Phần 2. Tay chân tôi lạnh ngắt.
Tôi tự an ủi mình rằng kiếp này tôi đã có chồng rồi, tôi đã có Giang Giới rồi.
Tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa.
4. Sự xuất hiện quá sớm của Hứa Triết đã ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
Tôi đã bị phân tâm cả ngày. Mí mắt bên phải giật giật.
Cảm giác như luôn có điều gì đó không tốt sắp xảy ra.
Quả nhiên, sau khi tan trường, tôi nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa.
Nhìn nó khá bắt mắt.
Nhìn thấy tôi, người đàn ông trên xe bước ra với bó hoa hồng trên tay.
“Chào cô Trần.”
Hắn ngăn tôi lại và mỉm cười tự giới thiệu: “Xin lỗi, tôi là Hứa Triết, anh họ của Lưu Dĩnh.”
Bên ngoài chật kín học sinh sau giờ học và các bậc phụ huynh đang đón con.
Bó hoa hồng của Hứa Triết rất nổi bật, thu hút nhiều sự chú ý.
Có người nhận ra tôi và bắt đầu vỗ tay dẫn đầu.
Hắn đang cố thuyết phục tôi đồng ý hắn.
Tôi tái mặt: “Anh muốn làm gì?”
“Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen với em.” Hứa Triết hơi cong môi: “Lúc chờ Lưu Dĩnh tình cờ gặp được em, tôi rất thích em nên không mời mà đến. Hôm nay đừng cảm thấy áp lực, cứ coi như là kết bạn đi.”
Mặc dù Hứa Triết giả vờ rất đạt, tôi vẫn cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt hắn ta.
Trong lúc đang bất lực, tôi thấy Giang Giới ở một góc.
Hắn đang ngồi trên một chiếc xe máy hỏng, miệng ngậm điếu thuốc và liếc nhìn tôi.
Như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng tôi lại nhứ người ch*ết đuối cuối cùng cũng nhìn thấy mẩu gỗ trôi dạt, tôi lao thẳng về phía đó.
Mùi dầu máy quen thuộc trên người Giang Giới giúp tôi lấy lại bình tĩnh.
Tôi quay sang Hứa Triết nói: “Trước đó tôi đã giải thích với Lưu Dĩnh rằng tôi kết hôn rồi.”
Nụ cười trên mặt Hứa Triết cừng đờ.
Hắn nhìn Giang Giới, trong mắt hiện lên sự hận thù.
Dù che giấu rất nhanh nhưng tôi đã kịp nhìn thấy.
Thù hận ư?
Đây rõ ràng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Giới.
Tại sao lại có cảm xúc kích động như vậy?
Hứa Triết nhanh chóng che giấu biểu cảm, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình: “Tôi lỗ mãng rồi, không hiểu trước hoàn cảnh cá nhân của cô Trần. Hoa tôi đã tặng sẽ không giữ lại, coi như chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Sau đó hắn đưa cho tôi và nói: “Hoa tươi tặng người đẹp. Tôi nghĩ chồng cô không phiền đâu”.
Tôi còn chưa kịp nói, Giang Giới đột nhiên cười lớn.
“Ai nói tôi không phiền?”
Hắn nhìn Hứa Triết nói: “Tôi là người nhỏ mọn, nhìn cô vợ xinh đẹp nhận quà của người khác, tất nhiên cũng không hài lòng.”
Nói xong, Giang Giới đội lên đầu tôi một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng.
Khi tôi nhìn chiếc mũ bảo hiểm mới toanh, tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn một cách khó hiểu.
Tôi không khỏi hỏi: “Anh đặc biệt mua cho em à?”
“Nhặt từ thùng rác.”
Tôi cười toe toétL “Lần sau em có thể chọn một chiếc màu xanh được không? Em thích màu xanh lam.”
Giang Giới nhướng mày và giả vờ lấy chiếc mũ bảo hiểm đi.
