Chỉ là, khi nhìn thấy vài vết hôn mờ nhạt trên cổ Hoắc Cảnh, sắc mặt nàng ta lập tức cứng đờ đi vài phần.
Ta giả vờ chăm chú cúi xuống chọn trâm, thực chất là đang thầm thưởng thức chiếc quạt mà nàng đang siết chặt đến mức sắp nát vụn.
“Tỷ tỷ đây cũng thật có nhã hứng, ta thật không hiểu sao các nữ nhân lại thích mấy thứ màu mè này, trong mắt ta, múa đao luyện kiếm thú vị hơn nhiều.”
Tô Vân nhìn lướt qua đám trang sức trên sạp, giọng nói đượm chút ghen tị, lắc đầu đầy vẻ khinh thường.
Lại nữa rồi, lại là cái giọng điệu trà xanh ngạo mạn này…
Ta hứng thú cài chiếc trâm bướm lộng lẫy vào tóc, đôi mắt thoáng nét bỡn cợt.
“Nhân gian phong nguyệt muội đương nhiên không hiểu được. Phu quân, thiếp có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy là trâm đẹp hay đao kiếm đẹp?”
“Tất nhiên là phu nhân đẹp nhất.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh lóe lên một tia mê đắm, chàng chân thành tán thưởng khiến mọi người xung quanh cũng gật đầu đồng ý, sắc mặt Tô Vân tối sầm lại, giận đến nỗi không biết phải làm sao.
Khi nghe ta nói sẽ chi năm lượng bạc để mua chiếc trâm, nàng ta lập tức giật phắt chiếc trâm từ tay ta. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đầy vẻ căm phẫn chính nghĩa:
“Tỷ tỷ, một cây trâm mà tận năm lượng, tỷ có biết năm lượng bạc có thể nuôi sống cho một gia đình năm người ở biên cương cả năm không?”
“Thiên hạ hưng vong, mỗi người đều phải có trách nhiệm!”
“Dân chúng còn đang sống khốn khổ, ta không yêu cầu tỷ như ta mà đem thân nữ nhi vào quân doanh báo quốc, nhưng thân là quý nữ kinh thành mà lại sống xa hoa thế này, thật là không nên!”
Những lời đạo lý đao to búa lớn đầy mới mẻ này thực khiến người nghe cảm thấy kính phục.
Không ít dân chúng xung quanh nhìn nàng ta với ánh mắt tán thưởng, trông nàng ta chính là nhân vật trời ban.
Ta ngạc nhiên, không kìm được mà nhướng mày.
À, không phải chứ, nàng ta có bệnh thật sao? Bây giờ lại còn đi khắp nơi áp đặt đạo đức cho người khác!
Trước ánh mắt thách thức của Tô Vân, ta liền vẫy tay gọi cận vệ vẫn luôn âm thầm theo sau:
“Tháng trước Chinh Châu bị thiên tai, số tiền cứu trợ một vạn lượng bạc mà ta trích từ kho phủ Tướng quân đã tới nơi chưa?”
“Đã tới nơi, thưa phu nhân. Theo lệnh của phu nhân, suốt một tháng nay ở ngoại thành đều có phát cháo, thêm áo ấm và mời lang trung cho dân lưu tán, giờ đây người dân Chinh Châu ai nấy đều ca ngợi phu nhân là bồ tát sống!”
Cận vệ tiến lên, tường tận trình bày từng chi tiết, không thiếu một chữ. Nghe thấy vậy, Dương Chiêu cùng những người xung quanh vỗ tay khen ngợi:
“Tẩu tẩu quả thật không chỉ dịu dàng xinh đẹp mà còn vô cùng nhân ái! Dương mỗ kính phục!”
“Tướng quân Phu nhân làm việc tốt như vậy mà không hề khoe khoang, quả là người không ham danh lợi!”
Ta ngẩng cao cằm, mỉm cười thích thú ngắm sắc mặt Tô Vân đang dần trở nên tái mét. Khi đã ngắm đủ, ta chìa tay ra trước nàng:
“Giờ thì trả trâm cho ta được rồi chứ?”
