Phu quân ta ở biên cương thắng trận, dẫn quân khải hoàn hồi kinh.
Khi về đến kinh thành mới biết bên cạnh chàng lại có thêm một nữ quân sư cải nam trang.
Đêm ấy, chàng vừa về phủ liền kéo nàng ta cùng đối ẩm đàm luận suốt đêm.
“Hôm nay là huynh đệ tụ hội, không có nữ nhân thật là thoải mái!”
“Nữ nhân trong thiên hạ này chỉ biết quanh quẩn bên nam nhân mà tranh sủng ghen tuông, tầm nhìn quả thực thiển cận!”
“Nói cho các ngươi biết, không có sự đồng ý của ta thì các ngươi không được tự ý tìm người kết giao, kẻo lại bị đám yêu nữ lừa gạt.”
Thấy vậy, ta lệ rơi như mưa, yếu ớt đẩy cửa phòng mà thốt lên:
“Phu quân, trời đang nổi sấm sét, thiếp thật sự rất sợ hãi…”
Ha, chẳng lẽ nữ tử xuyên không này không biết rằng trà xanh có thể trị tận gốc loại nam nhân xảo quyệt hay sao?
…
Đêm khuya, trong thư phòng rộng lớn của phủ Tướng quân, tiếng cụng ly nói chuyện rôm rả không ngừng, xen lẫn là tiếng cười duyên đầy e thẹn của một nữ tử.
Ta tháo giày tháo tất ném cho Tiểu Thúy rồi cố ý đi chân trần đẩy cửa bước vào.
Trong phòng lập tức im bặt, mấy người đang hào hứng nâng ly uống rượu cũng đột ngột dừng lại.
Có mặt ở đây toàn là nam nhân, ngoại trừ nữ tử đang được vây quanh ở giữa kia.
Nàng ta mặc trường bào xanh, tóc buộc gọn, vô cùng thoải mái kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngó sen.
Đây chính là vị tiểu quân sư trong lời đồn. Khi hồi kinh mọi người mới biết nàng vốn là thứ nữ của phủ Thừa tướng – Tô Vân.
“Nào! Huynh đệ chúng ta đêm nay không say không về, ai bỏ cuộc trước thì là cháu đích tôn!”
Tô Vân uống đến say lờ đờ, gương mặt ửng hồng, vô tư ngả vào lòng người bên cạnh.
Chỉ là, khi trông thấy ta, nụ cười nơi khóe miệng nàng ta lập tức cứng lại.
Bên ngoài sấm vang trời, ta lệ rơi lã chã, yếu ớt nhào vào lòng người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị.
“Phu quân, sấm đánh lớn quá làm thiếp sợ hãi vô cùng…”
Nước mắt nơi khóe mi trượt xuống cổ chàng, tay ta còn tiện thể lần mò trên lồng ngực vững chãi của chàng vài cái.
Phu quân của ta là An Khánh Hộ quốc Đại tướng quân – Hoắc Cảnh. Bị mỹ nhân bất ngờ nhào vào lòng nên Hoắc Cảnh nhất thời cứng đờ người, đôi tai thoáng ửng đỏ.
Ban đầu chàng có chút lúng túng, nhưng khi thấy ta hơi run rẩy, chàng vội vàng ôm ta vào lòng, ân cần dỗ dành.
“Sao lại không đi giày và tất vào, cẩn thận kẻo lạnh… để ta đưa nàng về phòng nghỉ.”
Giọng nói trầm khàn của chàng khiến mọi người trong phòng ngẩn ra.
“Sớm nghe danh tẩu tẩu xinh đẹp nhất thiên hạ, hôm nay diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Hoắc Cảnh, ngươi thật có phúc nha! Lang tài nữ mạo, quả thật xứng đôi, chén này ta uống cạn!”
Mọi người reo hò náo nhiệt, ai nấy đều ngửa cổ uống rượu chúc mừng. Chỉ có Tô Vân ngồi giữa im lặng. Sắc mặt nàng thoáng trầm xuống khi nhìn về phía ta.
Thấy nét mặt ta còn vương chút ngái ngủ, Hoắc Cảnh lập tức đứng dậy xin phép cáo lui.
