Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ôn nhu sủng ái- Full Chương 3: Ôn nhu sủng ái.

Chương 3: Ôn nhu sủng ái.

3:50 chiều – 13/05/2024

Phần 3.
“Chị dâu xinh đẹp như tiên nữ vậy!”

Sau đó anh ta lẩm bẩm: “Khó trách buổi tối anh không đi chơi với bọn em. Nếu em có một cô vợ xinh đẹp như vậy thì em cũng không muốn ra ngoài.”

Lúc này tôi mới để ý thấy có một cậu bé đứng đằng sau Giang Giới.

Cậu trai này khá trẻ, và nhìn thẳng vào tôi.

Đôi mắt ấy trong veo khiến người ta khó có thể ghét được.

Lời khen thẳng thắn khiến tôi có chút xấu hổ, nhưng Giang Giới lại nhếch môi vui vẻ nói: “Tránh xa vợ tôi ra.”

Sau khi hỏi bác sĩ, ngoại trừ vết thương ở tay phải, thì còn lại đều là vết thương ngoài da, tôi mới thấy nhẹ nhõm.

“Sao anh lại bị thương thế này?”

Giang Giới còn chưa kịp nói gì thì cậu trai kia đã mở lời trước: “Hôm nay em gặp một thằng nhóc vô lý. Xe của nó không có vấn đề gì mà nó nhất quyết đòi anh Giới sửa xe và bắt bọn em phải đền tiền. Sau đó còn kéo người tới phá cửa hàng.”

“Mọi người không gọi cảnh sát à?”

“Có ích gì? Anh chàng đó thoạt nhìn khá đẹp trai. Biển số xe là 5 và 8. Một người không có tiền và quyền lực sao có thể sở hữu biển số đó?”

58?

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó: “Đó là loại xe gì?”

“Hummer đen.”

Cậu ta còn đang thở dài: “Chúng ta đắc tội với tổ tông gì vậy? Anh Giới, anh nói xem ông chủ có trách phạt chúng ta không?”

Tôi hoàn toàn không nghe những gì được nói tiếp theo.

Tất cả những gì tôi cảm thấy là bóng tối.

Lại là Hứa Triết.

Đột nhiên có một bàn tay nhéo má tôi.

Tôi kêu lên một tiếng đau đớn và nhìn vào đôi mắt trêu chọc của Giang Giới.

Tôi nhìn bộ dáng bất cần của hắn, cảm thấy có chút kỳ lạ: “Anh không lo lắng sao?”

“Lo lắng về điều gì?”

“Thì là….. chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Giang Giới chế nhạo: “Trường hợp xấu nhất là anh sẽ nghỉ việc, còn có thể thế nào nữa?”

Sau đó hắn nhếch lên khóe miệng nói: “Hơn nữa, anh còn có vợ nuôi, ba nghìn một tháng, em phụ trách kiếm tiền, anh lo nội trợ, được không?”

Đây là đề xuất của tôi vào thời điểm đó.

Tôi lại đỏ mặt, đáp: “Ừm… em sẽ đưa anh toàn bộ số tiền em có.”

Giang Giới dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán tôi nói: “Đồ ngốc.”

7. Giang Giới bị sa thải.

Tôi nghe thấy ông chủ gara gọi hắn: “Việc này tôi không giúp được gì cho cậu, lai lịch của đối phương quá lớn, tôi cũng không thể làm gì được…”

Giang Giới hút thuốc, vẻ mặt vô cảm.

Cúp điện thoại sau, hắn liền gọi cho tôi: “Vợ à.”

Tôi tưởng hắn sẽ nói với tôi về việc bị sa thải.

Đang lúc tôi đang nghĩ cách an ủi hắn thì lại nghe thấy hắn nói: “Anh hôi quá, giúp anh tắm đi.”

TÔI:?

Ngẩng đầu lên, Giang Giới không có một chút thất vọng nào về việc bị đuổi.

Còn muốn giúp hắn tắm rửa…

Tôi đỏ mặt dữ dội: “Sao anh suốt ngày nghĩ bậy bạ không vậy?”

“Sao chứ?” Giang Giới nhướng mày, “Tay phải của anh đang đeo thạch cao không thể chạm vào nước. Anh chỉ muốn em giúp anh một chút, cũng không được à?”