“…”
Ta vừa định đưa năm lượng bạc cho ông chủ thì thấy ông cụ lắc đầu mỉm cười.
“Chiếc trâm này xin tặng phu nhân, cũng coi như kẻ hèn mọn được hưởng chút phúc khí của phu nhân.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Ta vui vẻ cảm ơn, không ngại ngần cài chiếc trâm lên tóc, đắc ý vẫy vẫy trước mặt Tô Vân.
Có lẽ vì muốn làm dịu không khí, hoặc cũng là để bảo vệ Tô Vân, Dương Chiêu bước lên mời mọi người đến Túy Hương Lâu.
Có bậc thang để xuống, Tô Vân liền giũ áo, khoác vai Dương Chiêu, lẩm bẩm nhỏ:
“Ta đã nói từ lâu rằng ta không hợp với mấy nữ nhân này, chỉ là nói vài câu mà họ đã tính toán chi li thế rồi.”
“Hừ! Ngươi đừng có lén lút kết thân với nữ nhân sau lưng ta, có gì cũng phải dẫn đến trước mặt ta kiểm tra trước đã.”
Cả hai kề vai sát cánh, thân mật vô cùng, nói chuyện cũng chẳng kiêng dè chút nào.
Tô Vân vốn thấp hơn một chút, lúc này cánh tay nhấc lên, nửa bầu ngực cũng áp sát vào cánh tay Dương Chiêu, không rõ là vô tình hay cố ý.
Chuyện này chắc chắn sẽ khiến vị tiểu thư con chính thất của phủ Thừa tướng, người đã đính hôn với Dương Chiêu từ thuở nhỏ, vô cùng hứng thú đây.
Ta nhếch môi cười nhạt, thong thả theo mọi người vào tửu lâu.
06
Túy Hương Lâu là tửu lâu sang trọng bậc nhất kinh thành, một bữa ăn ở đây không dưới cả ngàn lượng bạc.
Tô Vân thoải mái gọi món, chẳng bận tâm đến giá cả.
Ta chỉ mua cây trâm năm lượng mà nàng lải nhải mãi, còn bữa tiệc xa hoa này đến cả ngàn lượng thì nàng lại chẳng có gì đáng phàn nàn, thật nực cười.
Chẳng mấy chốc, các món ăn bày biện đầy bàn, hương sắc hấp dẫn.
Trước mặt Tô Vân là đĩa gỏi gà xé phay, món đặc sản của Túy Hương Lâu.
Nàng không nói gì, lập tức gắp hai đũa đặt vào bát nhỏ bên cạnh Hoắc Cảnh, còn tỉ mỉ nhặt hết gừng và gia vị ra khiến người khác phải khen ngợi nàng khéo léo chu đáo.
Thấy ta nhướn mày nhìn, Tô Vân ngẩng đầu đầy thách thức:
“Chỉ là gắp chút thức ăn thôi, tỷ tỷ sẽ không để bụng chứ? Chúng ta đều là huynh đệ tốt, tỷ tỷ đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Đôi đũa ngà trắng tinh nàng vừa dùng liền ngậm vào miệng, còn vương vài sợi nước bọt óng ánh.
…
Ta nhấp ngụm trà, ánh mắt lóe lên tia cười khi ngước nhìn nàng:
“Sao lại để bụng được, ta còn phải cảm ơn muội mới đúng.”
“Ở phủ Tướng quân vốn chỉ có gia nhân bày món, hiếm khi có tiểu thư thứ nữ của phủ Thừa tướng như muội hạ mình phục vụ mọi người, ta thật sự thấy ái ngại.”
Bị ta hạ bệ trước mặt mọi người, sắc mặt Tô Vân lập tức trầm xuống. Nhưng vì những người xung quanh không ai để ý, nàng đành phải nhịn, giữ nguyên hình tượng và miễn cưỡng tiếp tục gắp thức ăn, mặt đầy vẻ bực bội.
Tuy nhiên, bát gà xé tẩm gia vị thơm ngon kia nhanh chóng bị ta lấy đặt sang bên mình.
