Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÙ CỪ Chương 3 PHÙ CỪ

Chương 3 PHÙ CỪ

10:32 sáng – 11/11/2024

7

Ta đi một mạch từ đại sảnh đến thư phòng, cuối cùng gần như chạy nhanh hết cỡ, vịn vào cánh cửa gỗ, ta vỗ ngực tự nhủ: 

“Quả nhiên! Tất cả đều là hổ giấy!”

Rồi ta hùng hổ đẩy cửa thư phòng ra.

Mấy hôm trước Tạ Thúc nhân lúc trời nắng lớn đã mang sách vở ra phơi, bây giờ thư phòng trông có phần trống trải.

Ta vừa đi vừa cảm thán: 

“Chả trách Tạ Thúc mất hai ngày chỉ để dọn sách, nhiều tủ sách thế này, không biết chứa bao nhiêu sách nữa.”

Những hoa văn cổ xưa qua ánh nến chập chờn như phác lại bóng dáng ai đó cúi mình bên bàn.

Đó là ai?

Ta như thấy nữ tử ấy viết lên giấy:

“Cô cô yêu dấu của Tiểu Ổn, xin lỗi chất nhi yêu dấu của ta, cô cô sai rồi! Nhưng dù ta bắt cóc dọa con, lừa con ra sông không có cá để bắt cá nhưng con cũng không thể giận ta cả ngày không thèm để ý đến ta chứ, Tiểu Ổn, con không được giận ta đâu.”

Ta bất giác bật cười, rồi giật mình vội vàng bịt miệng. Hình ảnh đó cũng nhanh chóng tan biến.

Ta hoảng sợ nhìn quanh, thấy không có ai mới trấn tĩnh lại, cẩn thận quan sát.

Chỉ thấy bút mực trên bàn đã khô cứng, nhưng vẫn còn đặt nguyên đó. Giấy tuyên thành được xếp ngay ngắn giữa bàn.

Ta tiến lại, đặt đèn nến xuống, đưa tay xoa đầu ngòi bút lông, đã cứng lại, chứng tỏ thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Ta bỗng nhận ra, cảnh vật nơi này dường như luôn được ai đó chăm chút tỉ mỉ, nhưng cũng luôn được giữ nguyên trạng.

Giữa những phiến đá xanh sạch sẽ không một chút bụi bẩn lại mọc lên những bông hoa trắng, bức thư không phủ bụi lại nằm yên nơi góc của biển hiệu, đầu bút lông đã khô cứng nhưng vẫn còn đặt nguyên…

Những thứ này đã dừng lại từ khi nào?

Ta quay về phía giá sách, phần lớn sách đã được mang ra phơi nắng, chỉ còn lại giá này, trên đó đều là tấu chương và thánh chỉ.

Ta mở từng cái ra xem.

Có những tấu chương báo cáo về vấn đề ăn mặc của tướng sĩ nơi biên cương, cũng có những bản báo cáo về dân chúng biên giới, phần lớn là báo cáo tình hình chiến sự.

Trong các tấu chương từ mười năm trước, cái tên Tạ Thành Hoa được ghi trong mọi bản tấu, đến mười năm sau, cái tên đó đã biến thành Tạ Lâm Sanh.

Ta đột nhiên nhớ đến hai phong thư kia.

Tạ Lâm Sanh bị cô cô bắt cóc dọa, bị lừa ra sông không có cá để bắt cá.

Cô cô xin lỗi Tiểu Ổn vì đã bắt cóc dọa hắn, vì đã lừa hắn, vậy nên…

Tạ Lâm Sanh chính là Tiểu Ổn!

Chính là phu quân của ta, Tạ Tiểu Ổn!

Trời ơi!

Ta lật lại các tấu chương báo cáo công trạng vừa xem, từ mười năm trước cho đến bây giờ.

Tên của Tạ Lâm Sanh từ lúc đầu chỉ nằm ở góc cho đến sau này đã đứng đầu tiên.

Ta lại mở ra các thánh chỉ, thấy chức vị của Tạ Lâm Sanh cũng được thăng dần.

Nếu ta không nhầm, thì Tạ Lâm Sanh lên chiến trường từ năm mười hai tuổi.

Ta chọn ra vài tấu chương quan tâm đến sức khỏe Hoàng Thượng và thương yêu dân chúng, gói lại mang đi, đi được vài bước lại quay lại cầm thêm thánh chỉ cuối cùng phong cho Tạ Lâm Sanh làm Trung Đức Lang Thiếu Tướng Quân.

Phải mang những thứ này cho Hoàng Thượng xem, để ngài nhớ lại công lao của Tạ gia năm xưa.

