“Nhưng điều này quá tàn nhẫn, mẫu hậu không muốn làm điều đó.
“Nhiều khi, mẫu hậu chỉ muốn từ bỏ vị trí hoàng hậu, con cũng chẳng cần làm công chúa nữa, mẹ con mình bỏ trốn khỏi hoàng cung. Nhưng mẫu hậu quá muốn trở về nhà, không làm hoàng hậu thì mẫu hậu sẽ không có đủ tài nguyên để chế tạo cỗ máy thời gian. Rời khỏi đây cũng sẽ bị các nước khác bắt giữ, kết cục chẳng khác gì.”
Ta hỏi: “Nếu mẫu hậu không chế tạo virus cho phụ hoàng, liệu phụ hoàng thực sự sẽ giết con sao?”
“Đừng sợ, mẫu hậu sẽ có cách để bảo toàn cho mẹ con ta.”
Ta nằm đó suốt ba ngày, thì Tề Mặc tới thăm.
Hắn mang theo đồ ăn, vui vẻ đút cho ta. Môi ta vô tình chạm vào đầu ngón tay hắn, khiến hắn giật mình như bị bỏng.
Hầu kết chàng khẽ nhấp nhô, rồi lập tức quay đi, không dám nhìn ta nữa.
Hắn hỏi ta có muốn nghe hắn hát tuồng không.
Ta gật đầu.
Hắn vui mừng thay y phục diễn, trang điểm rồi hát cho ta nghe.
Mẫu thân của Tề Mặc là một ca nữ, có giọng hát vô cùng trong trẻo.
Hắn thừa hưởng từ mẫu thân, dung mạo mỹ miều và giọng hát ngọt ngào.
Hắn hát còn hay hơn cả những nghệ nhân trong cung. Hắn đan vòng hoa đội cho ta, rồi ngồi chơi cờ với ta.
Nhưng hắn chơi cờ rất tệ, khiến ta không còn hứng thú.
“Ngươi không thể học chút gì hữu ích hơn sao?”
Hắn cúi đầu, thu dọn quân cờ với vẻ mặt tổn thương: “Mẫu thân không cho phép.”
Khi hắn ra về, ta tặng hắn rất nhiều thứ quý.
Cũng hy vọng rằng, dựa vào mối quan hệ với ta, hắn có thể sống tốt hơn trong phủ.
9
Tiêu quý phi đã phá hủy loại virus mà mẫu hậu ta chế tạo.
Phụ hoàng giận dữ, trước mặt mọi người tát mạnh Tiêu quý phi một cái rồi giáng bà ta làm tần, đày vào lãnh cung.
Tiêu quý phi ôm chân phụ hoàng, van xin tha thứ.
Phụ hoàng liền một cước đá bà ta ngã ra.
Tiêu quý phi điên dại cười lớn: “Ta nhất định phải hủy hoại tất cả niềm kiêu hãnh của hoàng hậu. Để xem bà ta không còn những thứ đó rồi, còn thế nào được hoàng thượng sủng ái độc tôn nữa!”
Phụ hoàng thấy bà ta không biết hối cải, lại đá thêm một cước, mắng lớn: “Tiện phụ!”
Tiêu quý phi đau đớn ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
“Bệ hạ, sao người lại nhẫn tâm với thiếp đến vậy?”
Phụ hoàng lệnh người kéo nàng đi, rồi quay sang mẫu hậu, nói bằng giọng ra lệnh: “Làm lại.”
“Mọi vật liệu hiếm có đã dùng hết rồi.”
“Vậy thì sai người đi tìm! Trẫm không tin chỉ có chút ít như thế!”
Nói xong, phụ hoàng lại liếc nhìn ta, cảnh cáo mẫu hậu: “Ngươi mà dám giở trò, thì đừng mong con ngươi sống.”
Phụ hoàng đi rồi, mẫu hậu kéo tay ta, nói: “A Nghi, không làm công chúa nữa được không? Mẫu hậu đưa con đi.”
Ta muốn nói không.
Ta muốn làm đế vương.
Ta muốn nói rằng, chỉ cần ta làm hoàng đế, người sẽ là thái hậu tôn quý nhất, không ai dám khi dễ người nữa.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt mệt mỏi của mẫu hậu, ta không thể nói ra lời.
Mẫu hậu đã quá mệt mỏi, nhưng dẫu như thế, người vẫn không bỏ rơi ta.
Ta sao có thể khiến người đau lòng?
10
Mẫu hậu sai ta đi lãnh cung dẫn Tiêu quý phi ra.
Tiêu quý phi, sau một tháng đày đọa trong lãnh cung, đã không còn vẻ kiêu ngạo ngày nào.
“Ta đâu có tổn hại gì mẫu hậu ngươi! Ta không phải là Thư phi, không ai nâng đỡ. Phụ thân ta là đại tư mã, ngươi dám giết ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua đâu!”
“Mẫu hậu sai ta đưa ngươi ra ngoài.”
“Nữ nhân chết tiệt đó lại muốn lợi dụng ta sao? Lần này ta sẽ không mắc bẫy!”
“Một lát nữa địch quân sẽ đánh vào, ngươi đừng cầu xin ta mang ngươi đi.”
“Ngươi nói thật sao? Các ngươi không giăng bẫy nữa?”
“Mẫu hậu nói, đã lợi dụng ngươi nhiều lần, rất áy náy, bảo ta đưa ngươi cùng đi.”
Tiêu quý phi nhảy dựng lên: “Chỉ có vài lần thôi sao? Nhiều năm qua, số lần nàng ta lợi dụng ta chính nàng ta cũng chẳng đếm hết!”