Tôi nhanh chóng đeo nó vào thật chặt và dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu hai lần: “Trông ổn không?”
Trong mắt Giang Giới hiện lên nụ cười, hắn giơ tay kéo tấm che mặt trước mũ bảo hiểm ra.
Sau đó hắn nói tôi là: “Đồ ngốc.”
Khi nhìn lại, Hứa Triết đã rời đi.
Sau sự việc hôm nay, mọi người đều biết chồng của tôi là thợ sửa xe.
Trong giờ học, tôi nghe thấy một số giáo viên cùng nhau thảo luận.
“Đẹp trai thì có đẹp đấy, nhưng sao lại tìm một người như vậy chứ?”
“Cô chưa nhìn thấy chiếc xe máy của anh ta đâu. Nó giống như một chiếc máy kéo.”
Sau đó mọi người đều phá lên cười.
Thấy tôi đi vào, có người cố ý hỏi: “Tiểu Khê, nhà cô sửa xe ở đâu? Chồng tôi mới mua một chiếc Mercedes-Benz, bảo dưỡng xong tôi sẽ tới chỗ cô bảo dưỡng.”
“Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô sau.”
Lưu Dĩnh không thể chịu đựng được nữa, kéo tôi ra khỏi văn phòng: “Sao cậu hiền như vậy chứ? Người ta bắt nạt cậu mà cậu vẫn không cãi lại?”
“Họ nói không sai, anh ấy đẹp trai và có việc làm ổn định, vì sao không thể là anh ấy……”
Lưu Dĩnh mở miệng ngăn tôi: “Tớ nói thẳng, có thể cậu không muốn nghe, nhưng cậu mới tốt nghiệp đã bị lừa, cậu cho rằng con người sống chỉ dựa vào tình yêu là đủ rồi ư? Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại tình huống của anh họ tớ, anh ấy nói không ngại nếu cậu muốn tái hôn đâu…”
“Lưu Dĩnh, túi xách của cậu rất đẹp.”
Tôi ngắt lời Lưu Dĩnh và mắt tôi rơi vào chiếc Hermès trên bàn của cô ấy: “Cái mới à?”
Lưu Dĩnh dừng một chút, đỏ mặt nói: “Ừ.”
Lưu Dĩnh là một người thuộc tầng lớp lao động, sự xuất hiện của cái túi này không cần nói cũng biết.
Tôi không vạch trần: “Vợ chồng tôi rất tốt, sống thế nào là chuyện của chúng tôi. Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tôi không thích nghe”.
5. Sau giờ làm ngày hôm đó, Giang Giới không đi xe máy nữa.
“Xe của anh đâu?”
“Bán rồi.”
Giang Giới cũng không giải thích thêm nữa, khóe miệng nhếch lên: “Đi thôi.”
***
Giang Giới kéo tôi về phía trước, nhưng hướng đó khác với thường lệ.
Tôi không biết ở Giang Giới đang có ý định gì, cùng hắn đi bộ vài trăm mét thì chúng tôi dừng chân tại một tiểu khu gần trường học.
“Tầng ba, đi lên xem thử.”
Trong đầu tôi có một dự đoán mơ hồ.
Nhưng tôi không thể tin được.
Tôi chậm rãi bước lên tầng ba, cánh cửa phòng giữa đang mở rộng.
Đẩy cửa ra, đó là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ.
Ngôi nhà không lớn nhưng được trang trí vô cùng ấm áp.
Những tấm rèm có màu của bầu trời và bị gió thổi bay nhẹ.
Ánh mặt trời lặn chiếu qua cửa sổ, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Hắn nhớ rằng tôi thích màu xanh lam.
Tôi không thể diễn tả được cảm giác đó.
Trong hai kiếp, tôi đã từng sống trong những biệt thự sang trọng và cả nơi ở tồi tàn.
Nhưng chỉ vào lúc này, lòng tôi dường như tràn ngập hạnh phúc.
“Anh đã bán xe máy và thuê căn nhà này?”
