Mẫu hậu nắm tay ta, dẫn ta vào trong nơi bà cất giấu bí mật.
Những chiếc máy móc lạ lẫm, đèn đủ màu chớp sáng, ta thực sự bị cảnh tượng ấy làm cho kinh ngạc.
Mẫu hậu giải thích nguyên lý và cách sử dụng của nó cho ta.
Bà bảo bà là linh hồn xuyên không đến đây, chỉ cần nằm vào cỗ máy này là có thể trở về thế giới ban đầu của mình.
Mẫu hậu ngồi trước cỗ máy thật lâu, đôi mắt đầy tâm trạng phức tạp.
Bà muốn đi.
Thật sự rất muốn.
Phụ hoàng sủng ái nam nhân, thậm chí còn ghét bỏ nữ tử, vậy mà để giành lấy ngôi báu, ông ta đã dùng lời đường mật lừa mẫu hậu, lợi dụng thế lực của ngoại công cùng những phát minh và tài trí vô song của mẫu hậu để ngồi lên ngai vị.
Khi ngai vàng vững chắc, ông ta liền lộ rõ bộ mặt xấu xa, dùng quyền lực hoàng gia để sỉ nhục mẫu hậu.
“Mẫu hậu, người cứ trở về đi. Con là người của nơi này, con muốn ở lại đây.”
Ta không thể là sợi dây trói buộc bà ấy.
Ở nơi này, từng ngày trôi qua với bà là một nỗi buồn không nguôi.
Đêm khuya, ta khoác áo choàng, đứng trước cửa cung của mẫu hậu, đứng mãi đến khi trời sáng.
Ta biết, một khi mẫu hậu đi rồi, nơi cung đình này sẽ chẳng còn chỗ dung thân cho ta.
Thậm chí đã có khoảnh khắc ta ích kỷ mà muốn giữ mẫu hậu lại.
Cuối cùng, ta rụt tay lại, từ bỏ ý định gõ cửa.
Mẫu hậu không đi, đôi mắt thâm quầng, hẳn là đã ngồi trước cỗ máy suốt đêm qua.
Ta chạy tới, ôm chặt lấy bà.
Buổi tối, mẫu hậu cho ta thưởng thức một màn pháo hoa.
Pháo hoa thật đẹp, thật đặc biệt.
Đó là thứ bà đã thức trắng đêm để làm ra.
Mẫu hậu nói: “Ở quê nhà của mẫu hậu, nữ nhi mười tám tuổi mới được coi là thành niên.”
“Vậy ở thế giới kia, mẫu hậu làm gì mỗi ngày?”
“Mẫu hậu là một nhà khoa học, mỗi ngày đều làm thí nghiệm, những thí nghiệm không bao giờ có hồi kết.”
6
Mùa xuân đi săn ở trường săn, ta đã bố trí hai đợt ám sát.
Ta muốn giết chết phụ hoàng – kẻ đã mang đến cho mẫu hậu nỗi đau đớn không hồi kết.
Một nhóm sát thủ khác cũng đến để giết ta.
Như vậy, nếu không thành công, mẫu hậu và ta vẫn có thể thoát khỏi sự liên lụy.
Thêm vào đó, ngoại tổ phụ sẽ gây ảnh hưởng tại triều đình, ánh mắt nghi ngờ của phụ hoàng sẽ đổ dồn vào Thái tử và Thư phi.
Theo kế hoạch, ta bám theo con mồi, giữ khoảng cách với đám thị vệ.
Khi ta đang giằng co với thích khách, đúng lúc thanh kiếm đâm tới sau lưng, có kẻ đã đẩy ta ra.
Quay đầu lại, là nhị công tử của Đại Hồng Lư – Tề Mặc, đã đỡ nhát kiếm cho ta.
“Nhị công tử.”
Tê Mặc thúc giục thị vệ: “Mau bắt lấy thích khách!”