Ta dẫn Tiêu quý phi rời cung, lúc này gián điệp địch quốc đã trà trộn vào hoàng cung mà tàn sát khắp nơi.
Cung cấm rối loạn.
Ta và mẫu hậu gặp nhau ngoài cổng thành.
Tiêu quý phi nhìn ra ngoài xe, hỏi: “Ngươi định mang ta đi đâu?”
“Địch quân đã đánh vào hoàng thành, ngươi muốn đi đâu? Về phủ Đại Tư Mã sao?”
“Lại là trò của ngươi bày ra, phải không?”
Mẫu hậu nhắm mắt, không đáp.
Địch quân chính là do mẫu hậu ngầm sắp xếp, giúp bọn chúng vượt qua tầng tầng kiểm tra để lọt vào hoàng cung.
Người muốn lợi dụng chúng để giết chết phụ hoàng và thái tử.
Người nói, đã chịu đựng đủ những ngày bị phụ hoàng dùng ta để uy hiếp.
Ngày hôm ấy, mẫu hậu nhìn ta chằm chằm, hỏi: “Trâm hoa sen trên đầu con đâu rồi?”
Ta giả vờ đưa tay sờ tóc, trong lòng bất an, không dám nhìn vào mắt mẫu hậu.
“Có lẽ đã rơi ở đâu đó rồi.”
Ánh mắt mẫu hậu thoáng u ám.
Lòng ta chợt thắt lại.
Có phải người đã đoán ra rồi?
11
Chúng ta dừng chân ở một thành trấn nhỏ hẻo lánh.
Tiêu quý phi đang cùng ta chơi cờ, chợt có đội Ngự Lâm quân xông vào bao vây.
Phụ hoàng tay chắp sau lưng, bước vào.
Mẫu hậu nhìn ta một cái.
Người đã biết, phụ hoàng là do ta dẫn tới.
Ta mím môi, thầm xấu hổ vì đã phụ lòng mẫu hậu.
Nhưng ta muốn làm đế vương, ta không thể mất đi thân phận công chúa.
Xin lỗi mẫu hậu, đã khiến người thất vọng.
Ta không xứng với sự bảo hộ hết lòng của người.
Phụ hoàng vốn quen bày trò ân ái với mẫu hậu trước mặt mọi người, để làm hậu cung đầy những nữ nhân khác phải ganh ghét, xem mẫu hậu như kẻ thù cả đời.
Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của người ấy dịu đi, tiến lên đỡ mẫu hậu đứng dậy.
“Địch quân đã bị tiêu diệt, hoàng hậu cứ an tâm theo trẫm hồi cung.”
Phụ hoàng vờ vĩnh quan tâm, thậm chí còn công khai bóp vai cho mẫu hậu, hoàn toàn không để ý đến Tiêu quý phi bên cạnh.
Dùng xong bữa, phụ hoàng lập tức rời đi.
Với tính tình của người, chắc chắn sẽ đi tìm một nam nhân nào đó mà phóng túng.
Ta quỳ trước phòng mẫu hậu, khẩn cầu người thứ tha.
Tiêu quý phi đến xem trò vui: “Đồ nhãi con, lần này ngươi khiến mẫu hậu của ngươi đau lòng rồi.”
Mẫu hậu mở cửa, cho ta vào trong.
Ta quỳ trước mặt mẫu hậu, bày tỏ tâm tư: “Mẫu hậu, con muốn ngồi lên ngai vị đó. Con xin lỗi mẫu hậu. Sau khi hồi cung, mong mẫu hậu hãy trở về quê nhà.”
Mẫu hậu giọng điệu trầm ngâm, khuyên nhủ: “A Nghi, con có tài năng thiên phú, đáng lẽ con nên theo ta về quê, để phát huy tài năng trên con đường nghiên cứu khoa học, mang lại lợi ích cho quốc gia.”
Ta cúi đầu, đập đầu xuống đất, chỉ lặp lại mãi lời “Xin lỗi”.
Mẫu hậu đau lòng nhắm mắt: “A Nghi, con không nên lãng phí tài năng xuất chúng của mình.”
“Mẫu hậu, con không thuộc về nơi ấy, đây mới là nơi con thuộc về.”
Mẫu hậu lau giọt lệ nơi khóe mắt, đôi mắt đượm buồn.
Người đã dành trọn tâm huyết cho hai người mà mình yêu thương nhất, nhưng cuối cùng đều bị cả hai gây tổn thương sâu sắc.
12
Hồi cung, mẫu hậu càng ngày càng ở lại trong viện của mình lâu hơn, thậm chí còn ngủ lại đó.
Người không để ý đến ta nữa, không nói một lời nào với ta.
Thái tử tuy không chết, nhưng đã bị mất đi một chân.
Phụ hoàng tiếp tục lui tới hậu cung, thái tử đã phế, người chỉ cần sinh thêm một thái tử khác.
Phi tần được sủng ái, nếu mang thai mà thái y chẩn ra là nữ nhi, phụ hoàng lập tức ban cho bát thuốc phá thai.
Sau đó, người lại chuyển sang sủng ái phi tần khác, đến khi có một vị hoài thai nam nhi.
Phụ hoàng sai Ngự Lâm quân bảo vệ, nếu có một chút sơ sót cũng sẽ khiến cả nhà mất mạng.
Đến sinh thần mười bảy tuổi của ta, phụ hoàng bắt đầu chọn phò mã cho ta.
Người triệu tập tất cả con cháu quyền quý vào cung chúc mừng ta.