Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN Chương 4 PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN

Chương 4 PHỤ HOÀNG TA KHÔNG THÍCH NỮ NHÂN

7:17 chiều – 29/10/2024

Lễ vật của mọi người đều vô cùng xa xỉ, chỉ riêng Tề Mặc tặng ta một chiếc đèn lồng tinh xảo đến kỳ lạ.

Hắn cười nói, đó là vật hắn tự tay chế tác, rồi bắt đầu kể về từng hình ảnh khắc trên chiếc đèn và câu chuyện đằng sau chúng.

Ánh mắt hắn chân thành, hỏi: “Điện hạ, thần có thể…”

Hắn ngập ngừng một lúc, như thể gom hết dũng khí mới dám hỏi: “Điện hạ sẽ chọn ai làm phò mã?”

Ta nhìn hắn mà không đáp.

Ta thực cảm kích ân tình mà Tề Mặc đã mấy lần xả thân cứu giúp, nhưng điều kiện của hắn lại quá thấp kém.

Là con thứ xuất thân thấp, tài văn chẳng tròn, võ nghiệp chẳng vẹn, cũng không giúp ích được cho ta.

Cái dáng vẻ xả thân vì ta của hắn, lại quá giống với cái cách phụ hoàng từng dối lừa mẫu hậu.

Tề Mặc chịu sự áp bức của chính thất đã lâu, tìm cách tiếp cận ta, chẳng phải cũng chỉ vì cái ngai vàng kia sao?

Tề Mặc dường như đoán được trong sự chọn lựa của ta không có hắn, bờ môi khẽ mím lại, sắc mặt đầy giằng co.

Cuối cùng, hắn lấy ra chiếc ngọc bội ta từng tặng cho hắn.

Mùa đông năm ta chín tuổi, ta bị Tiêu quý phi ám hại rơi xuống hồ băng, suýt nữa chết cóng.

Tề Mặc cứu ta lên, để bày tỏ lòng biết ơn, ta đã tặng cho hắn chiếc ngọc bội quý báu này.

Khi ấy, ta còn nói, sau này nếu hắn mang theo ngọc bội này đến tìm ta, ta sẽ đáp ứng một nguyện cầu của hắn.

“Năm đó, người nói, chỉ cần ta cầm ngọc bội này đến tìm, bất kể nguyện cầu gì, người cũng sẽ đáp ứng.”

“Ta muốn làm phò mã của người.”

Ta lấy lại ngọc bội và mân mê nó trong tay.

Tề Mặc căng thẳng đợi lời đáp của ta.

Ta khẽ cười một tiếng, “Ngươi có điểm nào xứng làm phò mã của bổn công chúa?”

Tề Mặc cắn chặt môi, đôi mắt ngân ngấn lệ.

Toàn thân hắn như thể sắp vỡ vụn ra.

“Đổi nguyện vọng khác đi.”

Tề Mặc buông hai tay, cúi đầu, “Không còn nguyện vọng nào nữa.”

13

Phụ hoàng hỏi ta đã chọn xong chưa.

“Con chọn tiểu công tử của Quang Lộc Huân.”

Phụ hoàng cười nhìn qua người mà ta chọn, rồi chỉ cho ta con trai của Thái Thường.

Thái Thường, một chức quan phụ trách việc tế tự tổ tiên.

Dẫu là một trong Cửu khanh, nhưng chẳng thể giúp ích gì cho con đường đoạt quyền của ta.

Ta tự cười giễu chính mình, thì ra, ta chọn ai, phụ hoàng liền bỏ qua người đó.

Người không mong ta cùng phò mã sẽ trở thành mối đe dọa cho hoàng tử chưa chào đời kia.

Hôn sự của chúng ta được định vào mùa đông năm tới.

Trở về tẩm cung, ta ngồi nhìn đăm đăm vào chiếc đèn cung đình đang xoay.

Bất giác nhớ lại những kỷ niệm giữa ta và Tề Mặc.

Năm ta sáu tuổi, ta đến hành cung để tránh nóng, vì buồn chán nên mời nhiều con cháu quyền quý đến chơi cùng.

Trong lúc chơi trốn tìm, hành cung bốc cháy.

Để chiến thắng, ta giấu mình rất kín, đến khi ngọn lửa bùng lên dữ dội đã nhốt chặt ta lại.

Mọi người đều theo bản năng mà bỏ chạy.

Trong cơn tuyệt vọng, một Tề Mặc nhỏ bé, gầy yếu khoác tấm chăn ướt lao vào.

