vì vậy nghe nói Quận chúa muốn chọn nàng làm chủ toạ, ta đặc biệt xin Quận chúa nói rõ tình hình, may mà Tô tiểu thư tài hoa xuất chúng, dù nàng rút lui cũng không ảnh hưởng đến việc của Quận chúa, nàng cũng không cần quá lo lắng.”

Ta nhìn Thượng Quan Bội, ngực nghẹn lại, lời đã lên đến cổ họng nhưng không thể thốt ra.

Đứng bên cạnh Thượng Quan Bội, Tô Uyển vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng ta bắt gặp một chút đắc ý thoáng qua trên khuôn mặt nàng ta.

Nàng ta chắc hẳn đang cười nhạo ta.

Cười ta dù có cố gắng thế nào cũng vô ích, và cơ hội này lại do chính phu quân bên gối của ta trao cho nàng ta.

Ta ép bản thân bình tĩnh lại, hít thở sâu, rồi hành lễ lớn.

“Hồi bẩm Quận chúa, thần nữ không muốn từ bỏ.”

Ta cố gắng điều chỉnh hơi thở, bắt đầu tự tranh đấu cho mình.

“Quận chúa, xưa có Ban Chiêu tiếp tục viết Hán thư, nay có Quận chúa đứng đầu chủ toạ cho hậu thế, việc có ý nghĩa như vậy, thần nữ cũng mong muốn được góp phần!”

“Ngài đặc biệt chọn từ kinh thành những nữ tử tài năng để chọn, thần nữ dám mạo muội đoán rằng ngài cũng đồng tình rằng nữ tử không chỉ nên bị ràng buộc trong hậu viện, vì vậy hy vọng Quận chúa có thể cho thần nữ một cơ hội như vậy!”

“Còn về hậu viện.” Ta ngừng lại một chút, rồi tiếp tục, “Thần nữ tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong hậu viện.”

Quận chúa nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng lần trước ta đã để lại ấn tượng tốt.

Mẫn Huệ cũng đứng bên cạnh giúp ta nói vài lời hay.

Không biết bị câu nói nào của Mẫn Huệ chọc cười, Quận chúa khẽ mỉm cười.

“Được rồi, lần trước trong yến tiệc ta đã thấy được chí hướng của ngươi, nếu ngươi đã kiên trì đến trước mặt ta cầu xin, hơn nữa Mẫn Huệ còn hết lòng tiến cử ngươi, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.”

“Tuy nhiên vị trí chủ tọa ta đã quyết định giao cho Tô tiểu thư, ngươi hãy ở lại làm một chủ toạ bình thường, như vậy cũng không quá bận rộn ảnh hưởng đến hậu viện của các ngươi.”

“Thượng Quan Bội, ngươi thấy như vậy có được không?”

Sắc mặt Thượng Quan Bội có chút khó coi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Quận chúa không phải đang hỏi ý kiến của hắn, chỉ có thể đồng ý.

Quận chúa đã quyết định, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh, mặc dù Tô Uyển không biểu lộ ra ngoài, nhưng ánh mắt nàng nhìn Thượng Quan Bội đầy lệ, như có ngàn vạn nỗi uất ức.

Thượng Quan Bội thì ánh mắt lộ vẻ áy náy.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

 

8

Ta vẫn đứng bên cạnh nhìn hai người họ, nhìn thấy ánh mắt trao đổi tình cảm của họ, ta không nói một lời.

Nhưng Mẫn Huệ, người biết một số sự thật, không thể chịu đựng nổi.

“Sao vậy, Tô tiểu thư, ngươi ngưỡng mộ Thượng Quan công tử sao, nếu không tại sao cứ nhìn hắn mãi thế?”

Tô Uyển lập tức mặt đỏ bừng, chưa kịp phản bác, Thượng Quan Bội đã không thể nhịn được.

“Lý tiểu thư, cẩn thận lời nói.”

Có lẽ nhận ra mình hơi kích động, hắn bổ sung thêm một câu.

“Ta và Tô tiểu thư chỉ là quen biết xã giao, không thân thiết, Lý tiểu thư nói như vậy thật không phù hợp.”

