Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH Chương 2 NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH

Chương 2 NỮ TỬ XUYÊN KHÔNG LÀ TRÀ XANH

9:48 chiều – 15/11/2024

“Chư vị thử nhìn nơi đây, hai bên Lệ Thủy núi non hiểm trở, có khe núi vừa dễ thủ vừa khó công và vô cùng kín đáo. Quân An Khánh của ta có thể chia thành hai đường, vòng qua hai bên sườn, cánh trái và cánh phải cong như lưỡi câu, vây đánh quân Hung Nô từ hai phía.”

“Với thời cơ thuận lợi như vậy, chắc chắn quân ta sẽ toàn thắng.”

Một loạt các nước đi được bày ra, thế trận trên sa bàn biến hóa khôn lường, cuối cùng xoay chuyển tình thế, toàn cục đều nằm trong tay ta!

Mọi người đều trợn tròn mắt, nhất thời im bặt. Ta tựa đầu lên vai Hoắc Cảnh, ánh mắt dịu dàng nhưng không khỏi mang chút chế giễu nhìn về phía Tô Vân.

“Tô Quân sư, muội xem nước cờ của ta có đúng không?”

So sánh mà nói, những bước cờ của Tô Vân ban đầu quả thực chẳng khác nào trò trẻ con, không đáng nhắc tới.

Những người có mặt ở đây đều là các tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, đam mê binh pháp, thấy thế mắt ai cũng sáng rực, không tiếc lời tán thưởng.

“Diệu kế! Quả thật có cùng phong cách với binh pháp của tướng quân, không kém gì!”

“Không ngờ tẩu tẩu của chúng ta không chỉ dung nhan diễm lệ mà còn thông minh đến vậy!”

Ta khẽ cúi đầu, giả vờ thẹn thùng, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, giọng nói khiêm tốn:

“Chư vị nói đùa rồi, những việc đại sự quốc gia từ xưa đến nay đều là chuyện của nam nhân, thiếp thân là nữ nhi, nào biết gì đâu.”

“Chẳng qua chỉ là làm bừa một chút, so với Tô muội muội thì không thể sánh nổi, nàng mới là quân sư của chư vị cơ mà.”

“…”

Chỉ thấy Tô Vân vừa nãy còn mạnh miệng, giờ đây cúi đầu uống rượu, không nói tiếng nào.

Một lát sau, nàng ta giả vờ say, ngả vào vai người bên cạnh, giọng yếu ớt ngọt ngào:

“Hoắc Cảnh, Hoắc Cảnh ta say rồi, đưa ta… huynh đưa ta về phủ đi!”

“Để chúng ta đưa cô về.”

“Không! Ta chỉ muốn Hoắc Cảnh đưa về! Huynh còn coi ta là huynh đệ không?”

Ta ngáp một cái, tựa đầu vào cổ Hoắc Cảnh, lười biếng nhìn người đàn bà điên đang diễn trò kia.

“Phu quân, thiếp buồn ngủ rồi, về phòng thôi.”

“Được.”

Trước khi được Hoắc Cảnh bế đi, ta đặc biệt quay đầu nhìn lại sa bàn trên bàn, lòng thầm suy tính.

Quả thật bản đồ phòng thủ biên cương được bố trí chuẩn xác, chỉ là…

03

Vào đến phòng trong, cuối cùng ta cũng thấy đôi tai của mình đã được yên tĩnh hơn nhiều.

Tiểu Thúy vội vàng đưa giày tất đến, lại mang đến một bình rượu nóng cùng ba đĩa điểm tâm.

“Ta nhớ phu nhân bình thường thích uống trà mà nhỉ?”

Hoắc Cảnh đón lấy chậu nước từ tay gia nhân, bàn tay thô ráp của chàng nắm lấy cổ chân ta, nhúng vào nước ấm.

Nghĩ đến gương mặt của Tô Vân, ta nhấc chân lên, cố ý hất nước vào mặt chàng.

“Vừa rồi mùi trà trong phòng quá nồng làm ta thấy ngột ngạt.”

“Nước có lạnh không?”

Hoắc Cảnh tính khí tốt, mặc cho ta đùa nghịch cũng không tức giận, chậm rãi cầm khăn nóng lau chân cho ta.

“Chàng nói gì thế, dù sao thì cũng không lạnh đến mức chết được!”

“Hoắc Cảnh, chàng quả là giỏi thật, mới đi đánh trận một năm mà bên cạnh đã có thêm một mỹ nhân, chắc hẳn trong quân doanh chàng sống vui vẻ lắm nhỉ.”

“Ta nói mà, cũng tại chàng cứ bị Tô Vân níu chân, nếu không đã sớm bay về đây với ta rồi.”

Thấy ta bắt đầu giọng điệu chua lòm lòm cùng trách móc, Hoắc Cảnh bật cười, tiếng cười trầm thấp nghe gợi cảm vô cùng.

Chàng cúi đầu, âu yếm dụi đầu vào cổ ta, hơi thở ấm áp phả nhẹ khiến ta cảm thấy nhột nhạt.

Ta lạnh lùng hừ một tiếng, một tay kéo chàng ra, tay kia nắm cằm chàng, cẩn thận ngắm gương mặt tuấn tú dưới ánh nến.

Đúng là hồng nhan họa thủy!

“Lần này chống Hung Nô ở phương Bắc có sáu đạo quân, Tô Vân chỉ là quân sư của một trong số đó, chẳng liên quan gì đến ta.”

“Ngày hồi kinh ta mới nghe người bẩm báo rằng nàng ta là thứ nữ của phủ Thừa tướng.”

“Không rõ nàng ta đã dùng cách gì mà kết thân được với Dương Chiêu bọn họ, đêm nay đột nhiên đến tận cửa thế này.”

