Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÙ CỪ Chương 4 PHÙ CỪ

Chương 4 PHÙ CỪ

10:33 sáng – 11/11/2024

10

Giải quyết xong mọi việc, cuối cùng ta trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng ta vẫn không cách nào ngủ được. Qua cơn ồn ào lúc nãy ta càng khó ngủ hơn.

Vì vậy ta quyết định “rèn sắt khi còn nóng,” nhân lúc đêm đã khuya, đi đến từ đường.

Lần trước đến đây là vào ngày đại hôn.

Tổ tiên Tạ gia đều ở đây, ta thấy cái tên Tạ Lâm Sanh ở góc trên cùng, tấm bài vị mới khắc nhìn sáng màu hơn.

Ta lấy khăn ra lau từng bài vị một, trong lòng lẩm bẩm: 

“Vãn bối hôm nay đến đây, là vì yêu cầu vô lý của Hoàng Thượng! Tuy nhà mẹ đẻ của vãn bối chỉ còn lại một người cha, nhưng cũng không muốn thấy người ấy chết thảm, nếu có mạo phạm, mong các vị tiền bối lượng thứ.”

Lau xong, ta lấy nhang sạch bên cạnh thắp lên, cung kính dâng lên từng bài vị. Sau đó, ta bắt đầu tìm kiếm.

Ở đây có rất nhiều tủ, phần lớn chứa nhang thơm và tiền giấy, rồi ta đành ngồi xuống mơ màng suy nghĩ…

Thật sự chỉ là từ đường thôi sao?

Không cam lòng, ta lại tìm kiếm một lần nữa, nhưng đúng là chỉ có tiền giấy và nhang đèn.

Ta không quay đầu lại mà rời đi.

Bây giờ đã quá nửa đêm, theo thói quen thì Hoàng Thượng cũng sắp phải dậy vào buổi triều sớm rồi.

Ta cầm đèn trở về, bất chợt nghe thấy tiếng khóc.

Bước chân ta khựng lại, trong lòng ta thầm niệm không biết bao lần A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ rồi bước theo hướng tiếng khóc phát ra.

Vì sao phủ Tướng Quân lại vang lên tiếng khóc vào giữa đêm?

Thật ra ta đã đoán được tám phần, nhưng khi thực sự nhìn thấy, lòng ta vẫn đau thắt.

Là các gia nhân, họ đang đốt giấy ở một góc tường. Nơi này dường như đã được dành riêng ra để đốt giấy tiền vàng mã.

Nghe thấy tiếng động, mọi người quay đầu lại thấy là ta thì vội vàng hành lễ.

Ta tiến lên, cùng họ quỳ xuống.

Làm sao để tìm hiểu tin tức một cách nhanh nhất? Tất nhiên là phải hòa vào cùng một chỗ với họ rồi!

Ngọn lửa nuốt lấy những tờ tiền giấy, tro bụi cuốn lên theo gió, bay lên cao.

“Thiếu phu nhân cũng nhớ Thiếu Tướng Quân phải không?” Có người hỏi.

Ta nhìn qua, là một cô gái trẻ, ta đáp: 

“Ta và Thiếu Tướng Quân chưa từng gặp mặt, nói nhớ thì thật là giả dối.”

Cô gái ấy nói:

 “Vậy thiếu phu nhân…”

Ta đáp: 

“Mấy ngày nay ở Tạ phủ, ta thấy mọi người làm việc đâu ra đấy, hòa thuận ấm áp, ta rất xúc động.”

Phồn Cô Cô bất ngờ xuất hiện, quỳ bên cạnh ta: 

“Thiếu phu nhân, Tạ gia vốn dĩ nhân khẩu ít ỏi, bây giờ chỉ còn lại một mình thiếu phu nhân là chủ nhân.”

Ta nhìn bà ấy: 

“Những người đã khuất cũng mong chúng ta được sống hạnh phúc, bình an, có phải không?”

“Phu nhân thật bao dung.”

“Phồn Cô Cô cũng chưa ngủ muộn như vậy sao?”

Trong mắt Phồn Cô Cô là ánh lửa bùng cháy, nàng đáp: 

“Nô tỳ nhớ Đại Tiểu Thư.”

Đại Tiểu Thư, Tạ Thành Hoa.

Cô gái trẻ kia ghé sát:

 “Sau này thiếu phu nhân nhớ những người đã khuất cũng có thể đến đây.”

Bây giờ ta mới thật sự hiểu.