“Ngươi làm gì đấy, cái này ta gắp cho…”
Nói đến nửa câu, Tô Vân đành nín bặt.
Bởi vì chén của Hoắc Cảnh vẫn đặt ngay ngắn trong tay chàng, còn bát nhỏ này thực sự là của ta. Hóa ra chàng đưa bát qua để chuẩn bị bóc tôm cho ta.
Dĩ nhiên ta sẽ không ăn chỗ gà dính nước bọt của Tô Vân, chỉ vui vẻ thưởng thức thịt tôm ngọt ngào trong bát của Hoắc Cảnh.
Kế hoạch thất bại, Tô Vân cúi đầu, không vui ăn tiếp bữa cơm, ngay cả những câu bông đùa của Dương Chiêu bên cạnh nàng ta cũng chẳng buồn đáp lại.
Cho đến khi tiểu nhị mang rượu ấm tới, nàng ta lại phấn chấn ngồi thẳng dậy.
Tiểu nhị bất cẩn đem thiếu mất hai chén rượu. Thấy vậy, Tô Vân lập tức nhân cơ hội, nhân lúc Hoắc Cảnh không chú ý mà nhấc chén rượu của chàng lên và uống cạn một cách hào sảng.
Nàng ta uống mạnh đến mức, rượu chảy theo khóe miệng rồi trượt xuống cái cổ trắng ngần, khiến ánh mắt vài nam nhân xung quanh như dán vào nàng ta.
Mấy người ngồi bàn bắt đầu hiểu ý, từng người một nâng chén chúc nàng ta, ánh mắt lưu luyến không rời.
Hoắc Cảnh lúc này đang cúi đầu bóc tôm cho ta, bàn tay đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, thoáng chốc đã bóc xong và đưa tới môi ta.
Nhận ra chén rượu của mình đã vào tay Tô Vân, chàng liền cau mày đầy khó chịu:
“Sao ngươi lại cầm chén rượu của ta?”
“Ngươi với ta là huynh đệ mà, sao phải ghét bỏ thế. Cùng ăn, cùng ngủ trong quân doanh, ai với ai mà phân biệt chứ?”
Tô Vân thản nhiên đáp, mặt không đổi sắc mà uống thêm vài chén, lại còn không kiêng dè mà kéo áo để lộ chút xuân sắc.
Lời nói của nàng có vẻ thẳng thắn, nhưng từ miệng một nữ tử mà nói ra lại khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi.
Người khác có thể không rõ, nhưng ta lại biết rất rõ ràng. Bở vì huynh trưởng của ta chính là phó soái của quân An Khánh, cũng là thống soái của hai trong số sáu đạo quân. Theo lời huynh ấy, Hoắc Cảnh là người cảnh giác cao, luôn ăn uống, nghỉ ngơi một mình trong trướng, chưa từng thân thiết với người này.
Biết rõ nội tình, nhưng ta chỉ lặng lẽ nhấp trà, để mặc nàng ta diễn trò như một con hề, tự tiện bịa đặt dối trá.
Thấy ta mãi không nói gì, Hoắc Cảnh ôm eo ta, ấm ức ghé vào tai thầm thì:
“Phu nhân, nàng nói gì đi chứ!”
“Hoắc Cảnh, hôm nay vì ở bên phu nhân mà ngươi bỏ rơi những huynh đệ cùng vào sinh ra tử như bọn ta, phạt ngươi ba chén!”
Tô Vân thấy ta và chàng thân thiết liền lập tức bước lên, cắt ngang cuộc trò chuyện, “trả lại” chén rượu cho Hoắc Cảnh.
Rượu trong vắt được rót vào chiếc chén sứ trắng, trên mép chén còn phảng phất chút son môi nhạt.
“Không uống thì chẳng nể mặt huynh đệ, mọi người nói có phải không?”
“Phải! Uống, uống, uống!”
Dương Chiêu và vài người khác cũng cười cợt, nhiệt tình hùa theo, khiến không khí càng thêm xôn xao.
Mặt Hoắc Cảnh tối lại, ánh mắt đầy khó đoán nhìn đám bạn chí cốt từ thuở bé.