Khu trường học thuộc khu học chánh tuy đã cũ nhưng giá cả không hề thấp.
Tôi sợ tiền của Giang Giới không đủ để trả tiền thuê nhà với một khoản đặt cọc và ba khoản đặt cọc.
Giang Giới không nhắc tới xe máy, chỉ nói: “Nơi này gần trường học của em, đi lại đi làm cũng thuận tiện, hơn nữa ở đó không có nước nóng, chịu không nổi. “
Chưa kịp nói xong, tôi đã quay người ôm lấy eo Giang Giới.
Giang Giới choáng váng trước sự mạnh dạn này của tôi, bước chân hắn hơi lảo đảo. Hắn sững sờ một lúc, rồi mới đưa tay vòng qua eo tôi.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc để em khóc. Tối nay lại khóc với anh nhé?”
Xì! Cái tên này! Không hiểu thế nào là lãng mạn gì hết!
Dù những gì hắn nói là sự thật.
Đêm hôm đó, Giang Giới đã thành công khiến tôi khóc. Người đàn ông ôm tôi hôn lên khóe miệng tôi với vẻ mặt thỏa mãn.
“Vợ nói không sai, giường đôi quả thật thoải mái hơn giường đơn, nhưng may mà thay đổi này vẫn chưa muộn.”
Tôi nói điều này khi nào?
Tôi chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng không thể đá văng người đàn ông này ra được.
***
Cuối tuần sau, tôi và Giang Giới hẹn nhau về phòng trọ cũ để lấy đồ trước đó.
Nhưng cho đến buổi chiều, Giang Giới vẫn chưa về nhà.
“Hôm nay có lẽ anh không có thời gian, ở tiệm có chút chuyện.”
Giang Giới đã gọi cho tôi khi đang di chuyển trên đường.
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó: “Vậy thì em sẽ tự đi.”
Thực ra cũng không có nhiều thứ, chỉ có một cái vali thôi.
Giang Giới đang bận rộn nên tôi cúp điện thoại mà không nghe được những lời nói dở dang phía sau.
Trước đây hắn chưa bao giờ cho phép tôi đến đó một mình.
Chủ yếu là vì có quá nhiều công nhân nên Giang Giới luôn cảm thấy không an toàn.
Nhưng bây giờ nhìn bầu trời trong xanh và mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, việc tôi lấy thứ gì đó cũng không thành vấn đề.
Không ngờ vừa bước vào phòng đã có ba bốn công nhân đi theo.
“Cô bé sống ở đây một mình à?”
Lòng tôi run lên: “Anh là ai? Cút ra ngoài.”
“Chúng tôi đang làm việc ở đây, làm cách nào để ra ngoài?”
Người đứng đầu trong số họ cười lớn: “Tôi thấy em ở đây với một người đàn ông đã lâu rồi. Hai người chơi đùa rất cuồng nhiệt, sao không thể thử với mấy anh trai một chút?”
Căn phòng trống rỗng đến mức tôi thậm chí không thể tìm thấy bất cứ thứ gì để bảo vệ mình.
Nghiến răng nghiến lợi, tôi quay người chạy ra ngoài.
Người đàn ông phản ứng nhanh chóng, túm tóc tôi và ném tôi xuống đất.
“Cô bé, dáng người của em rất đẹp, anh đây đã khao khát em từ rất lâu rồi.”
Tên đồi bại đó nói rồi tôi ấn xuống.
Tôi vùng vẫy một cách tuyệt vọng và hét lên điên cuồng. Ngay khi tay đối phương chuẩn bị chạm vào quần áo của tôi, cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.
Ngay lập tức, người đang đè tôi bị đá bay ra một khoảng xa.
Hai công nhân còn lại nhìn thấy điều này và muốn giúp đỡ.
“Tôi là nhà đầu tư ở đây, các người có chắc chắn muốn đấu với tôi không?”
Ba người nhìn nhau, như đang đánh giá tính xác thực của câu nói này.
