09
“Bốp!”
Trong không gian tĩnh lặng của thủy tạ, tiếng bạt tai vang lên giòn giã.
Tô Vân đột nhiên giơ tay tự tát vào mặt mình, khuôn mặt nàng nhanh chóng xuất hiện những vệt đỏ.
Nàng che mặt, cười lạnh đầy đắc ý:
“Lan Kiều, ngươi nghĩ rằng các huynh đệ của ta sẽ tin ngươi, hay tin ta?”
Nói xong, nàng làm bộ mặt ấm ức, chuẩn bị rời đi.
Thật nực cười, trà xanh bày đặt dùng chiêu trò này sao?
Khi Tô Vân đi ngang qua, ta bất ngờ đứng dậy nắm chặt tay nàng ta. Lợi dụng góc khuất của cột nhà, ta dồn sức vung tay, tát mạnh lên khuôn mặt nàng ta hai cái, trái phải rõ ràng.
Khuôn mặt trắng trẻo của nàng nhanh chóng sưng đỏ lên trông thấy.
Nhìn vẻ hoảng hốt và tức tối trong mắt nàng, ta hài lòng mà tung thêm một cước, đẩy nàng ngã thẳng vào hồ nước bên cạnh.
“Lan Kiều, ngươi! Cứu với…”
Tô Vân còn chưa kịp hét lên, ta đã nhảy xuống, túm lấy tóc nàng và nhấn mạnh xuống nước.
Các tiểu thư quanh đó vốn đang xem kịch rất hứng thú, lập tức xúm lại cổ vũ.
“Lan Kiều thật uy phong!”
“Không đúng, lúc này phải kêu cứu!”
“Đúng rồi, cứu với! Lan Kiều rơi xuống nước rồi!”
“Cứu Lan Kiều, cứu Lan Kiều!”
Hai thủy tạ không cách xa nhau, vừa nghe tiếng kêu cứu, đám nam nhân liền cuống cuồng chạy đến.
Chưa kịp ngấm nước hoàn toàn, ta đã được Hoắc Cảnh kéo lên từ dưới hồ.
“Phu quân, thiếp sợ quá…”
Ta giả vờ yếu ớt, khẽ ho vài tiếng rồi nhổ ra ít nước, tay ôm lấy cổ chàng, nức nở khẽ khóc.
Ta khóc đến thảm thương như hoa lê đái vũ khiến ai nhìn cũng xót xa.
Mọi người vội vàng xúm lại an ủi ta, ai nấy đều hoảng hốt.
“Cứu… cứu ta…”
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người chú ý đến Tô Vân đang lảo đảo leo lên từ dưới nước.
Nàng ta tìm kiếm bóng dáng Hoắc Cảnh trong đám đông, thấy chàng đang ôm chặt lấy ta thì ánh mắt càng thêm vẻ phẫn nộ. Cuối cùng, đành lui về bám vào Dương Chiêu, yếu ớt tựa vào người bắn.
“Sao tự dưng lại ngã xuống nước?”
Dương Chiêu ôm lấy “huynh đệ tốt” đang kinh hãi trong lòng, không khỏi thương xót.
Nhưng Tô Vân chỉ cứng đầu, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, đôi mắt ngấn lệ, cố nặn ra nụ cười yếu ớt:
“Không sao, đừng xem thường ta đây!”
“Chỉ là cãi nhau vài câu thôi, không hiểu sao các tỷ muội lại không thích ta, hình như ta thực sự không hợp với mấy nàng ấy.”
“Chỉ là không ngờ Lan Kiều lại hiểu lầm ta và Hoắc Cảnh… Không sao đâu, chỉ là đẩy ta vài cái thôi.”
Thật là giả tạo!
Các vị tiểu thư xung quanh đều không nhịn được mà lườm nàng ta một cái và bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
Đám nam nhân thì không hiểu mấy lời vòng vo này, nhìn ta với vẻ khó xử.
Thấy vậy, ta dựa vào vai Hoắc Cảnh, khóc thút thít càng thêm đáng thương:
“Muội muội sao lại đi tố ta? Muội muội ở trong quân doanh chắc hẳn là biết chút quyền cước, còn ta, thân thể yếu đuối, không đủ sức thì làm sao mà đẩy muội xuống nước được?”