8

Vừa bước đến cửa chưa kịp đẩy, ta đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Một giọng nói phàn nàn:

 “Phủ Tướng Quân lớn thế mà toàn là gỗ với gỗ, không có gì đáng giá!”

Một giọng khác an ủi hắn: 

“Lão đại đừng mắng nữa, chúng ta đã đến thư phòng rồi.”

“Hừ! Thư phòng thư phòng, nhìn là biết toàn sách, đi tiếp nhà khác, đến từ đường xem thử.” Lão đại giận dữ nói.

Tên thuộc hạ lộ vẻ do dự:

 “À lão đại, từ đường chẳng phải toàn là bài vị sao? Đáng sợ như vậy chúng ta thật sự muốn vào à?”

Một tiếng tát chói tai, đến ta cũng bị giật mình: 

“Ngươi biết gì! Từ đường nhất định có đồ cúng! Đồ cúng của Tướng Quân sao có thể kém được?”

“Nhưng đó là từ đường mà…”

“Không chịu hy sinh sao có thể bắt được sói?”

“Được rồi.”

Đợi khi tiếng bước chân của họ dần đi xa, ta lập tức chạy về phòng, đặt đồ xuống rồi vội đi tìm Tạ Thúc.

Nghe giọng nói, hai kẻ ta gặp ở hoa sảnh và đại sảnh chắc cũng là hai tên này.

Ta đánh thức Tạ Thúc đang ngủ say, ông nghe tin phủ Tướng Quân có trộm còn sốt ruột hơn ta, chân thọt nhưng vẫn lập tức tập hợp gia nhân đông đủ hùng dũng kéo đến từ đường.

Phòng của Tạ Thúc rất nhỏ, không có chút gì giống phòng của một tổng quản.

Ta không dám lục lọi quá nhiều, sợ ông phát hiện nên ta cẩn thận ghi nhớ vị trí, xem xong lại đặt mọi thứ về chỗ cũ.

Dưới gối của Tạ Thúc có một cuốn sổ ghi chép sinh hoạt.

Ta cầm cuốn sổ, khẽ nói: 

“Tạ Thúc đừng trách ta xem lén chuyện riêng của ông, chỉ lần này thôi! Hy vọng có thể tìm thấy điều gì ta cần!”

Ta mở cuốn sổ đã cũ kỹ và dày nặng, trang đầu tiên viết rõ ràng:

“Ngày 7 tháng 3 năm thứ 19 của Trinh Hòa, theo yêu cầu của Tướng Quân, lão nô bắt đầu ghi lại sinh hoạt hàng ngày của tiểu thiếu gia.

Ngày 8 tháng 3, hôm nay tiểu thiếu gia ăn thêm một bát cơm.

Ngày 9 tháng 3, hôm nay đại tiểu thư dẫn tiểu thiếu gia đi cưỡi ngựa.

…”

Đều là những ghi chép rất đời thường, ta tiếp tục lật xem, cuối cùng đến năm thứ 28 của Trinh Hòa, đọc được dòng—

“Ngày 18 tháng 7, tiểu thiếu gia đã thành đại thiếu gia rồi, cũng phải theo Tướng Quân ra trận.

Phải bình an trở về nhé.”

Rồi thời gian bỗng nhảy đến năm năm sau.

“Năm thứ 2 Tân Lịch, ngày 7 tháng 5, Đại Tướng Quân đã qua đời.”

“Ngày 9 tháng 8, đại tiểu thư qua đời.”

“Tháng 12, tiểu thiếu gia trở về, ăn Tết ở nhà. Thật náo nhiệt quá.”

“Ngày 2 tháng 1, năm thứ 3, tiểu thiếu gia tiếp quản soái ấn.”

“Ngày 11 tháng 7, năm thứ 4, đã thắng trận, tiểu thiếu gia sắp trở về!”

“Ngày 13 tháng 7, tiểu thiếu gia đã qua đời.”

Đến đây, từng nét chữ của Tạ Thúc đều run rẩy, ông đã có tâm trạng gì khi viết đây?

Không có một lời nào mô tả cảm xúc, chỉ vài chữ ngắn ngủi cũng khắc họa nỗi bi thương đến thấu xương.

Những niềm vui và nỗi buồn mãnh liệt đan xen.

Cho đến những dòng cuối…

“Ngày 16 tháng 7, Hoàng Thượng ban hôn cho tiểu thiếu gia.

Chẳng phải làm hại người ta sao? Về đây chỉ có thể sống cùng chúng ta, đám lão già bà già.”

“Phồn muội nói rằng lệnh vua không thể trái.”

“Ngày 1 tháng 8, thiếu phu nhân vào cửa.”