Một lúc sau, họ chửi bới rồi bỏ chạy.
Hứa Triết cởi áo vest khoác cho tôi, rồi nói với trợ lý đứng bên cạnh: “Tìm người tới giải quyết.”
Trợ lý gật đầu, xoay người rời đi.
Sau đó hắn cúi đầu nói: “Em còn nhớ tôi không?”
Bàn tay cầm quần áo chuyển sang màu trắng bệch.
“Không nhớ.” Tôi đáp.
Trả lại quần áo cho hắn, tôi cầm vali lên và nói: “Hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ”.
Tôi rời đi, Hứa Triết đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi: “Trông em có vẻ sợ tôi.”
“Chúng ta không quen biết nhau, sao tôi phải sợ anh?”
“Đúng vậy.” Hứa Triết buông ra: “Sao em lại tới đây? Nếu tôi nhớ không lầm thì tòa nhà này còn chưa hoàn thành.”
“Không phải việc của anh.”
“Quả thực là việc của tôi đó, vì đây là mảnh đất mà tôi đang khai thác.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm “Nơi cư trú trái phép, em nghĩ xem tôi có thể kiện Giang Giới hay không?”
“Anh muốn làm gì?”
“Muốn em.” Hứa Triết không chút che giấu mục đích của mình: “Trần Tiểu Khê, ngay từ đầu anh đã nói với em rồi, anh muốn em.”
“Tôi cũng nói rồi, tôi đã kết hôn!!”
“Đó không phải việc của anh.”
Tôi mím môi, hắn cúi xuống ngang tầm mắt tôi: “Người đàn ông đó không thể cho em cuộc sống như em muốn, em là một viên ngọc bị phủ bụi, cần một người có thể giúp em toả sáng, người đó hiển nhiên không phải chồng hiện tại của em. Hãy tống cổ anh ta vào tù, và bắt đầu một cuộc sống mới với anh.”
Tôi siết chặt vali rồi quay người đi ra ngoài.
Lần này Hứa Triết không có ngăn cản tôi.
6. Cho đến khi rời khỏi tiểu khu này, tôi mới nhận ra toàn thân mình đang run rẩy không thể kiểm soát.
Ba công nhân theo tôi vào, Hứa Triết tình cờ trở thành “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Tôi không tin đây là sự trùng hợp chút nào.
Sống một cuộc sống mới?
Hứa Triết vẫn như vậy.
Thứ mà hắn muốn, hắn sẽ không từ thủ đoạn.
Tôi gọi cho Giang Giới thêm vài lần nữa nhưng không có ai trả lời.
Mãi đến khi trời tối tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ khi kết hôn, Giang Giới chưa bao giờ về nhà muộn như vậy.
Tôi đến thẳng nơi hắn làm việc.
Chỉ còn một mớ hỗn độn.
Ngăn cản chú quét dọn, tôi hỏi: “Cho cháu hỏi, chú có biết Giang Giới ở đâu không?”
“Tiểu Giang? Cậu ấy nhập viện rồi.”
Tôi bối rối, vì sao hắn lại phải nhập viện?
Ông chú lắc đầu nói: “Cậu ấy xui xẻo gặp phải một đám du côn liều mạng.”
Khi tôi hỏi được địa chỉ và chạy đến bệnh viện, Giang Giới đã được đẩy ra khỏi phòng khám.
Trên mặt người đàn ông có hai vết máu và cánh tay phải được cố định bằng thạch cao.
Bộ quần áo lấm lem lấm tấm những đốm đỏ.
Tôi không thể cầm được nước mắt: “A Giới!”
“Sao em lại tới đây?”
Hắn đi tới, đưa tay còn lại lau mặt cho tôi: “Được rồi, anh không sao, đừng khóc.”
Đã bao lâu rồi tôi chưa nghe được lời an ủi như vậy?
Tôi có chút khó chịu, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
“Shh! Ch*ết tiệt! Anh Giới, chị dâu xinh quá! Giống như tiên nữ vậy!”