3
“Oanh Ca, đừng tức giận nữa. Nào, giúp ta rửa mặt, ngủ sớm đi.”
Oanh Ca có chút ngạc nhiên, “Tiểu thư không đợi sao?”
“Không, chúng ta nghỉ sớm đi.”
Ta không muốn giống như kiếp trước, đợi một người không bao giờ trở về.
Kiếp trước, ta và Thượng Quan Bội thậm chí chưa từng động phòng, vì hắn muốn giữ thân trong sạch cho Tô Uyển.
Còn ta, thê thử chính thất, không biết đã bao nhiêu đêm qua đi trong nước mắt.
Mỗi đêm trằn trọc, luôn nghĩ là do bản thân làm không tốt chỗ nào, mỗi ngày chỉ có thể ngủ một chút vào lúc tờ mờ sáng.
Khi tỉnh dậy, hiếm khi thấy tinh thần thoải mái.
Thượng Quan Bội xuất thân từ gia đình nghèo, cha nương hắn ở quê, sống với đại ca hắn, hắn một mình làm quan ở kinh thành. Lúc này, họ vẫn chưa tới kinh thành.
Vì vậy, trong phủ không có trưởng bối , ta cũng không phải dậy sớm kính trà.
Oanh Ca nghe thấy ta dậy, lập tức vào hầu hạ.
Ta thấy nàng có vẻ muốn nói nhưng lại thôi, ta còn có tâm trí nói đùa: “Có phải ngươi muốn nói với ta rằng đến giờ này Thượng Quan gia vẫn chưa về nhà không?”
Oanh Ca trông rất ngạc nhiên.
Kiếp trước, Thượng Quan Bội sợ ta biết quá nhiều, làm hỏng danh tiếng của Tô Uyển, nên hầu hết thời gian, hắn đến đi đều không để lại một lời nào, ta đã quen rồi.
“Oanh Ca, mau dọn cơm đi, tiểu thư của ngươi sắp chết đói rồi.”
Oanh Ca nghe vậy liền vội vàng đi xuống bếp.
Ăn sáng xong, ta ngồi trên ghế luyện chữ tĩnh tâm, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ.
Đêm qua cũng không biết Tô Uyển gặp phải chuyện gì.
Kiếp trước cũng vậy, Thượng Quan Bội bị người Tô phủ gọi đi, hắn lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Ta nghĩ nữ tử nên hiền thục, nên thấy phu quân vì công việc bị gọi đi, ta không oán trách.
Nhưng ta một mực nhẫn nhịn, đổi lại không phải là sự thương cảm, mà là sự vô tình.
Hắn nghĩ ta yếu đuối dễ bị bắt nạt, mười năm thành hôn, hắn chỉ vào những ngày đầu tháng, rằm, lễ tết mới chịu ngồi ăn cơm cùng ta.
Người trong phủ tự nhiên thấy rõ, đối với ta cũng chỉ là bề ngoài tôn trọng, bên trong khinh miệt.
Ta nhìn ba chữ Thượng Quan Bội trên giấy, vô thức lại nhớ đến những chuyện đã qua.
Khi tỉnh lại, ta nhúng bút vào mực, vạch mạnh một đường lên giấy, sau đó vò nát tờ giấy, ném xuống đất.
“Kiếp này, các ngươi tự mà chơi, lão nương không phục vụ nữa.”
Sau khi quyết định như vậy, ta ngạc nhiên phát hiện, dồn hết tâm tư lên bản thân, lòng mình dễ chịu hơn nhiều.
Một tháng trôi qua, số lần ta và Thượng Quan Bội gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.
Ta chẳng buồn hỏi, cũng không quan tâm đến những lời đồn thổi của hạ nhân.
Oanh Ca thấy trong mắt, lo lắng trong lòng.
Hôm nay có yến tiệc quan trọng, ta trang điểm chuẩn bị tới yên tiệc.
“Tiểu thư tốt của ta, người gả vào cửa một tháng rồi, ngươi và cô gia vẫn chưa động phòng, người biết hạ nhân trong phủ nói gì về người không!”
“Người còn mặc kệ họ, nô tì thấy bây giờ chỉ là đồn trong phủ, không bao lâu nữa cả kinh thành sẽ náo loạn lên.”
“Tiểu thư, hôm nay nô tì nghe tiểu tư bên cạnh cô gia nói tối nay cô gia sẽ về muộn, người đừng ra ngoài, ta giúp ngươi trang điểm, chuẩn bị tốt.”
“Được rồi, Oanh Ca giúp ta chọn hai đóa hoa nhung cài lên.”
Ta lấy từ hộp trang sức hai cây trâm, hài lòng nhìn mình trong gương.
Đó là một khuôn mặt đầy sức sống, hoàn toàn khác với khuôn mặt u ám của ta khi hơn ba mươi tuổi ở kiếp trước.
