1. Tôi đã cầu hôn Giang Giới.
Lúc này, người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng: “Cô thích gì ở tôi?”
Tôi suy nghĩ một lúc lâu và cuối cùng cũng nói được: “Trông đẹp trai?”
“Ah.”
Lời chế nhạo khiến tôi đỏ mặt, mạnh dạn hỏi: “Vậy anh có đồng ý không?”
Giang Giới không nói gì.
Hắn nhìn thẳng vào tôi.
Như thể hắn đã đoán ra kế hoạch nhỏ của tôi.
Tôi thẳng thắn nhìn hắn, hy vọng hắn có thể nhìn thấy sự chân thành của tôi.
Hồi lâu, hắn mỉm cười.
Hắn thản nhiên trả lời: “Có cô vợ đưa đến cửa miễn phí, vì sao tôi lại từ chối chứ?”
Thế là tôi đã là người có gia đình.
Sau hôm đó, tôi nhìn cuốn sổ màu đỏ trong túi, vẫn có cảm giác không chân thực lắm.
Tôi đã gặp Giang Giới ở kiếp trước.
Đó là năm thứ bảy tôi bị Hứa Triết giam cầm.
Tôi trốn khỏi biệt thự và không một xu dính túi.
Trên đường phố, tôi gặp Giang Giới.
Vào thời điểm đó, hắn đã là một doanh nhân nổi tiếng.
Hắn ăn mặc bảnh bao và có một vẻ lạnh lùng khiến người lạ phải tránh xa.
Tôi cầu xin hắn cứu tôi.
Giang Giới đã giúp tôi sắp xếp chỗ ở và cung cấp cho tôi vé máy bay để rời đi.
Mãi sau này tôi mới bị Hứa Triết phát hiện.
Không muốn nhớ lại quá khứ đó, tôi ngẩng đầu lên hỏi Giang Giới: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đưa em về nhà.”
Tôi sửng sốt: “Không phải chúng ta đã kết hôn sao?”
“Vậy thì sao.”
“Vậy là anh không có ý định… dẫn em về nhà à?”
2. Giang Giới sống trong một tiểu khu hoang tàn, ngôi nhà vẫn chưa được cất nóc.
Tất cả những người ra vào bên trong đều là công nhân xây dựng.
“Anh có chút giao tình với chủ thầu, có thể ở nơi này mà không cần trả tiền.”
Có lẽ nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt tôi, Giang Giới liền chủ động giải thích.
Ngôi nhà có phong cách công nghiệp.
Nó trống rỗng ngoại trừ một chiếc giường.
Nhà vệ sinh thậm chí không có bồn cầu xả nước và chỉ có vòi ở khu vực tắm.
Giang Giới nhìn tôi: “Em hối hận rồi? Bây giờ vẫn còn kịp.”
“Không hối hận.”
Tôi đặt hành lý bên cạnh: “Tối nay chúng ta cùng ngủ ở đây nhé, giường hơi nhỏ phải không?”
Giang Giới nheo mắt và đáp: “Ừm.”
Buổi tối, tôi nằm trên giường của Giang Giới.
Còn hắn thì trải hai tờ báo ra rồi nằm xuống đất.
Trong phòng không có rèm, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng qua kính.
“Ây, A Giới, anh ngủ rồi à?”
“Ừm.”
Tôi sợ hắn ngủ dưới đất sẽ bị cảm lạnh nên nhích sang một bên giường và hỏi: “Anh có muốn lên ngủ không?”
Giường tuy nhỏ nhưng nếu chen chúc một chút thì sẽ ổn thôi.
Vài giây sau, Giang Giới trả lời: “Anh mà qua đó thì em đừng nghĩ đến việc ngủ nữa!”
Tôi siết chặt chăn trong tay: “Không sao đâu.”
Vừa dứt lời, Giang Giới liền quay người lại và gấp gáp dán sát vào tôi.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng, vô thức quay đầu đi.
Sức nặng trên cơ thể tôi thả lỏng, qua ánh trăng, tôi nhìn thấy trên mặt Giang Giới có chút giễu cợt.
“Không muốn thì nên nói thẳng ra, tôi là người thật thà, rất dễ tin người.”
Sau đó, hắn lại nằm xuống tờ báo.
Thấy ý định của hắn, tôi nắm lấy quần áo của người đàn ông này.
Những ngón tay của chạm vào cơ thể hắn dọc theo khe hở.
Giang Giới cứng đồ, nhìn tôi với ánh mắt có chút bối rối.
Tôi cắn môi: “Em thực sự muốn.”
Sợ hắn không đồng ý, tôi cào vào bên trong hai lần, với thái độ “thấy ch*ết không sờn”.
Ánh mắt Giang Giới tối sầm: “Hiện tại, em không còn đường lui!”
Khác với cơ bắp của Hứa Triết được rèn luyện đặc biệt trong phòng tập.
Giang Giới thì làm việc quanh năm nên làn da có màu lúa mạch tự nhiên.
Cơ bụng săn chắc và toàn bộ cơ thể tràn đầy sức mạnh.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa và khóc cho đến khi toàn thân run rẩy và co giật hắn mới chịu dừng lại.
Hắn hôn lên những giọt nước mắt của tôi một cách thô bạo và ra hiệu: “Suỵt.”
Giọng điệu không hài lòng.
Toàn thân tôi đang đau đớn dữ dội hắn không những không thèm an ủi tôi, mà còn tỏ thái độ không tốt. Tôi không vui, quay người sang một bên, không muốn nhìn hắn nữa.