Trong màn đêm tĩnh lặng và dài đằng đẵng, những người còn sống cố gắng kiên cường sống tiếp, nhưng vẫn không thể không nhớ về những người đã khuất.

Vì thế mà có một nơi đặc biệt, để họ có thể bày tỏ nỗi nhớ, trút lòng tâm sự. Họ không hẹn nhau, chỉ cần nhớ thì có thể đến.

Khi trời hửng sáng, ta đứng dậy đi về thì Phồn Cô Cô đỡ ta bước ra. Tạ Thúc đứng chờ ở cửa. Lão già chân thọt, cố chấp và dễ xúc động này quả nhiên lại rơi nước mắt.

Ông quay sang ta: 

“Thiếu phu nhân, sớm về nghỉ ngơi đi.”

Ta gật đầu.

Trước khi vào Tạ phủ, ta đã nghĩ về rất nhiều khả năng trong cuộc sống. Sau khi vào Tạ phủ, lòng ta cũng không lúc nào yên. Không có mẹ chồng, không có tiểu cô đại cô, thậm chí không có phu quân.

Ngày tháng như thế sẽ ra sao đây?

Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy Tạ phủ này ấm áp như mùa xuân, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.

Bên cạnh thuyền đắm ngàn buồm lướt, trước cây bệnh trăm ngàn mầm xuân.

11

Ngày hôm sau, ta mang những thứ đã tìm được vào cung. Buổi sáng nộp tấu chương, đến chiều ta mới gặp được Hoàng Thượng.

Ta dâng những thứ ấy cho ngài xem, kể lại về từ đường và mộ tướng quân, miêu tả tiếng khóc mà ta thấy hôm qua.

Hoàng Thượng xem xong, lại lặng đi hồi lâu.

Ta nói: “Bệ hạ giờ có thể an lòng được rồi.”

Đại thái giám bên cạnh quát lên: 

“Vô lễ!”

Hoàng Thượng giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng, nhìn ta hỏi:

 “Vậy Tạ gia toàn bộ đều đã tử chiến đúng không?”

Ta không hiểu: 

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy.”

Ngài có vẻ rất buồn, che mặt thở dài, cũng không quan tâm ta có muốn nghe hay không, bắt đầu kể chuyện của mình—

“Năm đầu tiên trẫm đăng cơ, nước nhà nguy khốn, trước trận không ai dám nhận soái ấn, chỉ có Tạ Lâm Sanh, người duy nhất còn lại của Tạ gia.”

“Khi ấy hắn đến gặp trẫm ở điện Cần Chánh, đứng đúng chỗ ngươi đứng bây giờ. Bộ dạng của hắn đẹp lắm, mang đầy hào khí mà nói muốn nhận soái ấn, bảo vệ biên cương. Khi tin hắn tử trận truyền về, trẫm ngày đêm cầu nguyện trước Phật, mong cho hắn có một cơ hội làm lại.”

Những câu cuối cùng nhẹ như lông hồng, nhưng lại nặng như Thái Sơn: 

“Nếu cái tên tiểu tử ấy thật sự muốn trốn chiến tranh, ẩn mình đi thì tốt biết bao.”

Ta lặng lẽ nhìn Hoàng Thượng, rồi bất chợt mở lời:

 “Như vậy, người ấy đã không còn là Tạ Lâm Sanh nữa.”

Hoàng Thượng sững sờ, rồi bật cười, phất tay bảo ta lui.

Ta lui ra.

Tạ Lâm Sanh là người như thế nào nhỉ?

Chàng yêu thương gia đình, bảo vệ binh lính.

Chàng có tình có nghĩa, trượng nghĩa can trường.

Chàng văn võ song toàn, gan dạ phi thường.

Chàng trung thành một lòng vì nước.

Nếu chàng thật sự cưới ta, ta nghĩ mình nhất định sẽ rất yêu chàng.

Ta vừa về tới phủ Tướng Quân, thì thánh chỉ cũng theo sau.

Ban thưởng nhiều vàng bạc châu báu, vải vóc lụa là, còn có lệnh phong ta làm cáo mệnh phu nhân.

Cầm thánh chỉ trong tay,  ta chợt nghĩ đến những suy đoán trước đây về Hoàng Thượng. Ta từng nghĩ ngài nghi ngờ lòng trung thành của Tạ gia.

Đúng là bụng dạ kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử!

Thật đáng hổ thẹn!

