Kéo A huynh ra khỏi ngự thư phòng, huynh ấy vẫn còn đầy tức giận.
Trong sách, Giang Hoài Chi cũng như vậy, mỗi khi có chuyện liên quan đến Giang Lạc Ngư, huynh ấy luôn trở nên nóng nảy.
Hai mươi năm xuyên vào đây, huynh ấy luôn yêu thương và bảo vệ ta, giúp ta tránh khỏi rất nhiều sóng gió.
Trong lòng ta, huynh ấy như ca ca ruột thực sự, ta không muốn huynh ấy gặp rắc rối.
“Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, Bùi Độ không hề biết?” Huynh ấy hỏi ta.
“Ta đã nói rồi, đó chỉ là chuyện đùa nghịch…”
“Đùa nghịch mà phải đến nơi xa như thế sao? Muội nghĩ ta không biết gì sao?” Giang Hoài Chi hỏi khiến ta á khẩu.
“Ta chỉ cảm thấy không cần thiết phải nói với hắn thôi.” Khi còn nghĩ rằng Bùi Độ yêu ta, ta không muốn nói ra để bị nghi ngờ. Khi biết hắn không yêu ta, nói ra những điều này chỉ là tự chuốc lấy nhục nhã.
Giang Hoài Chi thở dài: “Vậy vết thương ở cổ của muội là thế nào?”
“Hoàng thượng chỉ hiểu lầm ta với người khác nên vô tình làm ta bị thương, huynh không cần bận tâm.” Theo diễn biến trong sách, lúc này Bùi Độ đã bắt đầu làm suy yếu thế lực của A huynh trong triều.
Ta luôn cố gắng duy trì sự cân bằng giữa hai người họ, nhưng ta lo hôm nay A huynh đánh Bùi Độ có thể sẽ phá vỡ sự cân bằng ấy.
“Thật vậy sao?” Giang Hoài Chi vẫn không tin.
“Thật mà.”
Giang Hoài Chi lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Nếu muội cảm thấy không hạnh phúc, hãy nói với ta…”
Chưa dứt lời, ta đã ôm lấy huynh ấy trong nước mắt: “Được rồi. Nhưng từ giờ huynh đừng hành động bồng bột nữa, dù sao huynh cũng là thần tử, còn hắn là hoàng đế. Nếu một ngày nào đó hắn thật sự trừng phạt huynh, thì tẩu tẩu và cháu trai, cháu gái của ta sẽ ra sao?”
“Huynh cũng biết đấy, bề ngoài hoàng thượng có vẻ ôn hòa dễ điều khiển, nhưng thực ra rất đa nghi, không thích bị kiểm soát. Triều đình vốn đã e ngại việc một thế lực quá lớn, giờ Tiêu Duyên lại lập được công lớn trên chiến trường, huynh dù có không ưa Tiêu phủ đến đâu cũng không thể gây thù chuốc oán với họ…”
Giang Hoài Chi cười: “Sao hôm nay muội lại lắm lời hơn cả ta, như thể chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa vậy.”
“Dù sao ta giờ cũng là hoàng hậu, vào cung rồi thì việc gặp nhau khó khăn hơn trước, lâu lâu mới được gặp, nên ta nhắc nhở huynh đôi câu. Hay là huynh thấy ta phiền rồi?” Ta giả vờ tức giận hỏi huynh ấy.
“Làm sao ta dám thấy phiền lòng trước lời của hoàng hậu nương nương?” Huynh ấy đùa.
Sau khi tiễn A huynh về, Bùi Độ cho người đến báo rằng tối nay sẽ dùng bữa với ta.
Khi hắn đến, còn mang theo một chiếc túi thơm.
Ta nhớ chiếc túi thơm này, là của Tống Nhạn Vũ từng tặng cho ta.
“Sao hoàng thượng lại mang theo túi thơm của Nhạn Vũ?”
“Đây là của người đã cứu trẫm năm đó để lại.” Bùi Độ ném chiếc túi thơm trước mặt ta. “Tại sao nàng lại lừa trẫm?”
Ký ức tràn về trong khoảnh khắc, sau khi đưa Bùi Độ xuống núi, tình cờ gặp Tống Nhạn Vũ dẫn quân qua, ta liền đặt hắn ở bên đường… Cũng chẳng trách hắn lại nhận nhầm người cứu mình.
“Ta đã nói rồi, khi đó chỉ là lấy cớ chơi đùa trên tuyết để lừa A huynh.” Ta không hiểu sao Bùi Độ vẫn bám lấy chuyện này không buông. “A huynh không cố ý lừa hoàng thượng, ta cũng đã nói nếu muốn phạt thì cứ phạt ta.”
Bùi Độ nổi giận, nắm chặt tay ta: “Hoàng hậu thật sự nghĩ trẫm là kẻ ngốc sao? Trẫm đã hỏi Nhạn Vũ, nàng và nàng ấy từng đổi túi thơm, chính là năm đó.”
Cả người ta chợt khựng lại.
Đúng là năm đó ta và Tống Nhạn Vũ từng đổi túi thơm.
Trong sách, trước khi Tống Nhạn Vũ gả cho Tiêu Duyên, nàng ấy là một nữ tướng quân, năm đó có tình tiết nàng ấy bị rắn độc cắn. Ta đã đổi túi thơm với nàng ấy để có cớ đưa cho nàng ấy một túi thơm chứa hương xua đuổi rắn rết.
“Hoàng thượng đã biết thân phận của ta và lý do ta đến đây. Khi đó ta lên núi là để cứu Nhạn Vũ, chỉ tình cờ gặp hoàng thượng mà thôi.” Ta không hiểu tại sao Bùi Độ lại chất vấn ta về chuyện này.