“Nhìn là biết chẳng có ý tốt, phu nhân phải bảo vệ ta đấy!”

Hoắc Cảnh nói với vẻ chân thành, đôi mày thanh tú và ánh mắt trong trẻo khẽ cau lại, trông vô cùng khổ sở.

Ánh nến bập bùng, soi rọi đôi mắt sâu thẳm của chàng, cảm giác càng thêm u tối.

Thấy ta im lặng không nói gì, chàng bèn ra vẻ đáng thương, ghé môi cọ nhẹ vào vai ta, rồi cúi xuống lấy một miếng bánh ngọt trên bàn.

“Nhìn xem, ta đem về cho nàng món bánh hoa quế từ hoàng cung này, ngọt lắm, ăn thử một miếng đi.”

“Không ăn, ta không đói.”

Dưới ánh trăng mờ ảo, cơn buồn ngủ kéo đến, ta quay mặt từ chối, nhưng lại bị chàng nhanh chóng giữ chặt.

 

Chàng bất ngờ tiến sát tới, đôi môi nồng mùi rượu lập tức phủ lấy ta, tràn ngập như sóng biển vồ vập.

“Nhưng ta đói…”

“?”

Ánh nến đung đưa, ta thở gấp đẩy chàng ra giữa lúc lấm tấm mồ hôi, hơi thở thoang thoảng hương thơm phả lên chóp mũi chàng:

“Lương bổng của chàng nhớ chuyển vào kho, ngày mai ta muốn ra ngoại ô mua phủ đệ.”

“…Đều nghe theo phu nhân.”

Một đêm xuân đắm đuối, sóng tình dạt dào, màn gấm ấm áp.

04

Vì mệt mỏi quá độ, đến khi ta cả người ê ẩm tỉnh dậy thì trời cũng đã gần xế chiều.

Hoắc Cảnh sợ ta giận, liền ngoan ngoãn bưng bát thuốc bổ từ phòng bếp, từng thìa từng thìa bón cho ta.

Nào ngờ mới uống được nửa chừng, tiểu đồng từ phủ Thừa tướng đột nhiên tới, mang theo một tấm thiệp mỏng.

Trên tấm thiệp còn vương chút mùi hương phấn, thoáng chút ngây ngất.

Bên trong chỉ có một dòng ngắn gọn:

【Đêm nay đến Xuân Hương Lâu nghe nhạc uống rượu hoa, huynh đệ này lần này có tâm chưa!】

Ký tên: Tô Vân.

Lại nữa rồi, lại là cái trò trà xanh thích tự nhận “huynh đệ” để mập mờ lả lơi!

Mặt Hoắc Cảnh tối sầm, lập tức xé tấm thiệp thành từng mảnh rồi quỳ phịch xuống trước mặt ta:

“Phu nhân, ta hoàn toàn trong sạch, ta chưa từng, và sẽ không bao giờ uống rượu hoa!”

Thấy chàng lại tỏ vẻ đáng thương, ta khẽ đưa tay gãi cằm chàng như đang vỗ về cún con, hài lòng gật đầu:

“Đi, cùng ta đi xem hội hoa đăng.”

05

Cứ mỗi đêm rằm hàng tháng, hoàng thành lại tổ chức hội hoa đăng, vô cùng náo nhiệt.

Ta một tay xách chiếc đèn cung hình lục giác bằng thủy tinh, tay kia cầm một xâu kẹo hồ lô. Hoắc Cảnh đi phía sau,, hai tay ôm vài cuộn lụa thượng hạng nhưng vẫn cười rất vui vẻ.

Đến khi ghé vào gian hàng bán trâm hoa, ta bị mê hoặc bởi những món đồ tinh xảo, đến mức không muốn rời đi.

Đang chọn lựa tỉ mỉ thì bỗng từ xa, ta thấy một nhóm nam nhân đang vây quanh một mỹ nhân duyên dáng đang bước tới. Tiếng cười quen thuộc vang lên xuyên qua đám đông, nghe rõ mồn một:

“Đúng là mất hứng, đến thanh lâu uống chút rượu hoa cũng không được. Phu nhân của hắn thật là đáng sợ, nếu là ta chắc chắn chịu không nổi, quản chặt đến thế kia mà.”

“Nếu sau này ta có thành thân, nhất định sẽ cho phu quân mình tự do tuyệt đối, tôn trọng mọi nguyện vọng của chàng!”

Nghe vậy, đám nam nhân đều bật cười, thi nhau tán thưởng, tâng bốc nàng.

“Đúng là Tô Vân, chẳng hổ danh là huynh đệ tốt của bọn ta, ngươi hiểu bọn ta quá!”

“Ai mà cưới được ngươi đúng là có phúc!”

Tô Vân đang đắc ý vô cùng mà phe phẩy chiếc quạt nhìn quanh tứ phía, nhưng bất ngờ khựng lại.

Qua đám đông, ta khẽ mỉm cười vẫy chào nàng, giả vờ như vì khoảng cách quá xa nên chẳng nghe thấy gì cả. Còn Hoắc Cảnh bên cạnh thì tỏa ra hàn khí, nhai nát xâu kẹo hồ lô trong miệng.

Thấy đám người kia sắp tiến lại gần, ta dịu dàng dùng khăn tay lau vết đường dính bên môi Hoắc Cảnh.

“Phu quân đừng bực mình, vội vã xé mặt như thế lại không vui. Hơn nữa, đã lâu rồi ta chưa có dịp đùa nghịch với côn trùng.”

Sau vài lời dặn dò, chàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi im lặng nhấm nháp xâu kẹo hồ lô, đứng sau lưng ta.

Tô Vân thật sự nghĩ rằng chúng ta không nghe thấy lời nàng nói liền bước đến cười cợt chào hỏi.