Nghĩ thế, ta giơ tay tát thẳng vào mặt mình khiến Tạ Thúc giật mình, vội giữ lấy ta: 

“Thiếu phu nhân làm sao vậy?”

Ta nói là không sao, chỉ là bất chợt cảm thấy mình đúng là kẻ tiểu nhân.

12

Đêm xuống, ta xõa tóc ngồi trên giường, trong tay là bản đồ của Tạ phủ.

Việc tu sửa lại phủ đệ cũng đã lên lịch. Ta cầm bút than cẩn thận vẽ vời thì bên ngoài bỗng có tiếng đánh nhau.

Ta đi chân trần bước xuống giường, đến cửa sổ nhẹ gọi tỳ nữ đang canh gác thì một thanh kiếm thình lình đâm xuyên qua cửa, trong nháy mắt đó cánh cửa vỡ tan tành.

Ta kinh ngạc tột độ, vội chạy tránh ra xa.

Tám tên áo đen xông vào, chúng chĩa kiếm về phía ta, dùng thứ tiếng Trung Nguyên vụng về hỏi:

 “Ngươi là phu nhân của Tạ Lâm Sanh?”

Ta nhìn hắn, quả quyết phủ nhận: “Ta không phải.”

Tên đó giận dữ: 

“Ngươi dám lừa ta! Các huynh đệ, xông lên!”

“Ngươi bị điên à! Đã biết còn hỏi ta làm gì! Ta còn tưởng ngươi không biết đấy!”

Ta vừa chạy được hai bước thì từ sau lưng ta một thanh kiếm xuất hiện.

Là nam nhân ta đã gặp đêm đó trong hoa sảnh, lúc này chàng đứng chắn trước mặt ta, bảo vệ ta.

Tám người kia thấy chàng thì rất tức giận, lầm bầm chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ mà ta không hiểu, nhưng nghe ra rất thô tục.

Nam nhân kia một tay cầm kiếm, một tay bảo vệ ta, đẩy ta ra ngoài cửa. Lúc đó ta mới nhận ra rằng tất cả những người canh gác bên ngoài đều đã chết.

Có kẻ muốn đến bắt ta, nam nhân kia liền lao lên cuốn lấy hắn, nhờ vậy ta có cơ hội trốn thoát.

Ta lập tức quay lại chạy đi tìm Tạ Thúc để cầu cứu, không biết nam nhân kia có thể trụ được không.

Trên đường, lòng ta rối như tơ vò, suýt chút nữa chạy nhầm đường. Đến khi ta cùng Tạ Thúc quay lại, chỉ còn lại hai tên áo đen và nam nhân đó.

Chàng có thể một mình hạ sáu tên!

Tạ Thúc cùng những gia nhân bao vây hai tên còn lại, vừa bắt được chúng, chúng đã nhận thấy không còn đường thoát nên lập tức cắn thuốc độc tự sát.

Nam nhân kia không biết từ đâu lấy ra một chiếc mặt nạ che mặt, ta muốn gỡ xuống nhưng chàng không cho phép.

Ta vừa bước lại gần, chàng liền ngã vào người ta. Ta chạm tay vào thì nhận thấy trên tay toàn là máu, mới nhận ra chàng đã bị thương, vội kêu lên: 

“Tạ Thúc, mau đi tìm đại phu!”

“Dạ, vâng!”

 Tạ Thúc mang chàng đi, gọi thêm vài người cùng tìm đại phu.

Nhưng giờ đã là đêm khuya, đại phu nào có dễ tìm như vậy?

Nam nhân kia nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói: 

“Phu nhân đừng khóc.”

Ta vụng về lau nước mắt: 

“Ta không khóc.”

Ta nhìn chàng và cuối cùng hỏi: 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nam nhân đó nằm trong lòng ta, đưa tay lau đi nước mắt ta: 

“Ta vốn là một người đã chết, đừng khóc vì ta, Phù Cừ.”

Chàng dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ nắm lấy tay ta: 

“Nàng thật xinh đẹp.”

Chàng nói rằng chàng đã chết, nếu là trước đây chắc chắn ta sẽ bị dọa sợ, nhưng giờ đây, một tay ta giữ chặt vết thương của chàng, cảm nhận được hơi ấm của máu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chàng đang nóng hổi. Người này, bằng xương bằng thịt trước mặt ta, vì bảo vệ ta mà bị thương.

Chàng mỉm cười nhìn ta, ta cảm thấy cơ thể chàng từng chút một trở nên nhẹ hơn.

Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, ta nghe thấy chàng nói: