Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU TRỌNG SINH HẮN BẮT ĐẦU YÊU TA Chương 4 SAU TRỌNG SINH HẮN BẮT ĐẦU YÊU TA

Chương 4 SAU TRỌNG SINH HẮN BẮT ĐẦU YÊU TA

3:42 sáng – 24/08/2024

6

Ta không nói suông, kiếp trước sau khi gả cho Phối Diệu, ta đã theo hắn chinh chiến, thuộc hạ của hắn, phong cách dùng binh của hắn, ta đều nắm rõ. Ta nhớ rõ mọi thứ. Hắn đã ép ta đến đường cùng, ta sẽ đáp trả lại hắn.

Ta nói với Tề Huyên tất cả những gì ta biết, và nói rằng, theo hiểu biết của ta về Phối Diệu, hắn sẽ không dễ dàng phát động chiến tranh. Mục tiêu của hắn là ta, hiện tại Phối Triệt còn sống, hắn không thể vì một nữ nhân mà mất đi tất cả.

Tề Huyên quả thật đã tiên phát chế nhân, khởi binh tấn công bất ngờ. Phối Diệu thất bại thảm hại, phải rút lui đến hơn mười dặm.

Ta không cần nhìn thấy cũng có thể đoán được lúc này Phối Diệu chắc chắn đang cực kỳ tức giận, khi báo cáo chiến trận đến tay Phối Triệt, hắn chắc chắn sẽ bị mắng một trận. Bị mắng thì không sao, nhưng mất đi sự tin tưởng của Phối Triệt và bỏ lỡ ngôi vị Thái tử mới là vấn đề lớn. Phối Diệu có lẽ không ngờ rằng, con thỏ vốn ngoan ngoãn như ta, bị dồn ép đến mức cũng biết cắn người.

Sau khi đánh lui quân binh nhà họ Phối, Tề Huyên cùng toàn bộ binh lính và dân chúng trong thành đều ăn mừng, cũng mời ta tham gia. Tề Huyên còn sai người mang đến nhiều y phục và trang sức cho nữ nhi.

“Ta cũng không biết nữ nhi cần những gì, nhờ người đi mua. Nếu thiếu gì, cứ nói với ta.” Tề Huyên gãi đầu, lần đầu tiên không nhìn thẳng vào mắt ta.

“Đã đủ tốt rồi. Ta ở trong thành với thân phận nam nhân cũng tiện, thực ra không cần chủ thượng phải đặc biệt chuẩn bị những thứ này…”

“Ngươi vốn dĩ là nữ nhi, chỉ là thời thế không tốt. Ở đây, ngươi không cần phải che giấu nữa. Nếu ta không bảo vệ nổi một nữ nhân, thì còn đánh gì thiên hạ này nữa.”

“Vậy… cảm ơn chủ thượng.”

Tề Huyên luôn nói những điều mà cả hai kiếp ta chưa từng nghe qua. Trước đây, phụ thân nuôi ta như con trai, vì không cần phải tốn công sắm sửa những thứ cho nữ nhi. Sau đó lại bắt ta phải có dáng vẻ của nữ nhân, cũng chỉ vì phải phục tùng quyền thế. Phối Diệu bắt ta học tài nghệ, vì ta là món trang sức của hắn. Chưa từng có ai nói với ta rằng, ta vốn dĩ nên như thế này.

Khóe mắt ta hơi ướt, ta cúi đầu để che giấu cảm xúc của mình.

“À, ta sẽ bảo họ thay một số thịt trong bữa ăn bằng bánh ngọt.”

Người phá vỡ sự im lặng vẫn là Tề Huyên. Khi ta ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ta vừa chạm vào mắt hắn thì hắn lại lập tức né tránh.

“Có vẻ như nữ nhi thường thích đồ ngọt.”

“Yến tiệc mừng công đang chờ ta, ta phải đi trước, ngươi… trang điểm xong rồi chậm rãi đến sau.”

Nói xong, Tề Huyên bước đi rất nhanh, tuyết mùa đông lạnh buốt, khiến đôi tai của hắn đỏ lên.