“Chuyện này nàng chưa từng nói với trẫm, đến tận hôm nay nàng vẫn không chịu thừa nhận. Tại sao?” Ánh mắt của Bùi Độ trở nên cuồng loạn, lực tay trên cổ tay ta càng mạnh hơn.
Ta cười lạnh: “Vì ta thấy không cần thiết, và cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chẳng lẽ nếu ta nói ra, hoàng thượng sẽ hồi tâm chuyển ý? Ta tự biết rõ, không muốn tự chuốc nhục thêm lần nữa.” Ta cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng càng cố gắng thì chỉ càng vô ích.
“Hoàng hậu, trẫm không có ý đó.” Bùi Độ nói bất lực, “Trẫm chỉ muốn hỏi…”
Câu hỏi của hắn ngưng lại giữa chừng, có lẽ hắn cũng hiểu lý do ta không muốn nói ra.
“Thôi, trẫm đã hiểu.” Hắn buông tay ta, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Ta xoa xoa cổ tay đỏ rát, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
“Món ăn hôm nay do ngự thiện phòng làm?” Bùi Độ chỉ ăn một miếng rồi lại lên tiếng, dường như không muốn bầu không khí im lặng kéo dài.
“Hồi hoàng thượng, gần đây hậu cung nhiều việc, thức ăn đều do ngự thiện phòng chuẩn bị.”
“So với tay nghề của nàng, còn kém xa.” Hắn nói, ta không thể phân biệt được là thật lòng hay chỉ đang cố lấy lòng.
“Ta cũng học từ ngự thiện phòng, ăn cũng chẳng có gì khác biệt.”
“Hoàng hậu, nàng đã lâu không tự xưng là ‘thần thiếp’ trước mặt trẫm.” Bùi Độ đặt đũa xuống, nhìn ta.
Nếu hắn không nói, ta cũng không nhận ra sự khác biệt này: “Hôm nay hoàng thượng đến để hỏi tội thần thiếp sao? Nếu muốn xử phạt, có thể tùy tiện ghép cho ta tội danh nào đó, cần gì phải lòng vòng thế này?” Ta cố ý nhấn mạnh từ “thần thiếp” mà hắn muốn nghe.
“Trẫm chưa bao giờ có ý định xử phạt nàng, trẫm chỉ muốn chúng ta như trước kia. Hoàng hậu, hôm đó nàng hỏi trẫm tại sao không hỏi tên thật của nàng, là vì trẫm trước đây nghĩ rằng những điều đó không quan trọng. Nhưng chuyện hôm nay khiến trẫm muốn biết mọi thứ về nàng.”
“Trẫm muốn biết tên thật của hoàng hậu, ngày sinh, sở thích, và nơi hoàng hậu đã sống trước khi đến đây.” Giọng nói của Bùi Độ nghiêm túc và chân thành, nhưng lòng ta lại chẳng còn chút cảm động nào.
Sự thay đổi của hắn là vì biết ta đã cứu mạng hắn, hay vì cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm ta?
Những điều đó không còn quan trọng nữa, vì theo chỉ dẫn từ bên trên, nhiệm vụ của ta chỉ còn lại một tình tiết cuối cùng, sau khi thời gian trong sách kết thúc, ta có thể an toàn rời đi.
“Hoàng thượng cần chẳng qua là một vị hoàng hậu, chỉ cần thần thiếp vẫn mang thân phận Giang Lạc Ngư, vậy là đủ, phải không?” Ta mỉm cười hỏi.
“Hoàng hậu, trẫm biết trước đây trẫm đã làm nàng tổn thương, giờ trẫm chỉ muốn bù đắp. Chẳng lẽ chúng ta sẽ mãi thế này sao?”
“Nếu hoàng thượng thấy chán ngán khi ở bên thần thiếp, thần thiếp sẽ chọn vài tiểu thư gia tộc…”
“Đủ rồi!” Bùi Độ ngắt lời ta. “Nàng biết trẫm không có ý đó.”
Bùi Độ đứng dậy: “Trẫm biết nàng vẫn còn giận, ngày mai trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Sau khi Bùi Độ rời đi, Hi Vân vội bước vào: “Nương nương, người và hoàng thượng có cãi nhau không? Nô tỳ thấy sắc mặt hoàng thượng khi rời đi không được tốt.”
“Đừng bận tâm, tiếp tục dùng bữa đi.” Ta nói, rồi gắp thức ăn vào bát.
Thực ra, ngay khi A huynh nói ra chuyện ta đã cứu Bùi Độ xuống núi, mặc dù ta đã nói dối để che đậy, nhưng Bùi Độ không tin lời ta.
Hắn đã nghi ngờ rằng người cứu hắn chính là ta, không phải Tống Nhạn Vũ.
Nhưng hắn không lập tức hỏi ta, mà chạy đi xác nhận với Tống Nhạn Vũ.
Nhiều chuyện, Bùi Độ trong lòng đã có câu trả lời, nhưng hắn theo bản năng không muốn tin rằng những đáp án ấy lại có liên quan đến ta.
Ta từng nghĩ giữa ta và Bùi Độ có sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng từ khi bí mật của chúng ta dần lộ ra trước mắt nhau, ta mới nhận ra rằng, chúng ta chưa bao giờ thực sự tin tưởng đối phương.
Ta không muốn sống trong sự nghi ngờ và phải chứng minh bản thân mỗi ngày, vì vậy, tình cảm giữa ta và Bùi Độ cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.