Ta nhìn Tề Mặc nằm dưới đất, máu chảy không ngừng, nén lửa giận trong lòng.
Hắn đã phá hỏng kế hoạch của ta, nếu phụ hoàng không chết, ta và mẫu hậu chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
“Chuyện không liên quan đến ngươi!”
Tề Mặc dù đau đến nhăn mày, vẫn cố gắng mỉm cười: “Ta mặc kệ, công chúa bị thương là không được.”
Ta đưa thanh kiếm cho hắn, rồi cúi người bế hắn lên, từng bước đưa hắn về trại.
Ở bên này, trại rất hỗn loạn, mẫu hậu của ta đang nằm trong vũng máu.
Tay ta bỗng tuột ra, Tề Mặc rơi xuống đất.
Ta không bận tâm đến tiếng rên đau của hắn mà chạy tới bên mẫu hậu.
Thái y nói may mắn lưỡi kiếm lệch một tấc, nếu không mẫu hậu đã không cứu được.
Còn phụ hoàng của ta, lẽ ra phải chết, lại cao ngạo ngồi trên ngai rồng, thản nhiên ra lệnh đưa mẫu hậu đang bất tỉnh trở về trại nghỉ ngơi.
Bên cạnh phụ hoàng là Thư phi, nụ cười không che giấu được sự hả hê.
Ma ma nói rằng, khi kiếm của thích khách đâm tới phụ hoàng, chính Thư phi đã đẩy mẫu hậu ra để làm khiên chắn.
Ta đập mạnh một cú lên bàn.
Ta thức suốt đêm trông nom mẫu hậu, bà sốt cao liên tục, ta lau người cho bà hết lần này đến lần khác mới giúp bà hạ sốt.
Cuộc ám sát lần này, kẻ đáng chết thì chưa chết, kẻ cần bị nghi ngờ lại trở thành công thần bảo vệ thánh giá.
Sáng sớm hôm sau, ta mang hộp đồ ăn đến thăm Tề Mặc trong trại của hắn.
“Điện hạ, ta đã liều mình cứu người bốn lần rồi. Lần nào người tới thăm cũng mang theo thứ đồ ăn khô khốc này, vừa cứng lại vừa dính răng, ta ăn ngán lắm rồi.”
Không còn cách nào khác, ta chỉ biết làm mỗi món này Miệng thì nói ngán, nhưng Tề Mặc vẫn cầm lấy và ăn.
Với động tác đó, vết sẹo cũ trên cổ tay hắn lộ ra.
Đó là vết thương để lại khi ta mười một tuổi, lúc ta xuất cung tiêu dao, người của Thư phi đã kích động ngựa của ta.
Ta rơi xuống vực, chính Tề Mặc đã kịp thời nắm lấy tay ta.
Hắn an ủi ta không cần sợ, hắn sẽ không buông tay, hắn nhất định sẽ cứu ta lên.
Cổ tay hắn bị đá cọ đến nát bươm, máu thịt lẫn lộn, vậy mà hắn vẫn không buông tay.
Từ đó để lại vết sẹo, mỗi khi trời mưa đều đau đến không cầm nổi bút.
Thị tùng bưng thuốc tới.
Hắn cầm thìa, tay bắt đầu run lên.
Những hạt mưa lộp độp rơi xuống mái trại.
Ta cắn môi, giật lấy bát thuốc, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
Hắn nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Được điện hạ chăm sóc thế này, ta chết cũng đáng.”
7
Ta cầm kiếm xông thẳng vào tẩm cung của Thư phi.
Bà ta sợ đến tái mặt, vơ lấy những thứ trong tầm tay ném về phía ta.
“Mẫn Nghi, ta là mẹ ruột của Thái tử, ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, bệ hạ sẽ không tha cho ngươi đâu.”
Ta cười lạnh.
Bà ta không biết rằng, phụ hoàng căn bản không yêu bất kỳ người phụ nữ nào trong hậu cung này.
