Thông báo nhiệm vụ từ bên trên vẫn chưa đến, trong khi đó, Bùi Độ bắt đầu ra sức lấy lòng.
Vào sáng sớm hôm sau, hắn cho người mang đến cuốn nhật ký của hắn.
Giống như lần ta phát hiện trước đây, bên trong vẫn là những tờ giấy đỏ ghi đầy ngày sinh của hắn và Tống Nhạn Vũ.
Nhật ký được đặt trong một chiếc hộp gỗ, cung nhân mang đến nói rằng Bùi Độ cho phép ta xử lý cuốn nhật ký và những tờ giấy đó tùy ý.
Hắn bắt đầu thường xuyên lui tới Phượng Hi Điện của ta, thậm chí còn nhiều hơn trước.
Hắn không làm gì cả, chỉ thích ở bên cạnh ta.
Tấu chương cũng không duyệt ở ngự thư phòng nữa, hàng ngày đều sai cung nhân mang đến đây, ba bữa cũng dùng ở đây.
Hắn vẫn thường chê bai tay nghề của ngự thiện phòng không sánh bằng ta, nhưng cũng rất quan tâm, chưa bao giờ ép ta phải xuống bếp, chỉ nói rằng ta muốn nấu thì hãy nấu.
Dù ta có lơ là việc quản lý hậu cung, hắn cũng không tỏ ra bất mãn chút nào, nghe Hi Vân nói, hắn còn giúp ta xử lý những việc đó khi duyệt tấu chương tại đây.
Ngày mùng năm tháng Mười là sinh thần của nguyên thân, những năm trước, Bùi Độ đều tổ chức đại yến trong cung, nhưng năm nay thì không.
Hắn thậm chí không cho phép ai nhắc đến ngày này, vì hắn biết ta không phải Giang Lạc Ngư.
Trong những cuộc trò chuyện hàng ngày, hắn thường cố gắng dò hỏi về sinh thần, tên thật và mọi thứ liên quan đến ta.
Mỗi khi bị ta cản lại, hắn lại thở dài bất lực: “Hoàng hậu, trẫm chỉ muốn hiểu rõ nàng hơn.”
Dạo này Bùi Độ rất dễ nói chuyện, ta nói muốn cho Hi Vân xuất cung sớm một năm, hắn đồng ý.
Ta nói muốn A huynh sau này quay về tổ trạch để sống những ngày an ổn, hắn cũng đồng ý, còn ban cho A huynh một tấm kim bài miễn tử.
Nhưng không phải chuyện gì Bùi Độ cũng chấp thuận, chẳng hạn như việc ra khỏi cung.
Trước đây, hắn cho phép ta tự do ra vào cung, nhưng kể từ khi ta đề nghị ly hôn, cửa cung không còn mở cho ta nữa.
Số lính canh ngoài Phượng Hi Điện cũng nhiều hơn trước, thời gian thay ca cũng ngắn hơn.
Hắn muốn giam ta lại đây, dùng cửa cung để khóa chặt quãng đời còn lại của ta.
Nhưng Bùi Độ quên mất, rời đi không phải chỉ có một cách.
Hắn biết Tiêu Duyên sẽ bị ám sát vào tháng Mười, nên đã viết mật thư cho Tiêu Duyên để thay đổi chiến thuật. Còn về dịch bệnh ở Nghiệp Thành, hắn đã thay đổi quan chức ở đó, kịp thời dập tắt dịch bệnh từ trong trứng nước.
Nhưng dù cốt truyện có bị Bùi Độ phá hỏng thế nào đi nữa, đây vẫn là một cuốn sách, trước khi kết thúc, nam nữ chính vẫn phải trải qua một lần “khổ nạn” cuối cùng.
Ta nhận ra rằng hôm đó Bùi Độ không đến Phượng Hi Điện dùng bữa, nói rằng bận việc triều chính. Nhân lúc rảnh rỗi, ta đến Thượng Cung Cục.
Ở Thượng Cung Cục, ta có thể tìm lý do để xử lý việc hậu cung, cũng có thể tránh mặt Bùi Độ đến tối.
Nhưng hôm nay, ta đến Thượng Cung Cục vì nhận được lời nhắc nhở từ bên trên.
Hôm nay, Tống Nhạn Vũ sẽ bị bắt cóc, đồng thời kẻ đứng sau cũng sẽ phái người bắt ta, và ta cần chắc chắn rằng mình ở cùng Tống Nhạn Vũ để có cơ hội cứu nàng ấy.
Quả nhiên, khi ta đến Thượng Cung Cục, người dâng trà cho ta là một cung nữ lạ mặt.
