Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH Chương 4 NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH

Chương 4 NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH

9:52 chiều – 15/11/2024

Thấy nàng nổi giận, chưởng quầy vẫn giữ vẻ tôn kính nhưng cũng không kém phần nghiêm túc bước tới:

“Khách quan, bàn này ở khu thượng hạng, mỗi người phí trà nước một trăm lượng. Đã uống hai vò Lê Hoa Bạch rượu nhà chúng tôi tự ủ, mỗi vò một nghìn lượng. Thêm món vịt bát bảo và ngỗng thượng hạng trứ danh được đích thân bệ hạ khen ngợi.”

“Đắt là phải có lý do của nó, tổng cộng năm nghìn lượng.”

Chưởng quầy vuốt bộ râu dê, ôm bàn tính gõ lách cách như nhấn mạnh từng con số.

Mỗi lần gõ, sắc mặt Tô Vân lại thêm phần khó coi.

Dù là nữ nhi của phủ Thừa tướng, nhưng số bạc nàng được chu cấp hàng tháng không nhiều. Năm nghìn lượng bạc này, e rằng sẽ khiến nàng mất ngủ cả đêm.

Ta tựa vào cửa, yên lặng thưởng thức khuôn mặt Tô Vân lúc xanh, lúc tím, trong lòng tràn ngập sự mãn nguyện.

Trà xanh bị vả mặt, chẳng phải còn thú vị hơn cả ngắm hoa đăng sao?

“Ghi sổ trước.”

Dưới ánh nhìn của mọi người, nàng ta chỉ còn cách giả bộ rộng rãi nói vậy. Nhưng chưởng quầy lại lúng túng chỉ tay vào biển hiệu trước cửa với hàng chữ đỏ to tướng.

“Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi không cho ghi sổ nợ.”

“Tuy nhiên, ông chủ có dặn, bằng hữu của Lan tiểu thư đều là thượng khách, thượng khách thì được phép mua chịu.”

Ông ấy kính cẩn gật đầu với ta rồi nhanh nhẹn sai tiểu nhị viết hóa đơn nợ đưa cho Tô Vân.

Không chỉ mất mặt mà cuối cùng còn phải bỏ tiền túi, Tô Vân không cam tâm, cắn môi ký vào hóa đơn rồi bỏ đi, thậm chí không thèm ăn uống gì nữa.

Nàng ta vừa đi, Dương Chiêu cùng vài nam nhân cũng lũ lượt đuổi theo, để lại một bàn đầy mỹ vị trị giá cả ngàn lượng.

Ta lặng lẽ ra hiệu cho tiểu nhị, dặn hắn ta mang những món ngon này đến ngõ Đông, chia cho đám trẻ ăn mày ở đó.

Đã muốn khiêu khích thì phải trả giá, lần này ta chỉ để nàng tổn thất chút bạc, lần sau thì đừng mong ta sẽ nể tình!

“Thật là vui quá đi! Ha ha ha! Chàng có thấy sắc mặt Tô Vân lúc rời đi không, đen như đáy nồi luôn ấy chứ.”

Sau màn kịch vui, ta tựa vào cây liễu ven sông cười ngặt nghẽo, những cành liễu phất phơ khẽ chạm vào mặt nước. Hoắc Cảnh đứng bên bờ sông, theo lời ta mà từ từ thả hai chiếc đèn hoa đăng trôi đi.

“Phu quân, năm nay chàng ước gì?”

“Giống như mọi năm, mong ta và Lan Kiều mãi mãi hòa thuận, sống trăm năm bên nhau. Còn nàng?”

Ánh đèn đung đưa soi lên gương mặt tuấn tú của chàng, làm đôi mắt vốn lãnh đạm nay cũng dịu dàng như một hồ nước xuân.

Nghe chàng nói, ta khẽ ho, nắm tay che miệng, ngẩng đầu nhìn trời.

“Giống mọi năm, mong mỗi ngày đều phát tài!”

“Đồ mê tiền.”

 

“Túy Hương Lâu hôm nay kiếm được món lời 5,000 lượng bạc lớn thế này! Đi nào, ta mời chàng ăn bánh đậu xanh! Ăn bao nhiêu cũng được!”

“Phu nhân là tuyệt nhất!”

08

Sau lễ hội hoa đăng, ta và Hoắc Cảnh cùng lão phu nhân đến chùa cầu phúc, hưởng thụ nửa tháng yên bình. Đến khi thư mời dự hội thơ ngắm hoa được gửi đến, chúng ta mới quay về kinh thành.

Đây là sự kiện lớn hàng năm ở kinh thành, các danh sĩ, tài tử giai nhân từ khắp nơi đổ về Tây Giao tụ hội.