“Điện hạ, người còn đi được không?”

Ta rưng rưng lắc đầu.

Chân ta bị một thanh xà đè trúng.

“Vậy để thần cõng người, Tề Mặc mạo phạm, mong điện hạ thứ tội.”

Hắn đưa tấm vải ướt che miệng cho ta, rồi khoác tấm chăn ướt lên người ta, cõng ta lên, linh hoạt tránh khỏi những xà ngang đang đổ xuống, lao ra khỏi biển lửa.

Cung nhân hốt hoảng bế ta đi cứu chữa.

Ta rướn đầu ra nhìn Tề Mặc nằm đó kiệt sức, không ai hỏi han, nhũ mẫu bảo, muốn tạ ơn người ta, tự mình làm mới có thành ý.

Vậy nên ta đã theo bà học làm một món bánh.

Hắn vừa ăn bánh ta làm, vừa mơ màng nói: “Đây là thứ ngon nhất ta từng được nếm qua.”

Ta mỉm cười nhẹ nhàng, rời đi rồi mới nhớ ra còn để quên thứ gì đó.

Ta quay trở lại, liền thấy đại công tử của Hồng Lô Tự đang giẫm nát bánh của ta, dùng chân nghiền nát tay của Tề Mặc để sỉ nhục hắn.

“Muốn ăn lắm à? Vậy thì nằm xuống liếm sạch như chó đi.”

Tề Mặc liền làm theo, ta tức giận vô cùng, giận hắn sao lại thiếu khí tiết như vậy.

Ta kéo hắn đứng dậy, nghiêm mặt trước đại công tử, lấy uy phong công chúa mà nói: “Ngươi to gan thật, dám giẫm nát lễ vật mà bản cung ban cho!”

Ta muốn dùng đúng cách đó để trả đũa, bắt hắn ta cũng phải chịu nhục như kẻ hèn mọn, nhưng ta không thể.

Phụ thân hắn ta là đại nhân Hồng Lô Tự, ta không thể khiến mặt mũi của ông ta bị giẫm đạp như vậy.

Ta chỉ đánh hắn ta vài roi cảnh cáo, xem như một hình phạt nhỏ.

Sau đó, ta thưởng cho Tề Mặc rất nhiều vàng bạc, mong sao trong phủ có thể đối xử tử tế với hắn.

Nhưng không đầy nửa tháng sau, tại một yến tiệc do các phu nhân tổ chức, ta lại thấy đại công tử Hồng Lô Tự đội chiếc ngọc quan mà ta đã ban cho Tề Mặc.

Cơn giận trong lòng ta dâng trào, nhưng lại chẳng thể làm gì. Nếu không có Tề Mặc, có lẽ ta đã mất mạng từ lâu rồi.

Mỗi khi gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện, như thể tất cả đã được sắp đặt từ trước.

Ta lướt tay qua những hoa văn chạm khắc trên chiếc đèn cung đình, tưởng tượng dáng vẻ của hắn khi chế tác nó.

Tinh xảo đến nhường này, hẳn hắn đã bỏ rất nhiều tâm sức. Nhưng ta lại e ngại, e rằng hắn cũng chỉ là kẻ toan tính như phụ hoàng.

E rằng ta sẽ trở thành kẻ si tình mù quáng như mẫu hậu.

14

Thiếu Phủ phu nhân mời ta đến Mê Viên ngắm hoa mai. Ta đến muộn, vừa bước vào liền thấy một nữ tử cố ý ngã vào lòng Tề Mặc.

Tề Mặc vô thức đỡ lấy nàng ta.

Khi nữ tử đứng vững, nàng ta cúi người hành lễ, rồi nói vài lời gì đó.

Tề Mặc khẽ cười.

Hắn cũng trò chuyện cùng nàng ta.

Ta hỏi: “Nữ tử đó là ai?”

Thiếu Phủ phu nhân vội vàng đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là thứ nữ của phủ Thái Thường, tên gọi Hứa Phi Nhi, Lục tiểu thư của Hứa gia.”

Thị nữ bên cạnh ta cao giọng xướng: “Công chúa điện hạ giá đáo!”

Nét cười trên khuôn mặt Tề Mặc tắt ngấm, hắn xoay người cúi đầu hành lễ.

Hắn không nhìn ta, ta ngồi ở vị trí trên cao, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tề Mặc.