Chưa kịp để chàng nổi giận lật bàn bỏ đi, ta duyên dáng, từ tốn cầm lấy chén rượu, mỉm cười đứng dậy.
“Nếu phu quân vì ta mà lơ là các huynh đệ, vậy ta xin uống thay cho chàng.”
“Tẩu có uống nổi không đấy? Đây là rượu Lê Hoa Bạch trứ danh của Túy Hương Lâu, không giống loại rượu trái cây mà các tiểu thư quý tộc kinh thành hay uống đâu, nặng lắm đấy.”
“Nam nhân bình thường uống hai chén là gục, huống chi là nữ nhi mỏng manh như tẩu, đừng vì sĩ diện mà tổn hại sức khỏe.”
Tô Vân che miệng cười khẩy, ánh mắt dò xét đầy vẻ đắc ý. Trong lời nói ẩn chứa sự khinh thường không hề che giấu.
Vừa nãy nàng ta cùng mọi người uống chỉ là chút rượu nhẹ, bây giờ thấy ta muốn uống thay Hoắc Cảnh, nàng ta lập tức bảo tiểu nhị đổi sang rượu mạnh.
Thủ đoạn thật tầm thường, quả nhiên là thứ chẳng đáng lên được mặt bàn.
“Vậy hay là ta đưa ra một đề nghị, nếu ta uống hết ba chén, bữa tiệc lần này do muội muội đây chiêu đãi?”
“Ba chén vẫn còn quá ít, ít nhất năm chén.”
“Được, ít nhất năm chén.”
Đúng là trà xanh bỉ ổi, loại rượu Lê Hoa Bạch này một vò cũng đáng giá cả ngàn lượng. Để xem, hôm nay ta không uống đến cạn sạch túi của ngươi thì không thôi!
Ta nhẹ nhàng vén tay áo, cầm lấy bình rượu, nghiêng tay đổ đầy từng chén mỏng bằng sứ.
Dưới ánh mắt mong chờ của Tô Vân, ta khẽ nhấp một ngụm rồi lập tức giả vờ ho khan.
Trước ánh nhìn của mọi người, ta làm bộ như Tây Thi ôm ngực, mắt ngấn lệ, khẽ nhíu mày, giọng nhỏ nhẹ than thở:
“Ôi, rượu này thật nặng quá!”
Một chén… hai chén… ba chén… bốn chén… năm chén… sáu chén…
Miệng thì nói nặng nhưng ta vẫn ngửa đầu uống liên tục năm chén, đến cả chén thứ sáu vẫn ung dung, dứt khoát.
Khách trong quán đều ngạc nhiên nhìn, thậm chí những thực khách từ xa cũng tò mò ngó sang.
Hoắc Cảnh dịu dàng xoa nhẹ lưng ta, vừa cười vừa tỏ vẻ tự hào xen lẫn bất đắc dĩ:
“Uống chậm chút, cẩn thận kẻo sặc.”
“Tẩu tẩu quả thật có tửu lượng tốt! Đúng là nữ trung hào kiệt!”
Khi tiểu nhị vui vẻ bước tới, cúi đầu dọn hai vò rượu đã trống rỗng trên bàn xuống, ta mới thản nhiên đặt chén xuống.
Tiếng chén khẽ vang lên trên mặt bàn, đánh thức vẻ mặt đờ đẫn của Tô Vân.
Ta nắm lấy tay Hoắc Cảnh, nhìn nàng từ trên cao với nụ cười tinh nghịch, nháy mắt:
“Chúng ta đi xem hội hoa đăng, không phiền muội nữa. Nhớ thanh toán đấy nhé.”
Dứt lời, tiểu nhị nhanh chóng bước lên với quyển sổ tính tiền:
“Khách quan, bàn này tổng cộng là năm nghìn lượng bạc.”
“Cái gì? Năm nghìn lượng?!”
Tô Vân, vừa mới gắng gượng mỉm cười sau khi bị ta làm bẽ mặt, nghe đến con số này liền không kìm nổi, tức giận đập bàn, nghiến răng chất vấn.