Hội thơ có không ít tiểu thư chưa xuất giá, nên nam khách và nữ khách cũng được sắp xếp ở hai khu thủy tạ riêng biệt để nghỉ ngơi.

“Lan Kiều, hôm nay tỷ mặc bộ váy sa khói màu phấn này trông thật đáng yêu!”

“Muội thích chiếc trâm kim bộ dao đính ngọc bích của tỷ quá…”

“Hehe, đây là trang sức mới từ Nam Nguyệt Trai, nếu muội thích, ta sẽ sai người mang đến phủ muội một chiếc!”

“Thật ngại quá, vậy ngày mai ta mời tỷ đến Túy Hương Lâu ăn bánh phù dung.”

“Sở Uyển, tiệm hương phấn nhà muội có lô phấn mới cao cấp phải không, để dành cho ta một ít, ta sợ không tranh được.”

Trong thủy tạ dọc theo hành lang, các tiểu thư quý tộc tụm lại trò chuyện rôm rả. Ai nấy đều mắt sáng như sao, môi hồng má đào, là những đóa hoa tươi thắm giữa mùa xuân.

Khi ta cùng các muội muội an nhàn vây quanh bếp than thưởng trà, ngắm hoa bắt bướm thì thấy Tô Vân một mình từ xa bước tới.

Ta nhướng mày đầy bất ngờ, ta còn tưởng rằng cái loại trà xanh này sẽ đi đến thủy tạ của các nam nhân cơ chứ.

Không biết cơn gió tà khí nào thổi nàng ta đến đây…

Hôm nay Tô Vân mặc bộ trường bào trắng, trên mặt cũng điểm chút phấn son, trông môi đỏ răng trắng, có nét thư sinh.

Dưới ánh mắt ra hiệu của ta, các tiểu thư xung quanh vội vàng lùi lại đôi chút, nhưng vẫn không hẹn mà cùng chăm chú theo dõi mọi động tĩnh.

Chỗ cạnh ta trống ra, Tô Vân không chút ngại ngần ngồi xuống, cầm lấy một chén trà nhấp nhẹ.

Vị tiểu thư bị nàng ta chiếm mất chén trà thì nhăn mặt khó chịu, khẽ cau mày nơi góc phòng.

“Ta vẫn không quen nổi những hoạt động giả vờ thanh tao của các ngươi.”

“Nhớ năm ngoái ta cùng Hoắc Cảnh ở biên cương ngắm tuyết ngắm sao, từ thơ ca đến triết lý nhân sinh, đúng là ngọt ngào muốn chết!”

Tô Vân le lưỡi, ngoài miệng thì chê bai nhưng má lại ửng lên chút đỏ hồng thẹn thùng.

…Đúng là nói láo không chớp mắt!

Tay ta đang rót trà thoáng dừng lại, toàn thân bỗng nổi da gà.

“Muội muội này, quân ta và Hung Nô giao chiến vào giữa mùa xuân, quân An Khánh khải hoàn hồi kinh vào đầu đông.”

“Hình như không có tuyết để ngắm vào mùa hạ và thu đâu nhỉ?”

 

Khi ta ung dung nhấp ngụm trà, chậm rãi vạch trần lời nói dối của nàng, nước trà trong vắt xoay nhẹ trong chén.

Tô Vân bất ngờ bị sặc, đôi mắt hiện lên lớp mỏng giận dữ. Nàng nhìn chằm chằm ta, đôi mắt sâu hun hút, đột ngột cười lạnh:

“Lan Kiều, ngươi không cần phải đề phòng ta đến vậy, ta không hứng thú với trò đấu đá nữ nhi của ngươi.”

“Ta không giống các ngươi, những nữ nhân phong kiến chỉ biết quanh quẩn trong phủ đấu đá nhau, ta là phượng hoàng bay lượn chín tầng trời.”

“Vả lại, nếu ta thật sự muốn có Hoắc Cảnh, ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn được sao?”

Đúng lúc này, từ thủy tạ bên phía nam nhân truyền đến tiếng cười rôm rả. Tô Vân nhìn về phía ấy, khi nhìn đến bóng dáng Hoắc Cảnh trong trang phục trường bào, đôi mắt thoáng nét si mê.

Về dung mạo, tài trí, gia thế, quả thật Hoắc Cảnh thuộc hàng xuất sắc nhất trong những người đồng lứa ở kinh thành.

Ta khẽ nhướng mày, vị trà trong miệng bỗng trở nên khó nuốt.

Không thể phủ nhận, Tô Vân có tài làm người khác phát bực, lời lẽ thật khó chịu.

Trước sự khiêu khích của nàng, ta chỉ cười nhạt, không thèm đáp lại.