Lời nói rõ ràng, gương mặt càng thêm đáng thương khiến không ít người gật đầu đồng tình, chỉ có mấy người như Dương Chiêu là vẫn nghi ngờ, nhíu mày khó chịu.
So với ta là người ngoài, họ vẫn thiên về tin tưởng “huynh đệ tốt” của mình là Tô Vân hơn.
10
“Tẩu tẩu nghĩ nhiều quá rồi, chúng ta đều coi Tô Vân là huynh đệ, là tri kỷ, nàng với A Cảnh chẳng có gì mờ ám cả.”
“Chắc là có hiểu lầm gì đó, tẩu tẩu đừng suy diễn ghen tuông lung tung. Tô Vân bộc trực, chẳng toan tính như các cô nương khác đâu.”
“Phải đấy, quen biết Tô Vân lâu rồi mà chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.”
“Tẩu tẩu, thôi thì tẩu xin lỗi Tô Vân một câu, chuyện này coi như bỏ qua.”
Vừa nói, Dương Chiêu vừa đau lòng kéo Tô Vân vào gần hơn.
Y phục của Tô Vân đã ướt đẫm, lộ ra chút da thịt bên trong, khi được Dương Chiêu ôm vào lòng, phần ngực dán sát vào thân thể rắn chắc của hắn, tóc tai hai người quấn quýt trông càng thêm thân mật.
Nhưng Tô Vân lại làm bộ đẩy hắn ra vài lần rồi nhìn ta với ánh mắt đáng thương :
“Ngươi đừng đỡ ta nữa, kẻo mấy nàng ấy lại cho rằng ta cố ý quyến rũ người khác.”
“Ta đã nói rồi, các ngươi căn bản không coi ta là nữ nhân, chỉ là mấy nàng ấy không tin.”
Dương Chiêu nghe xong, mặt liền sa sầm, ánh mắt uy nghiét ngang nhìn mọi người xung quanh.
“Ai dám đụng vào nàng?”
Với thân phận tiểu thế tử phủ Vinh Thân Hầu, lại là phó soái của quân An Khánh, Dương Chiêu có sức ảnh hưởng đáng kể trong giới công tử thế gia ở kinh thành.
Ta vẫn lười nhác dựa vào Hoắc Cảnh, khẽ liếc nhìn những quý nữ xung quanh.
Một trong số đó là cô nương tóc vấn kiểu lan hoa, diện áo lụa rộng tay viền bạc, thắt lưng hoa lê ánh vàng, phong thái đoan trang quý phái.
Đó chính là Tô Uyển, con gái dòng chính của phủ Thừa tướng, vị hôn thê đã đính ước từ thuở nhỏ của Dương Chiêu.
Khi thấy ta ra tay trừng trị Tô Vân, Tô Uyển chỉ đứng lặng lẽ quan sát, không hề ngăn cản.
Giờ thấy Dương Chiêu lên giọng với ta, lại chứng kiến bộ dạng làm trò của Tô Vân, cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa.
Chỉ thấy bóng dáng yêu kiều của nàng bước lên, khéo léo kéo Tô Vân ra khỏi vòng tay Dương Chiêu rồi không chút do dự, tát mạnh một cái vào mặt nàng ta giữa đám đông.
“Tô Uyển, ngươi làm gì thế!”
Bị bất ngờ tát vào mặt, Tô Vân không nhịn được mà thét lên.
Dương Chiêu cũng có chút bối rối, vội kéo lấy tay áo Tô Uyển.
“Uyển nhi, sao nàng lại ở đây?”
“Đây là chuyện gia sự của phủ Thừa tướng ta, mong tiểu thế tử đừng can thiệp.”
Tô Uyển lạnh lùng gạt tay hắn ra, rồi mạnh tay nắm chặt lấy cằm Tô Vân, buộc nàng ngẩng đầu lên.
“Dám mơ tưởng đến phu quân của người khác, ngươi và mẫu thân của ngươi thật đúng là loại hồ ly mê hoặc, hạ tiện!”
“Tô Vân, ngươi có hạ tiện đến đâu ta cũng không quan tâm, nhưng nếu ngươi làm bẩn thanh danh của phủ Thừa tướng ta, ta có hàng vạn cách khiến ngươi phải trả giá. Ngươi có tin không?”
Dứt lời, Tô Uyển ra hiệu cho gia nhân đứng cạnh. Người của phủ Thừa tướng lập tức phủ lên Tô Vân bộ áo choàng, rồi nhanh chóng lôi nàng đi giữa tiếng la ó.