Hắn vẫn cúi đầu, ngón tay dài thanh tú xoay xoay chén rượu. Các phu nhân sau khi tán dương ta một hồi liền bắt đầu tranh tài nghệ.

Ta nghiêng người dựa lưng ghế, chống cằm để dễ dàng dõi theo Tề Mặc hơn.

Thời gian lâu như vậy, nhưng hắn chưa từng liếc nhìn ta lấy một lần. Trước đây, ánh mắt của hắn luôn dõi theo bóng hình ta.

Giờ hắn đang nghĩ gì?

“Bản cung muốn nghe một đoạn hí khúc, có ai biết hát không?”

Ngón tay Tề Mặc khẽ ngừng lại.

Thiếu Phủ phu nhân cười lấy lòng: “Điện hạ chờ một lát, thần phụ sẽ cho người đi mời gánh hát tới ngay.”

“Bản cung không chờ được lâu đến vậy, ở đây nhiều người thế này, chẳng lẽ không ai biết hát sao?”

Không rõ vì cớ gì, giờ phút này ta chỉ muốn ánh mắt của Tề Mặc hướng về phía ta.

“Hát xướng là trò hạ lưu, nơi này đều là các tiểu thư thế gia, tinh thông cầm kỳ thi họa, có thể làm vui cho điện hạ.”

“Mấy thứ đó bản cung đã chán rồi, lúc này chỉ muốn nghe hát.”

Không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.

Đúng lúc ấy, đại công tử của Hồng Lô Tự đề cử Tề Mặc.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía hắn.

Đầy vẻ khinh miệt.

Thậm chí có người thì thào: “Thiếu Phủ phu nhân sao lại mời hạng người này tới đây, làm bẩn mắt người khác.”

Ta không hài lòng nói: “Đã vậy, tất cả lui ra ngoài hết, bản cung muốn thưởng thức một mình, đừng ai đến quấy rầy hứng thú của ta.”

Mọi người rời đi, ta chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái, bảo Tề Mặc: “Bắt đầu đi.”

Tề Mặc đổi giọng, cất tiếng hát nữ, từng biểu cảm, dáng vẻ của hắn đều thể hiện rất thật. Nghe câu chuyện tình cuối cùng chia ly sinh tử, ta cũng thấy mắt mình đã hơi cay.

“Vừa rồi Hứa lục tiểu thư đã nói gì với ngươi mà ngươi lại cười vui đến vậy?”

“Chuyện thú vị thôi.”

“Chuyện gì thú vị đến vậy, bản cung cũng muốn nghe thử.”

“Nàng ấy hôm qua ném cầu tuyết ngã vào trong đống tuyết, ăn đầy một miệng tuyết, ta thấy nàng ấy thật đáng yêu.”

“Đáng yêu sao? Bản cung nhìn nàng ấy chỉ thấy đầy bụng tâm cơ thôi.”

“Đó là bởi điện hạ nhìn ai cũng cho là có tâm cơ, có mục đích.”

Cũng dám nói khích bản cung rồi, giỏi lắm.

15

Hứa Phi Nhi quả thực là có tâm cơ, mọi người đều đang nhã nhặn ngắm hoa mai. Chỉ riêng nàng ta đứng dưới cây múa uyển chuyển.

Tề Mặc mỉm cười nhìn nàng ta múa, nhìn cảnh này, lòng ta lại bỗng dưng dâng lên vị chua chát.

Hứa Phi Nhi lại giở trò cũ, ngã vào lòng Tề Mặc.

Hai người mặt kề mặt! Chân ta nhanh hơn lòng, lập tức bước tới chỗ họ.

“Chuyện gì đây? Cởi mở cũng có giới hạn, giữa chốn đông người mà ôm ôm ấp ấp, thật tổn hại đến sự tao nhã.”

“Bẩm điện hạ, Hứa lục tiểu thư bị trẹo chân.” Tề Mặc đỡ nàng ta, đáp lời.

“Sau này cứ xưng bản cung là điện hạ, ta chưa xuất giá, không phải là tẩu tẩu của ngươi.”

Hứa Phi Nhi làm bộ ngoan ngoãn: “Vâng, thưa điện hạ.”

“Điện hạ, ta đưa Hứa lục tiểu thư đi chữa trị trước.”

Tề Mặc dìu Hứa Phi Nhi đi ngang qua ta.

Ta hừ lạnh.

Chỉ là một thứ nữ, có đáng để ngươi hao tâm đến vậy chăng?