Tô Vân không vừa lòng, định nổi giận ngay tại chỗ. Thế nhưng nàng lại đột nhiên giơ tay toan ôm lấy cổ Hoắc Cảnh, ấn mặt chàng vào nơi mềm mại trước ngực của mình.
“Ngươi đúng là trọng sắc khinh bạn, thấy vợ là quên hết huynh đệ, ngươi còn xem ta là bằng hữu không?”
Hoắc Cảnh nhanh nhẹn tránh khỏi, nhíu mày, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ kháng cự. Mấy người ngồi trên bàn thấy vậy vội vàng tiến lên hòa giải, nhẹ nhàng dỗ dành Tô Vân.
“Chúng ta sẽ cùng cô uống.”
“Đúng, đúng, uống đến khi trời sáng, uống đến khi cô hài lòng mới thôi, cô nãi nãi ạ!”
Nào ngờ Tô Vân vẫn hậm hực, nhấc chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn:
“Đàn bà đúng là hay làm dáng, động một chút là khóc lóc, phiền phức nhất là mấy chuyện nhi nữ tình trường này.”
“Ta vẫn là thích những ngày ở quân doanh, cùng nhau ra trận giết địch, chặt đầu quân địch rồi đá như đá bóng, thật là sảng khoái.”
Nghe nàng nói ta “hay làm dáng,” ta co rúm người lại, sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ bất an tựa vào lòng Hoắc Cảnh.
Sắc mặt chàng khó coi, vừa dịu dàng an ủi ta, vừa nghiêm giọng quát Tô Vân đang không ngừng nhắc về quân doanh.
“Đang yên đang lành nói mấy chuyện này, Tô Vân ngươi có ý gì?”
Tô Vân quen thân với đám nam nhân, chinh chiến nơi sa trường nhiều ngày nên luôn được tâng bốc, chưa từng bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Nhưng nàng ta không hề nổi giận, ngược lại, nở nụ cười nhã nhặn, đứng dậy xin lỗi ta:
“Ta ở bên đám nam nhân thô kệch này lâu quá, quen thói nên mở miệng ra là đánh đánh giết giết, suýt quên tỷ tỷ được nuông chiều từ nhỏ, đúng là vàng ngọc quý giá.”
“Không ngờ tỷ tỷ lại mẫn cảm như vậy, nhất thời ta lỡ lời, mong tỷ đừng để bụng.”
Lời nói nghe như lễ phép, nhưng trong đó ẩn ý châm chọc, từng câu từng chữ đều nhằm vào ta. Nếu ta chấp nhặt với nàng thì chẳng khác nào chứng tỏ mình là người nhỏ nhen.
Đúng là trà xanh hiểm độc!
Ta yếu ớt tựa vào lòng Hoắc Cảnh, cúi đầu nức nở, nước mắt ngấn dài.
“Phu quân, chàng cũng nghĩ thiếp như Tô muội muội, cho rằng thiếp yếu đuối đa cảm, tâm tư hay nghi ngờ sao?”
Được ta nhắc nhở, lúc này mọi người mới nhận ra ý châm chọc trong lời nói của Tô Vân, không khỏi lộ vẻ khó chịu.
Tô Vân không ngờ ta lại thẳng thắn vạch trần ý đồ của nàng, bối rối muốn giải thích nhưng bị Hoắc Cảnh lạnh lùng lườm một cái.
“Quản gia, tiễn khách.”
“Các vị muốn uống thì về phủ mình uống, đừng đến đây mà chỉ trỏ phu nhân của ta.”
“Phu nhân, ta đưa nàng về phòng.”
Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục. Mọi người nhìn nhau, cảm thấy Hoắc Cảnh dù thế nào cũng không nên nổi giận với những huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử như vậy.
Nhìn thấy ta nép vào lòng chàng, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt xót xa thảm thiết, mọi người cũng khó mà nói thêm gì.
Trong lòng họ bắt đầu cảm thấy bất mãn với kẻ gây chuyện là Tô Vân, nhỏ giọng thì thầm phàn nàn với nhau.
Thấy mọi người chuẩn bị rời đi, ta vội lấy khăn tay lau khô nước mắt, kéo nhẹ ống tay áo của Hoắc Cảnh.