Sau cuộc chiến, ta vẫn trông coi cổng thành, nhưng đã đổi lại thành trang phục nữ nhi. Những mật thám mà Phối Diệu cài trong thành vẫn chưa bị phát hiện, nhưng Tề Huyên cũng không để tâm. Hắn nói rằng, chiến thắng trong trận chiến này đã đủ chứng minh rằng những mật thám đó không thể làm được gì lớn.

Nhưng Phối Diệu không phải người dễ dàng từ bỏ. Vì ngôi vị Thái tử, hắn có thể chịu đựng suốt bao năm trời sự ngông cuồng của phụ thân ta và hai người huynh trưởng của ta. Dù Bạch Nguyệt Quang đã trở thành thê tử của người khác, hắn vẫn bất chấp sự phản đối của quần thần, quyết tâm đón nàng về cung.

Sự thật chứng minh rằng, ta đã đoán đúng. Lần này, khi Phối Diệu đến, hắn dẫn theo một nữ đồng cao đến nửa người, chỉ khoảng mười tuổi.

Các cung thủ trên tường thành đều đã giương cung chờ lệnh, nhưng hắn vẫn đứng ở vị trí tiên phong, dắt theo nàng. Mục đích là để ta nhìn rõ, người đến là ai.

Gió mùa đông lạnh lẽo, kèm theo tuyết rơi trên người Phối Diệu. Hắn không có thân thể cường tráng như người luyện võ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt theo thời gian. Bộ y phục trắng của hắn như hòa làm một với cảnh tuyết trắng xung quanh. Khi ngẩng đầu nhìn ta, Phối Diệu lại mỉm cười. Hắn biết chắc chắn lần này hắn sẽ đạt được mục tiêu.

Đồng thời, ta cũng nhận ra đứa trẻ đó, chính là Trần Văn Trinh khi còn nhỏ. Hắn biết sự cố chấp của ta ở kiếp trước, ngoài A Triều, chỉ còn lại Trần Văn Trinh.

“Xuống đây.”

Ta không nghe được giọng nói của hắn, nhưng có thể nhận ra khẩu hình.

“Xuống đây.”

Đó là lời cảnh cáo cuối cùng, đã cạn kiệt kiên nhẫn.

“Ta phải xuống.”

Kiếp trước Trần Văn Trinh đã chết vì ta, ta không thể làm ngơ.

“Hắn cố ý dùng nàng để uy hiếp ngươi.” Tề Huyên hạ giọng ngăn cản ta.

“Ta biết. Vì vậy ta muốn cầu xin chủ thượng, xem như nể mặt ta, hãy giúp ta an bài tốt cho nàng.”

“Nàng là đích nữ của gia tộc nhà họ Trần ở Quảng Lăng, sau này ân tình này có thể sẽ hữu ích cho chủ thượng.”

“Vậy còn ngươi?” Tề Huyên hỏi ta.

“Ta sẽ không sao.” Ta không biết vì sao Phối Diệu phải tốn công để đưa ta trở về bên hắn, nhưng ta chắc chắn, hắn sẽ không dễ dàng lấy mạng ta.

“Ta sẽ chăm sóc nàng, nhưng không phải vì nàng là người của gia tộc Trần ở Quảng Lăng, mà là vì lời ngươi nhờ vả.” Tề Huyên nắm chặt cổ tay ta, “Ta sẽ đến cứu ngươi, đến lúc đó, đừng gọi ta là chủ thượng nữa.”

Ta mỉm cười gật đầu, rồi cảm ơn.

7

Khi thấy ta bước ra khỏi cổng thành, nụ cười trên mặt Phối Diệu càng đậm hơn. Gương mặt trắng bệch vì tuyết lạnh càng làm nổi bật đôi mắt đen sâu thẳm như bị nhuộm mực. Khi ta bước đến bên cạnh Phối Diệu, hắn lập tức buông tay khỏi Trần Văn Trinh và tiến lên nắm chặt lấy ta.

Trần Văn Trinh với vẻ mặt bình tĩnh, không hề lộ chút lo lắng, giống hệt như khi nàng hai mươi tuổi ở kiếp trước. Có lẽ đây chính là phong thái của nữ nhi được nuôi dạy trong gia đình thế gia.

Sức mạnh trên cổ tay đột nhiên tăng lên, kéo ta trở về thực tại, đối diện với ánh mắt của Phối Diệu.