Mẫn Huệ còn định châm chọc thêm vài câu, nhưng bị Quận chúa ngắt lời.

“Mẫn Huệ, Thượng Quan Bội nói đúng, con chưa xuất giá, nói những lời này không tốt cho danh tiếng của con.”

Lời Quận chúa nói cũng phần nào hiểu rõ ý tứ.

Sau khi lên xe ngựa, hình ảnh phu quân tốt của Thượng Quan Bội trước mặt mọi người cuối cùng cũng biến mất.

Hắn lạnh lùng nhìn ta, giọng nói đầy thất vọng.

“Phu nhân, ta luôn nghĩ nàng là người chững chạc, lấy gia đình làm trọng, không ngờ nàng lại như vậy…”

“Cuộc thi mùa xuân ta cũng có nghe qua, Tô tiểu thư là tài nữ số một kinh thành, ngày đó nàng chẳng qua là may mắn thắng nàng ấy, lần này nàng thực sự nghĩ mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm sao?”

“Phủ đệ giờ như cái rổ rò rỉ, chuyện của chúng ta trong kinh thành truyền khắp nơi, việc này nàng không lo, lại chạy đến đây tranh danh lợi, chủ mẫu nhà nào giống như nàng chứ.”

“Còn bằng hữu của nàng, Lý Mẫn Huệ, phải chăng nàng cùng nàng ta đi khắp nơi bàn tán…”

“Thật không biết điều! Chẳng thể so sánh với Tô tiểu thư!”

Sau khi định thân với Thượng Quan Bội, ta cũng từng gặp hắn vài lần.

Khi đó, mẫu thân thường dạy ta, dù ta thông thạo văn chương, nhưng nhớ đừng thể hiện quá, nếu không dễ làm phu quân không thích.

Vì vậy, mỗi khi chúng ta thảo luận về thơ văn, ta luôn thể hiện chỉ biết sơ qua, giọng điệu cũng đầy ngưỡng mộ.

Sau này, khi ta phát hiện hắn thích Tô Uyển vì ngưỡng mộ tài năng của nàng ta.

Ta bắt đầu thể hiện tài năng của mình, nhưng hắn lại càng không thích ta, nói ta bắt chước Đông Thi, giả tạo.

Quả nhiên, khi không thích một người, ngay cả hơi thở của người đó cũng sai.

Ta nhìn hắn một cách bình tĩnh, “Chủ mẫu? Ta chưa từng thấy chủ mẫu nào đại hôn mấy tháng vẫn là trinh nữ.”

Thượng Quan Bội nghe thấy vậy, mặt có chút không tự nhiên, “Ta vừa nói rồi, gần đây ta bận rộn công vụ, chỉ cần nàng đồng ý từ chức trước mặt Quận chúa, ta sẽ lập tức xin nghỉ về nhà.”

Nghe đến đây, ta cười nhạo.

“Hóa ra phu quân chưa từng xin nghỉ.”

“Thượng Quan Bội, đại hôn lâu như vậy, bây giờ ta mới nhận ra ngươi thực ra giả tạo đến mức nào.

“Những lời đồn bên ngoài nói có gì sai đâu, ngươi đừng dùng lý do bận rộn công vụ để lừa ta.”

“Ta sẽ tìm đến cấp trên của ngươi hỏi xem, ngươi thật sự bận đến mức không có thời gian đồng phòng sao!”

“Rốt cuộc là bận công vụ của ngươi, hay là bận chuyện của phủ khác.”

“Nếu ngươi không có tình cảm với ta, sớm cùng ta hòa ly, có người còn chưa đính hôn, ngươi vẫn còn kịp đến cầu hôn!”

Thượng Quan Bội nhìn ta với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Thôi Cẩm Ca, ngươi rốt cuộc phát điên cái gì, hôn nhân đại sự sao có thể đùa giỡn. Trước đây ngươi cũng là tiểu thư nhà gia giáo, sao khi vào cửa lại trở thành như thế này!”

Phát điên? Cô nương nhà ai cưới vào lại không phát điên.