“Uyển nhi, nàng sao vậy? Trước đây nàng dịu dàng, hiểu chuyện biết bao, nay sao lại ngang ngược thế này?”
Có lẽ bị sự quyết đoán của Tô Uyển làm choáng váng, Dương Chiêu đứng ngây người một lúc lâu. Khi bình tĩnh lại, hắn không kiềm được mà chau mày, lên tiếng trách móc.
“Tiểu thế tử, lời này e rằng thất lễ rồi. Ta đường đường là tiểu thư dòng chính của phủ Thừa tướng, không đến lượt ngươi dạy dỗ.”
Tô Uyển chỉ thoáng liếc hắn một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
“Có phải Lan Kiều đã nói gì đó với nàng không?”
“Đừng tin lời nàng ta! Ta và Tô Vân không như nàng nghĩ đâu, ta chỉ coi nàng ấy là huynh đệ, chúng ta hoàn toàn trong sáng.”
Dương Chiêu bị mất mặt trước mặt mọi người, giọng nói đầy vẻ biện hộ.
Nhưng Tô Uyển chẳng buồn bận tâm. Nàng nhận áo choàng mây gấm từ tay gia nhân, bước tới phủ lên vai ta.
“Sau khi về phủ, ta sẽ cùng phụ thân đến từ hôn. Dương Chiêu, ngươi không phải là người mà ta muốn.”
“Uyển nhi, nàng đừng nói lời giận dỗi.”
Dương Chiêu định tiến lên níu kéo nhưng bị hộ vệ bên cạnh Hoắc Cảnh chặn lại.
Khi ta được đỡ ngồi xuống bàn đá nghỉ ngơi, Hoắc Cảnh mới tiến đến lạnh giọng cảnh cáo:
“Dương Chiêu, từ nay ngươi và ta không còn là huynh đệ nữa. Xin ngươi đừng đưa Tô Vân đến quấy rầy phu nhân của ta nữa.”
“Hoắc Cảnh, ngươi cũng bị nữ nhân này mê hoặc rồi! Tô Vân quả thực không làm chuyện gì sai, ta thấy Lan Kiều đúng là loại không ra gì! Từ khi ngươi cưới nàng, huynh đệ chúng ta không còn hòa thuận nữa!”
Nghe lời xúc phạm đến ta, Hoắc Cảnh nắm chặt tay, xung quanh chàng toát ra hàn khí lạnh lẽo khiến ai nấy đều im bặt.
Dặn dò gia nhân chăm sóc ta cẩn thận, Hoắc Cảnh chẳng chút nể nang mà lôi Dương Chiêu ra khỏi thủy tạ.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng kêu đau đớn của Dương Chiêu, xen lẫn những lời khuyên can ồn ào.
“Lan Kiều, ta biết tỷ là muốn đối tốt với ta, nhưng không ngờ tỷ lại chịu vì ta mà rơi xuống nước, diễn một màn lớn đến vậy.”
Tô Uyển đứng bên lan can, lặng lẽ nhìn mặt hồ gợn sóng, thoáng chút xuất thần.
Cuối cùng, nàng thở nhẹ một hơi, bước đến bên ta, rót cho ta một chén trà nóng. Ta cầm chén, uống cạn một hơi rồi mỉm cười tinh nghịch với nàng.
“Nếu không tận mắt chứng kiến, làm sao muội có thể hết lòng từ bỏ Dương Chiêu?”
Từ sau lần gặp tại tửu lâu, ta đã viết một bức thư gửi đến phủ Thừa tướng cho Tô Uyển. Nhưng nàng mãi vẫn chưa hồi âm, chắc vì khó lòng dứt bỏ mối tình thanh mai trúc mã suốt bao năm.
Hiếm có cơ hội hôm nay, ta chỉ dùng chút mưu mẹo để nàng có thể nhận ra bản chất thực của Dương Chiêu trước khi thành thân, cũng xem như làm chuyện tốt.
“Nếu sau này có việc gì, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp.”
“Thật ra có một việc cần muội hỗ trợ.”
Lúc này, thủy tạ đã tan hết khách, chỉ còn ta và Tô Uyển. Ta đưa tay chỉnh lại lọn tóc mai hơi lộn xộn của nàng, nhẹ nhàng căn dặn.
