8
Hóa ra, đại quân của Phối Triệt đã đóng quân ở cách đó không xa từ trước, chẳng trách khi bị Tề Huyên tập kích, Phối Diệu lại không mấy bận tâm.
Phụ thân ta và hai người huynh trưởng tự nhiên cũng có mặt trong đại doanh của quân binh nhà họ Phối, khi thấy ta và Phối Diệu cùng trở về, họ cũng không tiện trách mắng trước mặt mọi người.
“Tam nương, con cũng thật là, giận dỗi thì thôi đi, lại còn chạy đến địa bàn của quân Tề, may mà Đại công tử cứu được mạng con về.”
Đại ca đưa tay định kéo ta qua, nhưng giữa chừng bị Phối Diệu chặn lại.
“Hoài An bị kinh sợ, cần thời gian tĩnh dưỡng, thời gian này ta sẽ chăm sóc nàng.”
Lời nói của Phối Diệu khiến phụ thân ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hàm ý trong lời nói đó, ông tự nhiên hiểu được.
Nhị ca lại cảm thấy khó hiểu: “Lời của Đại công tử là sao? Tam nương của chúng ta còn chưa xuất giá, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì…”
Lời còn chưa dứt đã bị phụ thân ta tát một cái: “Đại công tử còn đang nói, lúc nào đến lượt ngươi chen vào?”
“Ta đã sớm có ý định cưới Hoài An, đợi khi sức khỏe nàng khá hơn, ta sẽ cho người đến cầu hôn.”
Phối Diệu vẫn giữ thái độ ôn hòa, lễ độ, và Phối Triệt cũng không nói gì, có lẽ từ lâu đã bị Phối Diệu thuyết phục bằng lý do nào đó.
“Chẳng cần phải phiền phức như vậy, hiện giờ còn đang chiến tranh, nếu ngươi và Tam nương đã tâm đầu ý hợp, chi bằng đơn giản hóa mọi việc, sớm ngày kết thành thân gia thì thế nào?”
Phụ thân ta tính toán rất hợp lòng Phối Diệu, đại ca dùng ánh mắt ra hiệu cho ta và nhị ca không được nói lung tung.
“Không cần vội, ta không muốn trong lúc binh đao hỗn loạn lại khiến Hoài An phải chịu thiệt thòi. Đợi sau khi đánh bại Tề Huyên, thống nhất thiên hạ, ta sẽ cho Hoài An một đám cưới thật rực rỡ.”
Phối Diệu mỉm cười, ánh mắt đầy tình cảm. Nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, bởi ta đã đọc được trong mắt Phối Diệu một sự ghen tị.
Rõ ràng và hiển nhiên, ghen tị.
Ta bị Phối Diệu đưa về phủ cũ của nhà họ Phối, sống trong viện của hắn. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp ta đến đây, kiếp trước khi ta gả cho Phối Diệu, nhà họ Phối đã xây một phủ mới gần thành Trường An. Sau khi thành hôn, hai chúng ta cũng sống riêng biệt. Phủ mới, phủ cũ, viện của Phối Diệu xưa nay không cho phép người ngoài tùy tiện bước vào.
Nhưng lần này, Phối Diệu lại để ta ở đây. Bài trí trong phòng dường như rất quen thuộc, có vài phần giống với tẩm cung của ta ở kiếp trước. Nhìn kỹ, trên giá sách toàn là những cuốn sách mà ta đã từng đọc.
“Phủ Phối gia bây giờ có chút đơn sơ, đợi khi vào Trường An ta sẽ đổi cho nàng một viện lớn hơn. Có gì thiếu thốn cứ bảo hạ nhân.”
Phối Diệu không biết đã vào phòng từ lúc nào: “Nàng từng rất thích đọc y thư, ta đã cho người tìm hết những cuốn mà nàng từng đọc, còn có vài cuốn sách quý hiếm.”
Tay ta khựng lại khi lướt qua những cuốn sách: “Công tử thật chu đáo.”
Ta đọc y thư cũng không phải vì thích, mà chỉ để bảo toàn mạng sống. Có rất nhiều nữ nhân say mê Phối Diệu, ta chiếm lấy vị trí thê tử của hắn, mũi tên ngầm nhắm vào ta nhiều đến mức chẳng thể đề phòng hết được.
“Ta đã bảo nhà bếp làm những món nàng thích, ăn cơm thôi.”