Sao lại đi sớm vậy chứ, ta vẫn chưa chơi đủ mà.
“Phu quân đừng phiền lòng, Tô muội muội cũng không cố ý mà.”
“Chư vị đang vui uống rượu thế này, nếu lúc này tan tiệc chẳng phải làm lạnh lòng huynh đệ sao? Thiếp ở đây cùng chàng là được rồi.”
Hoắc Cảnh nghe vậy càng thêm phần thương xót, mềm lòng đến không chịu nổi. Thấy ta không khóc nữa, chàng cũng liền nghe theo.
“Được, đều nghe theo phu nhân.”
Mọi người vốn không muốn làm căng, thấy không khí dần dịu lại thì đều vui vẻ ngồi xuống tiếp tục trêu đùa.
Đặc biệt là Dương Chiêu, thế tử hầu phủ ngồi cạnh Tô Vân, ra vẻ rất nhiệt tình.
“Tẩu tẩu quả là người hiểu chuyện, chén này Dương mỗ xin thay Tô Vân uống bồi tội.”
“Tô Vân, ngươi học hỏi đi, sửa lại tính tình thô lỗ chút, coi chừng sau này chẳng ai dám tới phủ Thừa tướng mà cầu thân đâu đấy.”
Tự dưng bị điểm tên, Tô Vân vốn đã hậm hực đầy bụng, nghe vậy bèn trợn trừng mắt.
“Ai thèm thành thân? Ta đối với đám nam nhân thối các ngươi không có chút hứng thú nào, ta chỉ thích mấy mỹ nhân mềm mại thơm ngát kia thôi.”
“Nếu phải như những nữ nhân khác chỉ biết quanh quẩn trong bốn bức tường, ngày ngày rửa tay nấu cơm canh hầu hạ, ta thà chết còn hơn.”
“Nữ nhân thiên hạ chỉ mải ghen tuông, tranh giành một tên đàn ông, tầm nhìn quá đỗi hạn hẹp, ta chỉ quan tâm đến đại sự quốc gia.”
Nàng ta thao thao bất tuyệt, vẻ mặt cực kỳ chính khí mà bày tỏ. Vừa mới nói thích mỹ nhân thơm ngát, ngay sau đó lại hạ thấp nữ nhân thiên hạ một trận.
Dứt lời, Tô Vân liếc nhìn ta một cách hời hợt, không mặn không nhạt.
Thấy ta cầm tách trà nhấp từng ngụm nhỏ, nàng nhếch môi cười khinh:
“Tỷ thật sự muốn ở lại đây sao?”
“Khi chúng ta uống rượu sẽ không thiếu những đề tài quốc gia đại sự, đều là những chuyện của nam nhân, nhàm chán lắm.”
“Nếu tỷ nghe không hiểu, cứ nói thẳng cũng không sao.”
Ta vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại khẽ hướng về sa bàn giữa bàn rượu.
Trên đó bày bố đồ trận phòng thủ của biên ải An Khánh, không khó để nhận ra mọi người đang thảo luận lại trận chiến với Hung Nô ở Lệ Thủy tháng trước.
Tiểu quân sư Tô Vân đã cắm vài lá cờ đỏ trên sa bàn, ta liền nhấc tay rút từng lá một ra.
“Lan Kiều, ngươi làm gì thế? Đừng có không biết gì mà còn phá bĩnh như vậy được không?”
Nàng ta giận dữ quát lên, định giật lại lá cờ từ tay ta nhưng chụp hụt.
Ta suy nghĩ giây lát, tỏ vẻ hờ hững cắm các lá cờ vào những vị trí hoàn toàn khác.
“Lệ Thủy nhiều đầm lầy, đầy rẫy khí độc và rắn kiến, tầm nhìn cũng hạn chế. Nếu cố tiến quân theo trận hình nhạn hành như trước đây sẽ rất bất tiện, dễ dàng trúng mai phục của địch.”
Mọi người trên bàn rượu nhấp từng ngụm nhỏ, chỉ nghĩ đây là một trò vui nên chưa để tâm lắm. Duy chỉ có Hoắc Cảnh là sắc mặt nghiêm nghị, chăm chú cầm lấy quân cờ đối chiếu bố trận cùng ta.