Sau đó hắn ghé vào tai tôi nói: “Sao, em có ý gì khác hả? Nói cho anh biết, dù chồng em có phế luôn cánh tay này cũng sẽ cố hết sức khiến em hài lòng.”

Tôi tức giận đến mức quên mất việc hắn vừa thất nghiệp, giận dữ bước vào phòng tắm.

Sau đó, tôi có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hắn từ phía sau.

Tuy nhiên, khi đang tắm, Giang Giới vẫn phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra với tôi trong ngày.

Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào cổ tôi, cau mày nói: “Em làm sao vậy?”

Lúc này tôi mới để ý thấy trên cổ mình có vết m*áu.

Ngoài ra còn có một số vết thương do bị bị nhéo rõ ràng.

Có lẽ nó đã xuất hiện trong lúc vật lộn.

Tôi vội vàng lấy tóc che lại: “Đây… là vô ý bị thương.”

Giang Giới cười lạnh nói: “Là em vô ý nhéo chính mình, hay gãi ra?”

Tôi đành phải nói thật.

“Ban ngày em đi lấy đồ ở nhà cũ, và bị theo dõi.”

Nhìn vẻ mặt u ám của Giang Giới trong giây lát, tôi nhanh chóng giải thích: “Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, có người đã cứu em.”

Giang Giới không đáp.

Chúng tôi chỉ đứng đó.

Trong phòng tắm nhỏ, sương nước tan dần, gió thổi vào người tôi có chút se lạnh.

Tôi rùng mình.

Lúc này Giang Giới mới phản ứng lại và quấn tôi vào chiếc khăn tắm.

Tôi kéo tay anh: “Anh giận à?”

“Đáng lẽ anh không nên để em đi một mình.”

Trong mắt hắn hiện lên sự đau khổ và tiếc nuối không thể che giấu.

Nhưng rõ ràng người sai là tôi.

Tôi không nhịn được nữa, nói hết tất cả những gì mình biết: “Tất cả đều do Hứa Triết, người trước đây tặng hoa hồng cho em ở trường á. Chiếc Hummer là của hắn, hắn cố ý phá cửa hàng, hắn là người đang tìm phiền phức cho anh; đám công nhân kia cũng tại hắn, sau đó hắn xông ra cứu em, hắn còn nói sẽ kiện anh vì nơi ở bất hợp pháp lúc trước…”

“Em không biết tại sao lại chọc phải ôn thần đó, anh ta cứ luôn để ý em. Em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em. Nếu không phải tại em…”

Tôi không thể nói được nữa và bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Tôi muốn hét lên tất cả những ân oán mà tôi đã trải qua trong hai kiếp này.

Tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ trêu chọc gì Hứa Triết tại sao hắn không chịu để tôi yên.

Nhìn thấy tôi khóc thảm thiết, Giang Giới dùng khăn tắm lau mặt cho tôi rồi nói: “Sao em lúc nào cũng dễ dàng bật khóc thế?”

“Anh không trách em sao?”

“Sao phải trách em? Chẳng lẽ lại trách em quá xinh đẹp, quyến rũ nên khi đi trên đường bị bọn trộm để ý sao?”

Làm sao người này có thể…

Cảm xúc vừa rồi đã bị mấy câu nói của Giang Giới xóa sạch, tôi khịt mũi nói: “Giang Giới, anh có hối hận không?”

“Về điều gì?”

“Kết hôn với em.”

Giang Giới hỏi: “Vậy em có hối hận không? Em kết hôn với thợ sửa xe nghèo, và giờ anh còn mất việc nữa.”

Tôi lắc đầu thật mạnh.

“Vợ không hối hận, thì anh cũng vậy.”

Giang Giới hơi nhướng mày: “Vợ của anh tốt như vậy, còn được thiếu gia nhà giàu thèm muốn, nhưng cô ấy không cần anh ta mà lại chọn anh, sao anh phải hối tiếc đây?”

Câu này làm tôi lại muốn khóc.

Và tôi thực sự đã khóc một lần nữa.

Tôi nép vào trong ngực Giang Giới, nói: “Em yêu anh.”

Giang Giới không ngờ rằng tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình nên chắn hơi sững người.

Hắn đặt tay lên ngực mình, sau đó nhẹ giọng nói “ừm” “Người đàn ông của em đây rồi”.

8. Sau ngày hôm đó, Giang Giới trở nên rất bận rộn hơn.

Dù không còn việc làm nhưng hắn vẫn đi sớm và về muộn mỗi ngày.