Phối Diệu rất vui, có lẽ vì trong viện đều là vệ binh canh gác, dù ta có võ công cao cường cũng khó mà trốn thoát. Đúng là những món ta thích, nhưng chỉ có A Triều mới hiểu rõ sở thích của ta.
“A Triều đã nói với ta rằng nàng thích ăn cá.”
Hắn gắp miếng cá đã gỡ xương sạch sẽ cho ta, ánh mắt hơi cong, nụ cười như cơn gió xuân ấm áp.
“A Triều giống nàng, sau khi nàng rời đi, mỗi khi nhìn A Triều ta thường thấy như có bóng dáng của nàng. Hoài An, ta rất nhớ A Triều.”
Ta biết rõ ý nghĩa những lời này, nhưng không định đáp lại.
“A Triều và Thượng Quan Sinh sau khi thành hôn sống rất hòa thuận, hạnh phúc. Đôi khi ta nghĩ, nếu chúng ta cũng như vậy thì tốt biết bao.”
“Nhưng trên đời này không có chữ ‘nếu’.” Phối Diệu cũng sẽ không bao giờ đối xử với ta như Thượng Quan Sinh đối với A Triều.
“Món ăn nguội rồi, ăn cơm thôi.”
Do dự một chút, ta vẫn đặt miếng cá vào miệng, trong khi ánh mắt Phối Diệu thoáng hiện lên nét vui mừng.
9
Phối Diệu hoàn toàn giam giữ ta trong phủ cũ của nhà họ Phối, khi không có chiến sự, hắn cũng sẽ trở về và ở lại đây. Hắn thậm chí còn để ta giúp hắn mài mực trong thư phòng, và nói với ta những chuyện vụn vặt.
Khi đi ra ngoài, hắn luôn mang về cho ta một vài món đồ, đôi khi là một cây cổ cầm, đôi khi là vài cuốn sách cổ. Khi ra trận, hắn bắt đầu viết thư cho ta, trong thư chỉ toàn những chuyện an lành hay chuyện thú vị xảy ra xung quanh. Dường như, chúng ta đã thành hôn từ rất lâu, cảm giác như hắn mong muốn, là một đôi phu thê ân ái.
Phối Diệu thường kể cho ta nghe về những chuyện xảy ra sau khi ta rời đi ở kiếp trước, phần lớn là về A Triều. Có lẽ vì hắn biết chỉ khi nói về những chuyện đó, ta mới thực sự lắng nghe.
Dưới sự đề xuất của Phối Diệu, kế hoạch thôn tính Tây Sở của Phối Triệt được tiến hành một cách ổn định, nhưng ở mặt khác, việc đối đầu với Tề Huyên vẫn giậm chân tại chỗ.
Mặc dù hai người đã từng giao chiến ở kiếp trước, nhưng ta cũng đã tiết lộ tất cả về Phối Diệu cho Tề Huyên, nên việc Phối Diệu hoàn toàn chiến thắng Tề Huyên không phải là điều dễ dàng.
Thoắt cái, đã lại thêm một năm trôi qua, Phối Diệu cũng kịp quay về phủ cũ trước Tết. Khi gặp lại hắn, trên đôi mày và tóc mai đã phủ một lớp sương, nhưng sắc mặt không còn tái nhợt như năm trước, có lẽ là do nụ cười trên gương mặt hắn. Phối Diệu vốn là người trầm tĩnh, ít khi vội vã như vậy.
“Bên ngoài lạnh lắm, sao nàng không vào trong?”
“Nghe bọn hầu nói công tử sắp về, ta rảnh rỗi không có gì làm, nên ra đây xem thử.”
Ta đưa tay phủi đi lớp sương mỏng trên trán hắn, sau đó mới nhận ra mình đã vô thức làm vậy. Khi định rút tay lại, thì đã bị hắn nắm chặt. Bàn tay hắn vừa ấm vừa mát, nắm lấy tay ta thật chặt.
“Hai ngày nữa là sinh thần của A Triều, ta nhớ ngày này nên vội vàng trở về.”
“Công tử vẫn còn nhớ.” Ta đáp lời, để mặc hắn kéo ta vào trong nhà.
“Chuyện của nàng và A Triều, ta đều nhớ.” Phối Diệu mỉm cười nói.
Ta chỉ cười mà không đáp. Ta cũng nhớ tất cả.