“Tháng sau kỳ thu săn do Ứng Thiên phủ tổ chức. Đệ đệ của muội là Ứng Thiên phủ doãn, ta muốn nhờ muội xin bản đồ bố trí trận địa của khu săn cho ta.”
“Còn nữa… cẩn thận Tô Vân và Dương Chiêu.”
“Được, ngày mai muội sẽ cho người gửi đến phủ Tướng quân.”
Tô Uyển không hiểu vì sao ta lại đột nhiên nhắc đến kỳ thu săn, thoáng chút mơ hồ. Nhưng nàng hiểu rõ tính cách của ta nên chẳng ngần ngại gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, Hoắc Cảnh sau khi dạy dỗ xong Dương Chiêu cũng trở lại. Ta và Tô Uyển liền chia tay tại đó.
“Sao lại nhảy xuống nước như vậy? Nếu bị cảm lạnh thì biết làm sao?”
Hoắc Cảnh ôm ta lên xe ngựa, cẩn thận dùng khăn mây gấm lau nước dính trên tóc mai của ta.
Ta cười tít mắt, ôm lấy eo chàng, quấn quýt làm nũng trong lòng chàng.
“Phu quân, hôm nay thiếp đã làm xong một việc lớn!”
“Bầu trời kinh thành này, sắp sửa thay đổi rồi.”
11
Kỳ thu săn vốn là một sự kiện long trọng của hoàng gia nhưng hoàng đế nhân từ, hạ lệnh cho các đại thần triều đình và gia quyến cùng tham gia.
Ta diện bộ trang phục cưỡi ngựa, theo Hoắc Cảnh đến khu săn. Quả nhiên trong doanh trại trông thấy vài bóng người quen thuộc.
Sau hội thơ ngắm hoa lần trước, Tô Vân hành xử đã kín đáo và dè dặt hơn nhiều.
Thấy ta, nàng làm như không có chuyện gì xảy ra, đẩy đám đông ra, tiến đến cười duyên.
“Tẩu tẩu, Hoắc Cảnh cưỡi ngựa và bắn cung giỏi lắm, có chàng ở đây, phủ Tướng quân chắc chắn sẽ đoạt giải nhất.”
“Nếu chàng chỉ lo vây săn mà không chăm sóc tẩu tẩu chu đáo, tẩu cứ nói với ta, ta sẽ thay tẩu dạy dỗ chàng.”
Ta chẳng nói lời nào, lùi lại vài bước, không nhịn được mà rùng mình khi nghe nàng gọi “tẩu tẩu”.
Cái ả trà xanh này, lần trước rơi xuống nước, có lẽ đầu óc cũng bị nước vào rồi chăng?
Thấy ta có vẻ khó chịu, nàng bĩu môi định nói tiếp nhưng nhanh chóng bị Dương Chiêu ở bên cạnh giữ lại.
Trước khi rời đi, ánh mắt của Dương Chiêu còn kín đáo lướt qua ta vài lần như để dò xét.
Thiếu đi sự quấy nhiễu của bọn họ, cuộc thu săn bỗng trở nên vô cùng thoải mái.
Ta cưỡi tuấn mã Hãn Huyết cùng Hoắc Cảnh rong ruổi săn bắn giữa rừng, tự do phiêu dật.
Khi tiến vào sâu trong rừng, bốn bề càng thêm yên tĩnh. Giữa tiếng gió động cỏ lay, vài mũi tên lạnh lẽo từ chỗ khuất lao tới.
Hoắc Cảnh rút bảo kiếm bên hông, nhanh chóng chém bỏ từng mũi tên, rồi ngay sau đó xông vào giao chiến với đám hắc y nhân vừa lao ra.
Thấy vậy, ta liền rút khói báo hiệu từ trong y phục đốt lên, đồng thời rút ra nhuyễn kiếm lao vào vòng vây.
Người trong kinh thành đều biết Hoắc Cảnh cưới một nữ nhi của thương nhân giàu có, nhưng không ai hay rằng từ thuở nhỏ ta đã tinh thông binh pháp, luyện tập võ nghệ không hề kém cạnh nam nhân.
Lúc nhỏ theo mẫu thân đến chùa cầu phúc, trên đường bị sơn tặc bắt đi khiến ta ngã bệnh nặng một trận.