Khi ta chuẩn bị giả vờ uống chén trà đó, Thôi Thượng Cung xuất hiện.
“Ai cho phép ngươi tự tiện dâng trà cho nương nương? Nương nương không quen uống trà Long Tỉnh, đừng tỏ ra thông minh.” Thôi Thượng Cung nghiêm giọng, cung nữ lạ mặt lập tức quỳ xuống.
“Không mau cút đi?” Thôi Thượng Cung quắc mắt, cung nữ ấy vội vã lui ra.
Ta định gọi nàng ta lại, nhưng sợ bứt dây động rừng, đành đợi xử lý xong chuyện với Thôi Thượng Cung rồi tính tiếp.
“Nương nương.” Thôi Thượng Cung mỉm cười với ta. “Dùng trà đi ạ.”
Tâm trí ta vẫn đặt bên ngoài với cung nữ kia, nên chỉ uống từng chén một, mong làm dịu đi sự lo lắng trong lòng.
Cho đến khi… ta cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ta đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy Thôi Thượng Cung nhìn ta mỉm cười, nụ cười này không còn giống những nụ cười kính cẩn trước đây nữa, mà là… nụ cười của thợ săn khi nhìn con mồi.
Hóa ra là bà ta! Cung nữ lạ mặt lúc nãy chỉ là để đánh lạc hướng ta, nhằm khiến ta uống loại thuốc mê mà bà ta đã chuẩn bị.
Nhưng trong sách không hề đề cập đến Thôi Thượng Cung…
“Vì sao…” Ta chưa kịp hỏi hết câu, mắt đã nặng trĩu và dần khép lại.
Khi ta mở mắt lần nữa, ta đang ở trong một căn nhà hoang tàn, bên cạnh là Tống Nhạn Vũ vẫn còn bất tỉnh.
Miệng bị nhét một miếng vải thô ráp, cọ rát khóe môi, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng.
Trang phục trên người đã bị thay đổi, có lẽ vì bộ y phục ban đầu của ta quá phức tạp, bất tiện cho việc mang đi.
Khi ta đang cố gắng quan sát để tìm cách lợi dụng môi trường xung quanh cắt đứt dây trói, cửa bị đẩy mở, Thôi Thượng Cung và cung nữ lạ mặt bước vào. Cả hai đã thay áo cung nữ thành bộ đồ đen.
Thôi Thượng Cung thấy Tống Nhạn Vũ chưa tỉnh, liền ra hiệu cho cung nữ bên cạnh.
Ngay lập tức, một chậu nước lạnh đổ thẳng vào người Tống Nhạn Vũ. Hiện tại là giữa mùa đông giá rét, chỉ một ít nước bắn lên người ta cũng đã khiến toàn thân run rẩy vì lạnh.
Tống Nhạn Vũ nhìn họ, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm ưm” đầy phẫn nộ.
Thôi Thượng Cung gỡ miếng vải trong miệng chúng ta ra: “Nơi này lâu rồi không có người ở, xuống cấp trầm trọng, tiếp đãi không chu đáo, mong hoàng hậu nương nương và phu nhân của tướng quân bỏ qua.”
“Ở phủ Chiếu Vương tại Kinh Nam mà Thôi Thượng Cung lại nói là tiếp đãi không chu đáo sao?” Ta nhớ rõ trong kết cục của sách, Tống Nhạn Vũ bị tàn dư triều đình trước bắt cóc và giam tại phủ Chiếu Vương đã lâu không có người ở.
Chiếu Vương Tạ Triều là vua của triều đại trước.
Sau khi vương triều bị diệt, ông ta bị phong làm Chiếu Vương và bị quản thúc tại đây. Không cam lòng, ông ta bí mật chiêu binh mãi mã nhằm khôi phục triều đại, nhưng kế hoạch bị bại lộ, ông ta phải trốn chạy đến nơi xa xôi.
Chính vào năm Kiến An thứ hai mươi lăm, Bùi Độ và Tiêu Duyên dẫn quân tiêu diệt toàn bộ dòng tộc của Chiếu Vương.
Trong cốt truyện gốc, Bùi Độ không tham gia mà chỉ có Tiêu Duyên dẫn quân, còn Tạ Hiền, thủ lĩnh tàn dư triều đình, không chết và sau đó lên kế hoạch báo thù Tiêu Duyên bằng cách bắt cóc Tống Nhạn Vũ và Giang Lạc Ngư
Tạ Hiền lúc đó đã giam giữ cả hai tại phủ Chiếu Vương, buộc Tiêu Duyên phải lựa chọn giữa hai người.
Lúc đó, Giang Lạc Ngư dùng thế lực của Giang Hoài Chi để ép Tiêu Duyên, khiến Tống Nhạn Vũ suýt mất mạng.