“Buổi yến tiệc mùa xuân hôm nay rất quan trọng đối với ta, đừng làm ta mất hứng, mau giúp ta cài chúng lên.”
Oanh Ca thấy không khuyên được ta, bực tức dậm chân, cuối cùng vẫn đành phải trang điểm cho tôi.
Yến tiệc mùa xuân do Quận chúa Dực Dương tổ chức, ngoài việc ngắm hoa, quan trọng hơn là chọn ra một nhóm quý nữ từ kinh thành để chỉnh lý cổ tịch.
Nàng vốn là người yêu sách, đặc biệt xin Hoàng thượng cho làm việc này.
Việc này rất hợp với sở thích của ta, vừa có thể giết thời gian làm những việc có ý nghĩa, còn thú vị hơn bị giam trong hậu viện.
Kiếp trước, vì chờ Thượng Quan Bội mà ta không tham gia yến tiệc.
Kiếp này, ta không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
4
Vừa bước vào phủ Quận chúa, ta đã gặp ngay Lý Mẫn Huệ tỷ.
Ta và tỷ ấy quen biết nhau tại một thư quán, càng trò chuyện càng thấy hợp ý, sau đó chúng ta liền trở thành bằng hữu tốt .
Tỷ ấy thấy ta vào cửa, liền cười vui vẻ đón: “Ta biết ngay, nếu muội biết mục đích của buổi tiệc mùa xuân lần này, nhất định sẽ đến mà. Vì vậy ta đã đến sớm để đợi muội!”
Kiếp trước Mẫn Huệ thấy ta từ khi gả đi thì không ra ngoài, có chút lo lắng, nên đặc biệt viết thư cho ta về yến tiệc này. Nhưng khi đó vì những chuyện của Thượng Quan Bội, ta không có tâm trạng tham gia, đến khi tiệc mùa xuân đã qua lâu rồi, ta mới mở thư ra và biết được.
Kiếp này, ta dành nhiều thời gian cho bản thân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng tỷ muội đi mua phấn son.
Ta cười, khoác tay tỷ ấy: “Tỷ vẫn hiểu ta nhất, nhưng hôm nay các quý nữ đến đây đều vì chuyện này, nhiều người bình thường không ra ngoài cũng đến.”
Mẫn Huệ tự hào ngẩng đầu: “Đúng vậy, nhưng ta đặc biệt nghe ngóng cho muội , nếu muội muốn làm chủ toạ lần này, đối thủ lớn nhất của muội là Tô Uyển.”
“Hơn nữa hôm nay nàng ta đến đầu tiên, xem ra quyết tâm giành vị trí này.”
Ánh mắt ta lóe lên, nhớ lại kiếp trước nàng ta chính là người được Quận chúa chọn làm chủ tọa .
Vì làm chủ tọa rất tốt, nàng ta lọt vào mắt xanh của Triệu Vương gia. Một cô nương nhà thông phán nhỏ bé, lại trở thành chính thê của Vương gia.
Xem ra kiếp này nàng ta cũng quyết tâm không kém.
Nhưng ta không sợ nàng ta, không phải chỉ là thi tài thôi sao, nàng ta tuy nổi danh, nhưng về đọc sách, ta tuyệt đối không kém cạnh.
“Yên tâm đi, ta có đủ tự tin.”
Rất nhanh chúng ta đến hoa viên, quả nhiên đông đúc người, ta không thấy căng thẳng, ngược lại có chút hưng phấn.
Nhưng nơi đông người, lời đồn thổi cũng nhiều.
“Không biết Thôi Cẩm Ca có phải trên người mọc gai không, nghe nói phu quân nàng ấy ngay cả đêm tân hôn cũng không muốn ở cùng nàng ấy.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói, nghe nói hai người đến giờ vẫn chưa động phòng.”
Xung quanh toàn những lời xì xào như vậy, có người còn có vẻ hưng phấn khi thấy ta – người trong cuộc.
Mẫn Huệ cũng nghe thấy, lo lắng nhìn ta. Lông mày tỷ ấy cau lại: “Cẩm Ca, họ nói…”
“Không sao, chuyện này để sau ta kể chi tiết cho tỷ, hơn nữa hôm nay còn có việc chính mà.”
Mẫn Huệ có chút tức giận: “Đến lúc nào rồi mà muội còn nghĩ đến những chuyện đó.”
Ta bình tĩnh khoác tay tỷ ấy, ghé sát tai tỷ ấy nói: “Không sao, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của ta.”
Tỷ ấy thấy ta ung dung như vậy, mặt dù còn chút nghi hoặc, nhưng lo lắng trong mắt đã vơi đi nhiều.
Xung quanh phần lớn là các cô nương chưa xuất giá, không dám thảo luận công khai chuyện nhà người khác.
Nhưng vẫn có người tiến đến trước mặt ta.
Tô Uyển.