“Hoài An, chúng ta về nhà thôi.” Hắn nói.

Hoài An… Tên ta khi thốt ra từ miệng Phối Diệu nghe thật xa lạ, nếu ta không nhớ nhầm, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

“Giữa ta và công tử chưa từng thành hôn, cũng không có hôn ước, nam nữ thụ thụ bất thân. Ta càng không hiểu, công tử vì sao phải tìm ta?” Ta rút tay lại, nhưng trên vai đã có thêm một chiếc áo choàng.

Vừa được hơi ấm của Phối Diệu, chiếc áo này lại làm ta cảm thấy nóng bức. Khiến ta muốn trốn tránh.

“Hoài An, ngươi không nghĩ rằng sau khi ngươi khiến ta quay vòng vòng, ta sẽ vẫn tin rằng ngươi không phải là Triệu Hoài An của kiếp trước sao?”

Giọng Phối Diệu lạnh đi, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng. Hắn giữ chặt vai ta, kéo ta vào lòng, cùng với chiếc áo choàng, được quấn chặt quanh người ta. Sự dịu dàng này thậm chí không giống Phối Diệu của kiếp trước.

“Ta vốn không có ý đối đầu với công tử. Ta chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình.”

“Cuộc sống của riêng mình?” Phối Diệu bật cười, “Kiếp trước ngươi đã nói, hôn nhân với người mà mình không yêu là điều mà ta không đồng ý.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

“Người không yêu chỉ có ngươi, Hoài An.”

Chưa từng yêu sao? Kiếp trước, khi Phối Diệu bước ra từ giữa hàng binh lính, hắn như ngôi sao sáng giữa màn đêm, làm sao ta có thể không chú ý đến?

Truyện của Bơ nhé, con Đậu xanh kiểu gì cũng reup truyện, mọi người cẩn thận nhé

Xuất thân từ một gia đình quyền quý, trong thời loạn lạc cùng phụ thân chinh chiến, tuy không biết võ công nhưng lại rất giỏi dùng binh. Là người khiêm tốn, ôn hòa, chưa bao giờ cướp bóc dân chúng, còn thường xuyên phát cháo cho dân nghèo vô gia cư mỗi tháng. Danh tiếng hiền đức lan xa, làm sao ta có thể không biết?

Khi đính hôn với Phối Diệu, ta nghĩ rằng mình có thể rời xa cái gia đình mà ta từng coi là vực thẳm. Ta nghĩ rằng dù Phối Diệu không yêu ta, nhưng ít nhất cũng sẽ đối xử với ta như những lời đồn đại, kính trọng và tử tế. Nhưng thực tế là, ta chỉ chuyển từ vực thẳm này sang vực thẳm khác. Từ món trang trí của phụ thân trở thành món trang trí của Phối Diệu.

Phối Diệu thật sự chỉ là một kẻ giả dối, sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được ngôi vua. Sự quan tâm đến dân chúng chỉ là để lấy lòng họ. Còn đối với ta, chỉ là một quân cờ mà thôi.

Ta đã từng yêu người Phối Diệu trong truyền thuyết, đã hy vọng hắn sẽ cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng. Nhưng Phối Diệu thật sự không thể khiến ta rung động. Chỉ là, đến cuối cùng hắn mới phát hiện ra rằng ta đã dùng cái chết để tính toán hắn, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Kiếp trước ta dùng mạng mình đổi lấy tự do cho A Triều. Ta đã chết trước mặt mọi người vì Phối Diệu, cầu xin hắn thành toàn cho A Triều và Thượng Quan Sinh. Phối Diệu là người rất coi trọng thể diện, đối với quần thần và gia đình họ, hắn không thể không đồng ý. Có lẽ, chính lúc đó hắn mới nhận ra rằng ta không hề ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài.

Phối Diệu vốn không thích bất cứ điều gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, kể cả ta. Nhất là khi hắn đoán được rằng ta cũng giống như hắn, đều tái sinh trở lại.

“Trời lạnh, lên xe ngựa cho ấm.” Phối Diệu kéo ta về phía xe ngựa.