Phụ thân đau xót, lo lắng vô cùng, lại nhớ đến tình nghĩa năm xưa với Hoắc lão tướng quân, vì thế quyết định gửi ta đến võ trường học chút công phu để tự bảo vệ mình.
Cũng từ khi ấy, ta quen biết Hoắc Cảnh.
Bọn thích khách hắc y ập đến từng đợt, thân pháp chiêu thức hết sức tàn độc, thoạt nhìn không giống người Trung Nguyên.
Nhờ có khói báo hiệu dẫn đường, không lâu sau đội hộ vệ từ phía Tây đã nhanh chóng kéo đến.
Ta cầm nhuyễn kiếm càng chiến càng hăng, chặn đường lui của bọn hắc y, thì bỗng nghe thấy tiếng kinh hô phía sau.
“Phu nhân cẩn trọng!”
Một mũi tên xuyên vân từ phía Tây bắn thẳng đến, nhắm ngay tim ta mà lao tới.
Mùi máu tanh đậm đà lan tỏa, ta run rẩy đỡ lấy thân hình đang ngã xuống của Hoắc Cảnh.
Trong khoảnh khắc ấy, ta gần như vô thức nhìn về phía mũi tên bay đến.
Giữa hàng ngũ hộ vệ, một bóng người vội vã rời đi, vô tình để lại một dải phát đái màu vàng nhạt.
“Mau đưa tướng quân về doanh trại!”
Ta kiểm tra vết thương trên vai Hoắc Cảnh, phát hiện mũi tên ấy đã được tẩm độc không màu không mùi.
Nhìn sắc mặt của chàng, chỉ thấy trên mặt đã phủ một lớp xám mờ, đôi môi không còn sắc đỏ, trở nên tái nhợt đến đáng sợ.
Giao Hoắc Cảnh cho hộ vệ chăm sóc, ta thúc ngựa lao thẳng vào sâu trong thung lũng.
12
Khi trở lại doanh trướng, ta thấy Tô Vân đứng trước lều với vẻ mặt ưu sầu, đang níu kéo nói chuyện với vài người.
Nghe kỹ đôi lời, thì ra thái y muốn mổ rút tên cho Hoắc Cảnh, cần một nữ quyến đứng bên cạnh tiếp nước.
Mọi người đã tìm kiếm ta trong quân doanh vài lần nhưng không gặp, nên Tô Vân liền tự nguyện đứng ra.
“Ta với Hoắc Cảnh vốn là huynh đệ chí thân, lúc này chăm sóc chàng cũng không có gì bất tiện.”
Nhưng người bên cạnh vẫn có kẻ tinh ý, đứng ra cản nàng, khuyên bảo tha thiết.
“Rút tên chữa thương ắt phải cởi bỏ áo y, tiếp nước khó tránh khỏi gần gũi da thịt. Cô là nữ nhân thanh sạch, sau này sao có thể gả chồng?”
Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Tô Vân cắn môi, mắt đỏ ngầu, dõng dạc cúi đầu:
“Trước sinh tử, không kể nam nữ. Ta chẳng thể trơ mắt nhìn chàng chết, bị người đời dị nghị thì có gì quan trọng?”
Lời này vừa dứt, những người xung quanh không khỏi cảm động, xôn xao bàn tán.
Người hộ vệ cản nàng cũng lập tức mở lối, để nàng bước vào doanh trướng.
Xem ra chuyện Tô Vân vì nghĩa mà hy sinh thân mình cứu tướng quân chẳng mấy chốc sẽ lan truyền khắp kinh thành.
Mỹ nhân ân tình, quả thật khó lòng đền đáp.
Tô Vân vừa vào lều đã nôn nóng đưa tay tháo y đai của người trên giường, định cởi áo cho chàng.
Động tác của nàng quá lớn, Hoắc Cảnh từ trong mê man chợt tỉnh lại, giơ tay cản mạnh.
“Cút đi, ta muốn phu nhân của ta.”
“Lan Kiều đã bỏ mặc ngươi rồi, ngươi còn nhớ đến nàng làm gì! Nàng còn không bằng một huynh đệ chí nghĩa chí tình như ta!”
Bị chàng quát thẳng mặt, Tô Vân tức giận đến mức cuống quýt, cố tình lớn tiếng trách mắng ta.
Lời trách mắng của Tô Vân vang qua lớp rèm, lọt thẳng vào tai ta.