Dù nhiều lần bị các phi tần hãm hại, ta chưa từng nghĩ sẽ bắt họ trả giá xứng đáng.
Chỉ vì họ, cũng như mẫu hậu của ta, đều bị giam hãm bởi một nam nhân vĩnh viễn không bao giờ yêu họ.
“Ngươi không nên động đến mẫu hậu của ta.”
Nói xong, ta túm lấy Thư phi đang tìm cách bỏ trốn, rút kiếm ra cắt ngang cổ bà ta.
“Đồ nghiệt chướng!” tiếng quát của phụ hoàng vang lên.
“Quỳ xuống!”
Nhìn thấy Tiêu quý phi theo sau phụ hoàng, ta đã hiểu ra.
Là bà ta đã dẫn phụ hoàng đến đây.
“Hôm nay giết phi tần, ngày mai có phải ngươi sẽ giết cả trẫm?”
“Con không dám.”
“Ta thấy ngươi rất dám!” Phụ hoàng vung tay áo, “Người đâu, mang công chúa xuống đánh roi cho ta!”
Ta bị thị vệ áp giải ra ngoài sân.
“Đánh mạnh lên, các ngươi không ăn cơm à?”
Trên thân đau đớn, đau thấu tận xương tủy.
Nhưng ta không hối hận! Ta biết, phụ hoàng sẽ không thực sự lấy mạng ta.
“Xin bệ hạ tha mạng cho A Nghi, con bé đã biết lỗi rồi,”
Mẫu hậu kéo thân thể bệnh tật của mình, quỳ bên cạnh ta, rơi nước mắt cầu xin cho ta.
Vết thương của người lại rỉ máu.
“Nàng làm ra thứ trẫm muốn, trẫm sẽ tha mạng cho nó.”
Ta cúi đầu cười khổ, phụ hoàng đối với mẫu hậu, vĩnh viễn chỉ là một cuộc giao dịch.
Còn ta, chẳng qua chỉ là con cờ để ông ta khống chế mẫu hậu.
“Ta sẽ làm, ta đồng ý với người.”
Ta ngã xuống đất, mẫu hậu không màng vết thương của mình mà ôm ta vào lòng vỗ về, “Không sao rồi, không sao nữa.”
“Bệ hạ, còn Thái tử…”
Tiêu quý phi ánh mắt lấp lánh chờ đợi, định nói lại thôi.
Bà ta muốn được nuôi dưỡng Thái tử.
“Thái tử sẽ giao cho Cầm tần nuôi dưỡng.”
Kế hoạch của Tiêu quý phi đổ bể, ta không nhịn được mà nở nụ cười mỉa mai với bà ta.
Bà ta vẫn không hiểu rõ nam nhân của mình.
Phụ hoàng làm sao có thể giao Thái tử cho bà ta, để bà ta ngày càng lớn mạnh.
Ta châm chọc, “Ta đã nói rồi, cho dù ngươi tính kế cỡ nào, ngươi vĩnh viễn cũng không thể ngồi lên ngôi vị Thái hậu.”
8
Ta nằm sấp trên giường, mẫu hậu vừa rơi lệ vừa bôi thuốc cho ta.
“A Nghi, con thật quá nóng nảy rồi.”
“Thật xin lỗi, lại khiến mẫu hậu phải lo lắng.”
“Lần sau có chuyện gì, hãy bàn bạc trước với mẫu hậu.”
Ta cắn môi, cố nén đau khi thuốc ngấm vào vết thương. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ giết phụ hoàng.
“Phụ hoàng muốn mẫu hậu làm gì vậy?”
“Một loại virus có khả năng lây lan, sức sát thương cực kỳ lớn. Phụ hoàng con muốn thôn tính các nước khác mà không phải hao tổn binh lực, để y trở thành người duy nhất cai trị thiên hạ.