Người đàn ông đó không hề để ý đến tôi, và sau đó thì hắn không làm ra động tĩnh gì.
Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy tủi thân.
Kiếp trước, tôi bị Hứa Triết nuôi dưỡng như hoàng yến trong lồng suốt 10 năm.
Mãi đến khi ch*ết tôi mới được tự do.
Tôi nghĩ tôi có cơ hội làm lại. Không ngờ Giang Giới dường như đã biến thành một người khác.
Hắn không còn là ông chủ tinh anh nhưng giàu lòng nhân ái như những gì tôi nhớ.
Tôi đang khóc thì chợt có một chiếc khăn nóng che lên mặt.
Không biết Giang Giới quay lại từ khi nào, trên tay hắn là một chiếc chậu và chiếc khăn nóng.
“Em khóc?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Không.”
Giang Giới tùy tiện lau mặt cho tôi, sau đó quay người lại vắt khăn.
“Anh đang làm gì thế?”
“Trong nhà không có sẵn nước nóng cho em tắm.”
Cảm giác nhớp dính thật sự rất khó chịu.
Tôi đỏ mặt, cố gắng giật lấy chiếc khăn: “Tôi tự làm.”
“Yên nào!”
Giang Giới mặc kệ động tác của tôi, trực tiếp nhấc chăn bông lên, đắp chiếc khăn ấm lên đó.
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói của hắn.
“Đừng tức giận như vậy, lần sau hãy nói rõ ý muốn của em một chút.”
Trong giọng nói có chút dịu dàng.
Nhiệt độ trên mặt tôi từ từ tăng lên, khóe miệng vô thức cong lên.
Đến khi phản ứng lại, tôi lập tức rúc vào trong chăn, dùng chăn che khuất cả khuôn mặt.
3. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Giang Giới đã mặc quần áo hoàn chỉnh.
Có hai chiếc bánh bao được đặt trên cái bàn thấp.
Tôi không biết người đàn ông đó đã đi mua nó vào lúc nào.
“Nước nóng sắp sôi rồi, tắm rửa xong anh đưa em đi làm.”
“Không, em có thể tự mình đi được.”
Giang Giới nhìn tôi và nói: “Ở đây có nhiều công nhân, một mình em không an toàn đâu.”
Sau đó hắn nói thêm: “Buổi tối tan sở gọi cho anh đến đón em.”
Sau khi từ từ rửa mặt xong xuôi, tôi để ý thấy chiếc thẻ ngân hàng trên bàn.
Tôi đã đưa nó cho Giang Giới sau khi cầu hôn hắn.
“Nè, anh đừng quên nha.”
Giang Giới liếc nhìn một cái, nói: “Em cầm đi, anh sẽ không dùng tiền của phụ nữ.”
Đồ cứng miệng!
Tuy nhiên hắn không yêu cầu, tôi cũng không tranh cãi.
Tôi đang nghĩ rằng trước tiên tôi có thể sử dụng số tiền tiết kiệm được trong thẻ để mua nhà.
Tuy nhiên, dù Giang Giới muốn hay không thì cũng phải thay giường mới!
Dù không có “lầu son” như kiếp trước nhưng nhìn Giang Giới, tôi cảm thấy thoải mái đến khó tả.
Tâm trạng tốt này kéo dài cho đến khi làm việc. Vừa vào văn phòng, Lưu Dĩnh thần bí đi tới: “Chị em tốt, tớ có tin vui cho cậu đây.”
Cô ấy hạ giọng nói: “Anh họ của tớ bị cậu hấp dẫn rồi!”
TÔI:?
Cô ấy kéo tôi sang một bên một cách bí ẩn: “Anh họ của tớ không phải là người bình thường đâu nha, anh ấy rất đẹp trai và có nhân cách tốt. Anh ấy tốt nghiệp Cambridge. Cha ruột của anh ấy cũng là người giàu có. Nhưng anh ấy không hề để ý đến những bạch phú mỹ có ý định tiếp cận anh ấy, hôm qua đột nhiên đến gặp tớ và nói rằng anh ấy muốn tớ sắp xếp một cuộc hẹn hò bất ngờ với cậu!!”
Đôi mắt của Lưu Dĩnh sáng lên: “Chị gái nhỏ, ngày tốt lành của chị sắp đến rồi aaa!”
Tốt nghiệp Cambridge.
Cha là người giàu có.
Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi.
Mặt tôi tái nhợt đi.
Tôi kiềm chế vẻ mặt của mình và từ chối với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Có lẽ tớ phải xin lỗi anh họ của cậu. Tớ không may mắn như vậy, vì tớ đã kết hôn rồi.”
Lưu Dĩnh không tin: “Chúng ta làm việc cùng nhau được một năm, cậu còn chưa có bạn trai, sao đột nhiên kết hôn được?”
“Thật sự, tớ đã lấy được giấy chứng nhận, nhưng đám cưới vẫn chưa diễn ra. Thiệp mời sẽ được gửi tới sau nhé!”
Tôi mỉm cười nói: “Sắp tới tiết, tớ về phòng trước.”
Sau đó tôi nhanh chóng rời đi.
Mãi đến khi bước ra khỏi cửa tôi mới cảm thấy mình như mất hết sức lực.
Hứa Triết!
Rõ ràng kiếp trước hắn không hề xuất hiện vào thời điểm này.
Tại sao lại sớm như vậy?
Ngoài ra, làm sao hắn biết tôi và Lưu Dĩnh dạy ở cùng một trường tiểu học.
Tay chân tôi bỗng chốc lạnh ngắt.