Ta nhớ ngày A Triều chào đời, tuyết rơi dày, hắn suốt cả ngày ở Đông cung thư phòng, đến khi ta sinh hạ A Triều an toàn, hắn vẫn không đến thăm.
Bảy năm sau, cùng ngày hôm đó, hắn đưa Tống Như Nguyệt và Phối Chi vào cung.
Cùng năm đó, tháng năm, A Triều và Phối Chi cùng mắc phải bệnh phong hàn, sốt cao không hạ, tất cả thái y đều bị triệu đến cung của Tống Như Nguyệt, ta phải tự mình đội mưa đến Thái Y Viện để lấy thuốc cho A Triều.
Phối Diệu nói rằng hắn nhớ tất cả, nhưng liệu hắn có thực sự nhớ không? Nhưng ta đã không còn muốn tranh cãi nữa.
của nhà b ơ không cần đườ n g nhé
“Nghe A Triều nói, trước đây mỗi dịp năm mới nàng đều làm một món cá, mỗi năm lại chế biến khác nhau.” Phối Diệu nói.
“A Triều bảo rằng nàng nấu ăn rất giỏi, ta hy vọng mỗi năm đều có cơ hội thưởng thức.”
Khi Phối Diệu nhìn ta, ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng.
“Thực ra món cá hôm nay là do ta làm, công tử có thể thử xem.”
Ta gắp một miếng cá đặt vào bát của hắn, dùng nụ cười đáp lại sự dịu dàng của hắn.
Khi Phối Diệu vừa định đưa miếng cá vào miệng, thì một người hầu từ ngoài vội vàng xông vào.
“Đại công tử, chủ thượng bên kia gọi ngài qua, nói là…”
Người đó nhìn ta một cái, rồi nói: “Nguyên Gia công chúa đến gặp ngài.”
“Là việc gì?” Phối Diệu không mấy bận tâm.
“Nguyên Gia công chúa nói… Tây Sở nguyện ý quy phục và sẽ dâng quốc khố để hỗ trợ quân ta đánh bại Tề Huyên. Nhưng điều kiện là…” Người đó ngừng lại một chút rồi tiếp tục, “Điều kiện là Đại công tử phải lấy nàng làm thê tử.”
Phối Diệu mạnh tay đặt đũa xuống, bề ngoài là để tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng thực chất là muốn cảnh cáo người kia không được nói lung tung trước mặt ta.
“Ta đi xem thế nào, đợi ta về.” Phối Diệu đặt tay lên mu bàn tay ta, sau đó đứng dậy rời đi.
Khi hắn đi xa rồi, ta bảo người hầu dọn dẹp bàn ăn.
“Nhưng Đại công tử nói sẽ quay lại mà.” Nữ tỳ do dự không dám tiến lên.
“Trời lạnh, thức ăn nguội sẽ gây đau bụng.” Ta liếc nhìn miếng cá trong bát Phối Diệu vẫn chưa đụng tới, rồi mỉm cười.
Huống hồ, Phối Diệu đã sớm đưa ra quyết định. Kiếp trước, việc đưa Tống Như Nguyệt vào cung có lẽ là vì tình cảm, nhưng điều quan trọng hơn là vào lúc đó, các cựu thần của Tây Sở dù ngoài mặt quy phục nhưng trong lòng vẫn còn nhiều bất mãn. Giành được Tống Như Nguyệt cũng là giành được lòng trung thành của các cựu thần, giữa tình và quyền, Phối Diệu luôn coi trọng quyền lực hơn.
Hiện tại, Phối Triệt vẫn còn sống, Phối Diệu cũng chỉ là một trong những người con phải phụ thuộc vào ông ta mà thôi. Tống Như Nguyệt sẵn sàng dâng tặng phần còn lại của Tây Sở cùng quốc khố, nếu Phối Diệu không chấp nhận, thì đó sẽ là hành động ngu ngốc.
Kiếp trước, khi quân Phối tấn công Trường An thì quân lương gần như đã cạn kiệt lương thảo, chính nhờ sự “giúp đỡ hết lòng” của quốc khố Tây Sở và các thương gia giàu có ở Trường An mới có thể hồi phục. Kiếp này muốn thống nhất thiên hạ, nếu thiếu số bạc của quốc khố Tây Sở, đánh bại Tề Huyên chẳng khác gì nói chuyện viển vông.
Điều này, Phối Diệu hiểu rõ hơn ta.