Không giống với những nam tử khác trong gia đình Phối gia, thể chất của Phối Diệu yếu ớt, không thích hợp với việc luyện võ, đến mùa đông, tay chân hắn cũng lạnh hơn người thường. Nhất là lúc này, chiếc áo choàng của hắn đang nằm trên vai ta. Ta hất tay hắn ra, cùng với chiếc áo choàng trả lại cho hắn.

“Công tử hãy lo cho bản thân trước.”

Trong xe ngựa có đặt sẵn túi sưởi và được lót bằng lông chồn ấm áp.

“Ta nhớ có một năm, khi A Triều thăm gia hội thi săn bắn mùa thu, nàng đã săn được một con hồ ly trắng, nói rằng muốn làm ống tay áo giữ ấm cho ngươi.”

Có lẽ khi nhìn thấy lông chồn trắng, Phối Diệu nhớ đến chuyện này, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

“Công tử nhớ nhầm rồi. A Triều chưa từng săn hồ ly trắng, đó là do Phối Chi săn được. Công tử quên rồi sao? Chính miệng công tử đã nói.”

A Triều khi bắn trúng con hồ ly trắng thì bị vấp ngã do cành cây trong rừng, Phối Chi nhân cơ hội lấy trước con hồ ly, nói dối rằng mình đã săn được. A Triều còn nhỏ, không khỏi bất mãn, đem chuyện này tố cáo với Phối Diệu. Cuối cùng, bộ lông hồ ly trắng đó được may thành áo hồ cừu của Phối Chi. Chuyện này Phối Diệu nhớ, ta cũng nhớ.

“Khi đó, ta đã chờ ngươi lên tiếng.” Phối Diệu nhìn ta, ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.

“Hoài An, ngươi mãi mãi không bao giờ dựa dẫm vào ta. Khi nhà họ Triệu chịu tội, ngươi cũng như vậy, chuyện của A Triều cũng vậy. Bề ngoài ngươi tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, nhưng thực ra, ngươi chưa bao giờ chịu nhún nhường trước ta.”

Phối Diệu khẽ nhếch môi, cười khổ: “Có lúc ta tự hỏi, liệu trên đời này có điều gì mà ngươi thực sự quan tâm hay không. Ngươi chưa bao giờ đặt ta vào trong mắt. Đến cuối cùng, khi không còn cách nào khác, ngươi mới cầu xin ta, cũng chỉ vì A Triều.

“Nhưng A Triều cũng là con gái của ta, vậy mà ngươi luôn nghĩ rằng ta không muốn thấy con bé được hạnh phúc.”

Ta chỉ thấy Phối Diệu thật đáng buồn cười, tình yêu của hắn hóa ra lại có điều kiện. Nói trắng ra, hắn chỉ là phát hiện ra rằng món đồ trang trí này của mình từ lâu đã có sự phản kháng, không thể thỏa mãn được khao khát kiểm soát mọi thứ của hắn.

“Tình yêu của công tử, ta và A Triều đều không dám nhận. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy.” Ta lạnh lùng nhìn Phối Diệu, không hề dao động.

“Chúng ta là phu thê nhiều năm ở kiếp trước, vậy mà ngươi lại nói những lời cạn tình như vậy. Còn với Tề Huyên, mới chỉ quen biết vài tháng, ngươi đã muốn giúp hắn đối phó với ta? Hoài An, ngươi thật sự tàn nhẫn.”

“Vì sao ta lại giúp Tề Huyên, chẳng phải công tử là người hiểu rõ nhất sao? Sống lại một đời, công tử không cần phải kết thân với nhà họ Triệu nữa mà vẫn có thể tranh đoạt thiên hạ, cớ gì còn cố chấp với ta?”

Ta đối diện với ánh mắt đỏ ngầu của Phối Diệu, lòng không chút gợn sóng.

“Ta đã báo tin tìm thấy ngươi về cho Triệu Tướng quân, cũng đã nói rõ với phụ thân rằng, ta muốn cưới ngươi. Hoài An, ngươi muốn rời xa ta sao, tuyệt đối không có khả năng.”

Phối Diệu gần như nghiến răng nói ra bốn chữ cuối cùng, tay hắn nắm chặt cổ tay ta, như muốn giữ chặt lấy một điều gì đó.