Nhưng ở kiếp này, Bùi Độ đã biết trước mọi việc và đã đốt sạch nơi cư trú của Tạ gia, không để lại một ai sống sót.
Vì chuyện này, Bùi Độ bị các đại thần trước triều chỉ trích, nhưng hoàng đế lại ủng hộ hắn, do đó Bùi Độ không bị truy cứu.
Nhìn vẻ mặt của Thôi Thượng Cung, ta biết mình đã đoán đúng.
Nếu tất cả người của Tạ gia đã bị giết, thì Thôi Thượng Cung và những nữ nhân khác hẳn là… gián điệp mà Tạ gia cài cắm trong cung!
Trong sách chỉ viết rằng Tạ Hiền và thuộc hạ của hắn bắt cóc Tống Nhạn Vũ và Giang Lạc Ngư, nhưng không nói rõ chi tiết, chắc chắn lúc đó Thôi Thượng Cung và những người như bà ta cũng góp phần trong âm mưu này.
Kiếp này, Tạ Hiền đã chết, và Thôi Thượng Cung tiếp tục kế hoạch báo thù của hắn.
“Quả nhiên, chuyện gì cũng không qua được mắt hoàng hậu nương nương.”
“Việc tiêu diệt Tạ gia không liên quan đến hoàng hậu, ngươi đừng kéo nàng vào. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nếu tổn thương nàng, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ tha cho ngươi sao?” Tống Nhạn Vũ lên tiếng.
“Hahahaha…” Thôi Thượng Cung giơ tay tát mạnh vào mặt Tống Nhạn Vũ. “Thật ồn ào.”
“Nếu Bùi Độ không quan tâm đến nàng, ta việc gì phải tốn công bắt nàng?” Thôi Thượng Cung túm lấy cằm của Tống Nhạn Vũ, hỏi mỉa mai, “Ngươi nói xem, đến lúc đó ta bắt họ chỉ có thể chọn một người, họ sẽ chọn ai sống?”
“Một người là hoàng hậu, một người là tướng quân phu nhân, ngươi nói xem, Bùi Độ và Tiêu Duyên sẽ chọn ai giữa hai người, và liệu họ có trở mặt thành thù không?”
Ta và Tống Nhạn Vũ nhìn nhau đầy kinh hãi, thì ra đây mới là mục đích thực sự của Thôi Thượng Cung.
“Chỉ sợ ngươi tính toán nhầm rồi.” Ta chậm rãi lên tiếng, “Dù là Tiêu Duyên hay Bùi Độ, người họ yêu không phải ta, nên họ sẽ chọn ta chết.”
“Lạc Ngư, người đang nói gì vậy?” Tống Nhạn Vũ không hiểu.
“Tống Nhạn Vũ, đừng giả vờ nữa. Hôm đó ngươi rõ ràng đã thấy thanh kiếm của Bùi Độ kề vào cổ ta, chỉ vì hắn nghĩ rằng ta biết người hắn yêu luôn là ngươi, sợ ta sẽ làm hại ngươi.” Nói rồi, ta lắc đầu, để lộ vết sẹo nhạt trên cổ.
“Lạc Ngư…” Tống Nhạn Vũ chau mày, chỉ một câu ngắn ngủi mà nước mắt nàng ấy đã rơi đầy mắt.
“Ngươi có biết không? Điều ta ghét nhất chính là cái bộ dạng giả vờ đáng thương, vô tội của ngươi, thật khiến người khác buồn nôn.” Ta lạnh lùng chế nhạo.
“Giết Tống Nhạn Vũ đi, thả ta về, ta sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về các ngươi. Vì ta cũng giống các ngươi, đều muốn Bùi Độ đau khổ, muốn giết người hắn yêu nhất.” Ta lờ đi nước mắt của Tống Nhạn Vũ, hướng về phía Thôi Thượng Cung nói.
Thôi Thượng Cung không nói gì, chỉ bảo cung nữ bịt miệng chúng ta lại rồi rời đi.
Khi tiếng bước chân đã xa dần, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Thôi Thượng Cung không nói ra, nhưng có lẽ những lời ta nói vừa rồi đã khiến bà ta tin được phần nào.
Căn phòng này mục nát, ta lợi dụng những mảnh vỡ của đồ đạc để cắt dây trói.
Dây thừng thô ráp, cắt đứt dây cũng làm tay ta rướm máu, nhưng vì muốn cứu người, ta không thể bận tâm quá nhiều.