“Thiếu phu nhân là người tốt.”

Ta hít mũi, nghĩ một lúc rồi chép lại những ghi chép này.

Chữ của ta tuy không đẹp, nhưng được cái viết nhanh. Chép xong trông chẳng khác gì mấy nét vẽ ma quái, miễn cưỡng đọc được nội dung.

Ta đặt lại sổ vào chỗ cũ, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây.

9

Ta đến từ đường, Tạ Thúc và mọi người vẫn còn đứng vây quanh bên ngoài.

Ta tiến lên, họ tự động nhường đường cho ta.

“Chuyện gì vậy?”

Tạ Thúc nói: 

“Bọn họ bắt một đứa trẻ.”

Trong từ đường sáng trưng, vọng ra tiếng khóc của đứa trẻ cùng tiếng quát tháo của người đàn ông:

 “Nếu các ngươi dám vào, ta sẽ phóng hỏa thiêu cả từ đường cùng bọn ta!”

Ta nhíu mày:

 “Hai ngươi muốn gì?”

Giọng bên trong lên xuống, tên áo đen bị gọi là lão đại hét lên: 

“Đưa cho bọn ta một khoản lớn, để bọn ta rời khỏi đây.”

Tạ Thúc nói: 

“Thiếu phu nhân chớ thỏa hiệp, người Tạ gia chúng ta cho dù có chết cũng không làm nhục danh tiếng gia tộc!”

Ta quay lại nhìn, thấy mẹ đứa trẻ tuy nước mắt giàn giụa nhưng khi thấy ta nhìn qua vẫn kiên định gật đầu.

Ta ngăn Tạ Thúc lại, nói:

 “Được rồi, ta chuẩn bị xe ngựa cho các ngươi, các ngươi thả đứa trẻ ra rồi đi.”

Nhưng đối phương rõ ràng không tin: 

“Đợi ta lên xe ngựa rồi mới thả đứa trẻ!”

“Được.”

Ta bảo người đi chuẩn bị xe ngựa, rồi ghé sát tai Tạ Thúc nói khẽ: 

“Ông đi tìm vài gia nhân khỏe mạnh, phục sẵn ở đầu ngõ, đợi khi thả đứa trẻ thì bao vây, bắt chúng giao cho quan.”

“Tạ Thúc tuân lệnh.”

Hai kẻ áo đen áp giải đứa trẻ ra ngoài, xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa.

Chúng leo lên xe ngựa, ta gọi lớn: 

“Để đứa trẻ lại!”

Chỉ thấy tên lão đại thả tay, ném đứa trẻ qua, ta vội vàng đỡ lấy.

“Không sao chứ? Có bị thương không?” 

Ta xem xét khắp người đứa trẻ xem có vết thương nào không.

Nó khóc nức nở, mẹ nó cũng nước mắt lưng tròng tiến đến, liên tục cảm tạ ta.

Ta vỗ vai nàng: 

“Các người đều là người của Tạ gia, ta là thiếu phu nhân của Tạ gia, tất nhiên phải bảo vệ các người!”

Những lời này vừa khéo bị Tạ Thúc nghe thấy khi ông dẫn người quay lại, nước mắt lập tức trào ra.

“Thiếu phu nhân.”

Ta đứng lên, quay đầu lại thấy ông đã bắt được hai tên trộm kia liền nói:

 “Đợi trời sáng thì đi báo quan.”

Rồi nhìn hai kẻ phía sau đang nhìn ta với vẻ mặt căm hận muốn lột da ta:

“Yên tâm, trong tù có cơm ăn.”

Ta vừa quay người bước đi vài bước định về nghỉ ngơi, Tạ Thúc cũng tiến lên hai bước: 

“Thiếu phu nhân!”

“Sao vậy?”

Ta quay lại, thấy Tạ Thúc đã quỳ xuống, mọi người xung quanh cũng theo đó mà quỳ xuống.

Ta vội vàng đỡ họ dậy, Tạ Thúc nói: 

“Thiếu phu nhân nhảy vào một cái hố lửa như thế này, lại coi chúng ta là người nhà, chúng ta thật sự…”

“Sao lại thế chứ!”

 Ta đỡ mọi người đứng lên:

“Phải là ta cảm ơn các người mới đúng! Nếu không có các người đối tốt với ta như vậy, ta chẳng biết sẽ sợ đến mức nào!”

Chữ “ấm áp” không phải chỉ nói suông, cách họ đối xử và không khí khi sống cùng họ thể hiện cuộc sống trước đây của họ đã hạnh phúc biết bao nhiêu.

Chỉ là bây giờ, một nỗi buồn vô hình luôn bao trùm lấy họ.