Không biết phải làm gì.

Nhưng có lẽ hắn cũng có hơi kiêng dè Hứa Triết. Dù chuyển đến cạnh trường nhưng hắn vẫn nhất quyết đón tôi tan sở mỗi ngày.

“Khi ở trường, em nên đi cùng các giáo viên, không được chạy lung tung, biết không?”

Tôi khẽ cười: “Em không phải trẻ mẫu giáo nên không thể yếu đuối như vậy được”.

Giang Giới cong môi: “Em chính là một đứa trẻ.”

Tuy nhiên, dần dà hắn bận tới mức không thể tới đón tôi được nữa.

Đôi khi hắn nhờ anh chàng tôi đã gặp ở bệnh viện tới đón tôi;

Tôi cảm thấy xấu hổ và nói với anh ta: “Chỉ đi bộ một đoạn ngắn thôi. Tôi có thể tự đi được. Lần sau đừng tới nữa nhé.”

“Không được đâu.” Chàng trai cười toe toét, “Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh Giới giao cho. Hơn nữa, một tiên tử như chị xứng đáng có người ân cần bảo vệ.”

Cố gắng thuyết phục anh ta không có tác dụng, vì vậy tôi đã dành thời gian nói chuyện với Giang Giới: “Nếu anh tiếp tục như vậy, sẽ bị trêu chọc là thê nô đó!”

Cuối cùng, Giang Giới không hề xấu hổ, trợn mắt nói: “Anh chỉ để ý đến em, bọn họ là cái thá gì chứ? Anh không quan tâm.”

Sự vô sỉ này khiến tôi ch*ết lặng.

Hôm đó tại nơi làm việc, Lưu Dĩnh bí ẩn kéo tôi vào góc rồi bật điện thoại cho tôi.

“Đây có phải là chồng của cậu không?”

Tôi nhìn sang và thấy cảnh Giang Giới đang uống rượu với một phụ nữ.

Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp.

Ngoài Giang Giới, còn có 4,5 người đàn ông khác vây quanh cô ta.

Căn phòng tối om và không thể thấy rõ vẻ mặt của Giang Giới.

Nhưng đó chính là hắn!

“Các chị em của tớ đến quán bar và chụp ảnh. Vừa nhìn người này tớ đã nhận ra là chồng cậu.”

Lưu Dĩnh nhìn tôiL “Nghe nói anh ta bị đuổi khỏi tiệm sửa xe, hiện tại là một tên xã hội đen. Nhìn xem, anh ta còn phải phục vụ cho một cô gái, đây có phải là thứ mà cậu gọi là tình yêu đích thực? Cậu đã trưởng thành rồi mà, phải suy nghĩ cần thận…. cũng cẩn thận chuyện giường chiếu, đừng để bị mắc bệnh kín.”

“Cậu nói đủ chưa?”

Sắc mặt tôi tối sầm: “Lưu Dĩnh, cậu hết lần này đến lần khác nói xấu chồng tôi, theo dõi và chụp ảnh, còn xúi dục chúng tôi ly hôn nữa. Hứa Triết đã cho cậu lợi ích gì? Từ nay ngoại trừ chuyện công việc, đừng tìm tôi nữa.”
Sau đó tôi bước vào văn phòng.

Một lúc sau, Lưu Dĩnh đi vào.

Mắt cô ấy đỏ hoe.

Tôi mơ hồ nghe thấy vài đồng nghiệp đang an ủi cô ấy, chắc là đang nói rằng tôi không biết điều.

Buổi tối, Giang Giới về nhà rất muộn.

“Anh đã về.”

“Ừm.”

Tôi sụt sịt và nói: “Anh đã uống bao nhiêu vậy?”

Giang Giới xoa xoa mặt tôi: “Em không thích anh phải không?”

Tôi mỉm cười chạy đi, nhưng hắn đã nhanh hơn, kéo tôi vào lòng, thở dài một hơi: “Cảm ơn em đã vất vả trong khoảng thời gian này.”

Tôi ôm lại Giang Giới và lắc đầu.

Ngày hôm sau, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên áo của Giang Giới, còn có một vết son mờ trên cổ tay áo.

Tôi nghĩ đến những bức ảnh mà Lưu Dĩnh cho tôi xem và cảm thấy cực kỳ khổ sở.

Nếu có thể, ta thà rằng hắn chỉ là một thợ sửa xe.