Ta vén màn bước vào, nhìn thấy nàng ta đang cố gắng bất chấp cản trở của Hoắc Cảnh mà tháo y phục của chàng.
Trong lúc xô đẩy, vết thương trên vai Hoắc Cảnh lại rách thêm, máu tươi rỉ ra.
Thấy vậy, ta hạ thấp hàng mày, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, tiến lên túm lấy cổ áo Tô Vân và mạnh tay ném nàng ra ngoài.
Một tiếng động lớn vang lên từ góc trướng khi đồ đạc ngã lăn ra sàn, xen lẫn tiếng kêu đau của Tô Vân.
Tiếng động này khiến các thái y cầm theo thuốc trị thương vừa đến cũng giật mình.
Không ngờ rằng ta sẽ động thủ, Tô Vân đứng dậy, vẻ mặt khó coi mà xoa xoa cánh tay đau đớn.
Khi ta ném nàng ra, không có ai chứng kiến, nên giờ trước mặt mọi người, nàng ta không thể công khai buộc tội ta.
Dưới ánh nhìn nghi hoặc của các thái y, ánh mắt Tô Vân nhìn ta đầy vẻ trách móc chính nghĩa:
“Tẩu tẩu, ta biết ngươi không muốn có nữ nhân khác đến gần Hoắc Cảnh, nhưng đây là chuyện sống còn, tẩu tẩu chớ để sự ghen tuông gây hại cho chàng.”
“Ta từng thấy quân y cứu người trong quân, chắc chắn có thể giúp thái y.”
“Mong tẩu tẩu nghĩ đến đại cục, đừng gây thêm rắc rối.”
Lời lẽ của nàng nghe có lý, vài vị thái y vuốt râu tỏ ý tán đồng.
Một tiểu thái y trẻ tuổi cũng muốn bước lên khuyên ta rời đi, nhưng vừa đến gần đã bị ánh mắt sắc bén của ta làm hoảng sợ mà lùi lại.
Ta quăng chiếc giỏ xuống đất, để lộ vài bó thảo dược rơi ra.
Lúc này, mọi người mới để ý bộ dạng lấm lem nhếch nhác của ta, trên váy áo còn dính đầy bùn đất.
“Đây là thuốc tê, cầm máu và giải độc. Phu nhân có vẻ tinh thông y thuật chăng?”
“Chỉ biết đôi chút… Người đâu, đưa nàng ta đi.”
Vệ binh ngoài doanh trại vốn là người của Ứng Thiên Phủ, nhưng từ khi ta trở lại doanh trại đã có thêm một đội vệ sĩ từ phủ tướng quân. Nghe lệnh ta, mấy thị vệ vũ trang lập tức tiến vào lôi Tô Vân ra ngoài.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, các thái y nhanh chóng chuẩn bị nước nóng, bắt đầu phẫu thuật rút mũi tên.
Ta cẩn thận cởi bỏ y phục của Hoắc Cảnh, dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên bờ vai rộng của chàng, lòng không khỏi xót xa.
“Tẩu tẩu đến muộn quá, thân ta suýt chút nữa bị kẻ khác nhìn thấy rồi.”
“Chàng im lặng cho ta, ngoan, chịu đau một chút.”
Dưới ánh mắt ấm ức của Hoắc Cảnh, ta nhét một chiếc khăn vào miệng chàng ý bảo chàng cắn lấy để các thái y tiến hành mổ.
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán chàng để an ủi, rồi nhường chỗ cho thái y.
Chất độc trên mũi tên rất hiếm gặp, gần như không có ở Trung Nguyên, ngay cả thái y cũng khó lòng nhận biết.
Vì vậy, ta phải tự tay điều chế thuốc giải ngay tại chỗ.
Nước nóng được thay hết chậu này đến chậu khác, trong lều ngập tràn mùi máu tanh.
Khi thái y cuối cùng cũng lấy được mũi tên độc có móc ngược ra khỏi vết thương, Hoắc Cảnh đã mất quá nhiều máu và ngất lịm đi.
Ta cẩn thận đắp thảo dược đã điều chế lên vết thương của chàng, sau đó dặn dò thái y đi sắc thuốc.
Mãi đến nửa đêm, tất cả mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
Vì xảy ra vụ ám sát nên các quan viên hoàng thân đã sớm rút lui khỏi khu săn. Chỉ có vài người thân thiết với Hoắc Cảnh ở lại quan sát tình hình.