Cắt xong, ta vội vàng cởi trói cho Tống Nhạn Vũ: “Lạc Ngư, tin ta, ta chưa bao giờ…Ngươi chưa bao giờ động lòng với Bùi Độ, ta biết.”
Ta rõ ràng chuyện này từ lâu, tất cả chỉ là một chiều từ phía Bùi Độ.
Ta nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Tống Nhạn Vũ:
“Lời ta vừa nói chỉ là để cứu ngươi. Trong lòng Bùi Độ có ai, ta không quan tâm.”
Nghe vậy, Tống Nhạn Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, đợi đến tối khi họ sơ hở, chúng ta sẽ trốn thoát.”
Ta gật đầu: “Nhưng trước tiên, ngươi hãy đổi y phục với ta.” Vừa nói, ta vừa bắt đầu cởi áo.
Tống Nhạn Vũ dường như hiểu ra ý định của ta, nàng lắc đầu mạnh mẽ: “Lạc Ngư, chúng ta cùng đi, làm như vậy quá nguy hiểm!”
“Ngươi muốn làm cho Thôi Thượng Cung nghĩ rằng Tiêu Duyên và Bùi Độ quan tâm đến ta nhất, rồi ngươi đổi y phục của ta để đánh lạc hướng họ, làm như vậy ngươi sẽ mất mạng!”
Nàng ấy định giữ tay ta, nhưng lại lo lắng chạm vào vết thương của ta, nên đành rụt tay lại.
“Nhưng như vậy ít nhất chúng ta sẽ không cùng chết. Ngươi đi trước, rồi để Bùi Độ đến cứu ta, như vậy cả hai chúng ta đều sống.”
“Lạc Ngư, thực ra Bùi Độ rất quan tâm đến ngươi, ngươi không cần phải làm vậy vì ta…” Tống Nhạn Vũ vẫn cố gắng thuyết phục.
“Nhạn Vũ,” ta nắm chặt tay nàng ấy ,
“Ta đã nói rồi, Bùi Độ thế nào không liên quan đến ta, ta chỉ quan tâm đến ngươi. Ta đến đây là để cứu ngươi. Ngươi còn nhớ năm ngươi mười hai tuổi, khi ngươi rơi xuống nước không?
Có người đã cứu ngươi lên bờ, giúp ngươi tránh khỏi xấu hổ. Còn chiếc túi thơm, ngươi nghĩ rằng thảo dược trong đó tình cờ có thể xua đuổi rắn rết sao?
Và năm ngươi cùng Tiêu Duyên lạc trong núi tuyết, tình cờ gặp lính tuần tra phát hiện ra đồ của các ngươi, ngươi thật sự nghĩ đó chỉ là ngẫu nhiên sao?”
Ta kể lại toàn bộ những gì ta đã làm cho Tống Nhạn Vũ suốt những năm qua, từng sự kiện mà nàng không hề hay biết. Sau khi nghe xong, nàng lặng người, không thể nói thành lời trong một khoảng thời gian dài.
“Những chuyện này đều là ngươi sao?”
“Là ta. Giang Lạc Ngư thật sự đã chết từ lâu, ta đến đây là để cứu ngươi. Nếu ngươi chết, tất cả những gì ta làm sẽ đổ sông đổ biển.”
“Nhưng ta không thể đứng nhìn ngươi đi chết được. Ngươi đã làm quá nhiều vì ta, lần này, có thể để ta làm không?” Tống Nhạn Vũ khóc, lắc đầu.
“Cô bé ngốc, ta chết rồi chẳng qua là trở về nơi ta nên thuộc về mà thôi. Chỉ cần ngươi sống sót, ta có thể về nhà.” Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy.
“Thật không?”
“Thật. Ta còn có thể nhìn thấy ngươi và Tiêu Duyên sau này sinh thêm cho Chân nhi bao nhiêu đệ đệ, muội muội nữa.”
“Lạc Ngư, không, bây giờ ta nên gọi người là gì?”
“Ta tên Trang Tình.” Khác với lúc Bùi Độ hỏi, lần này ta thật lòng muốn nói cho Nhạn Vũ biết tên của mình.
Trong thế giới này, Giang Hoài Chi bảo vệ ta vì ta đang trong thân xác của Giang Lạc Ngư, mang trong mình dòng máu Giang gia; Bùi Độ cưới ta vì nghĩ ta là Giang Lạc Ngư độc ác của kiếp trước; chỉ có Tống Nhạn Vũ, nàng ấy đối xử với ta chỉ vì ta là chính mình.
“Trang Tình, cảm ơn người.” Tống Nhạn Vũ ôm chầm lấy ta.
“Thôi nào, nhanh thay đồ rồi đi, không sau này sẽ không còn cơ hội ôm nữa đâu.”