Bước ra khỏi lều, ta tiện tay rút một cây cung dài trên giá, kéo cung, đặt tên, bắn.
13
“Aaaa!!!”
Tiếng hét chói tai xé tan màn đêm yên tĩnh hiếm hoi.
Dương Chiêu và đám người xung quanh, vốn đã mệt mỏi buồn ngủ, lập tức giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng động.
Nhìn kỹ lại, Tô Vân vốn đang ngồi yên, giờ đây cánh tay đã bị mũi tên xuyên thủng, máu chảy đầm đìa. Sau đó nàng ta ngất đi vì đau đớn.
Kẻ gây ra chính là ta, tay vẫn cầm cung, ánh mắt đầy sát khí nhìn bọn họ.
Ta giương cung, chĩa thẳng về phía Dương Chiêu, lạnh lùng nói:
“Tô Vân đã bắn trọng thương phu quân của ta, bằng chứng ta đã giao nộp cho Đại Lý Tự.”
“Nếu ngươi không đưa nàng ta rời khỏi đây ngay lập tức, thì mũi tên tiếp theo sẽ nhắm thẳng vào đầu của nàng.”
Mũi tên mà Tô Vân định bắn là nhằm vào ta, chỉ là khi đó, Hoắc Cảnh đã liều mạng lao đến đỡ thay.
Bây giờ ta chỉ đứng yên, nhìn Tô Vân với gương mặt tái nhợt mà ngất đi, khẽ cười khẩy.
Nàng muốn giết ta là thật, nhưng sao lại dùng chính mũi tên xuyên vân của mình?
Tô Vân trà xanh nhưng không đến mức ngu ngốc thế này. Vậy thì, Tô Vân, rốt cuộc ngươi đang giúp ai đây?
“Lan Kiều, người tỷ muốn đã bắt được.”
Khi trong trướng không còn ai nữa, một người vốn ẩn nấp đằng sau doanh trại bước ra.
Đó là Tô Uyển. Nàng lo lắng xem xét ta từ đầu đến chân, rồi dùng khăn tay lau sạch vết bẩn trên mặt ta.
“Cảm ơn.”
“Giữa ta và tỷ, không cần khách sáo… Nhưng sao tỷ biết hôm nay sẽ có thích khách?”
Kỳ thu săn hôm đó vì cuộc ám sát mà phải dừng giữa chừng, khiến mọi người vẫn còn bàng hoàng.
Chỉ tiếc rằng hiện trường quá hỗn loạn, đám hắc y nhân chẳng biết bằng cách nào đã biến mất không để lại dấu vết.
Để xoa dịu các đại thần, một tháng sau, hoàng đế đặc biệt mở yến tiệc lớn trong cung.
Tô Vân lần này không xuất hiện.
Mũi tên của ta đâm sâu đến nỗi gần như phế đi một cánh tay của nàng ta. Tất cả bằng chứng đều đã giao cho Đại Lý Tự, phủ Thừa tướng cũng không thể lên tiếng biện bạch gì nữa đành phải bảo vệ Tô Vân trong im lặng.
Ta ngồi yên lặng trong đại sảnh thưởng trà, mắt thoáng động. Thời gian này, sao Hoắc Cảnh lại bị gọi đi lâu như vậy?
Lúc này, một thái giám hớt hải chạy đến ngoài điện, cúi đầu bẩm báo.
Ta đặt chén rượu xuống, từ tốn bước ra ngoài.
“Phu nhân, có chuyện không hay! Tướng quân bị người ta… bỏ thuốc ở điện bên!”
“Ta biết rồi.”
Thái giám vừa báo tin nhanh chóng nhận phần thưởng rồi biến mất.
Ta lấy vài tấm thiệp từ trong áo, sai thị vệ thân cận lập tức ra ngoài cung.
Sắp xếp xong, ta vội đến điện bên.
Khi đá tung cửa ra thì chỉ thấy Tô Vân ngã ngồi trên mặt đất, y phục xộc xệch, mắt đượm vẻ quyến rũ.
Hoắc Cảnh vẫn chỉnh tề, ngồi trên giường, cầm kiếm lạnh lùng kề sát cổ nàng.
“Hoắc Cảnh, để ta giúp ngươi có được không? Cứ xem như một đêm mây mưa hoang đường đi, ta sẽ không làm hại ngươi.”
“Muốn chết hay cút?”
Lưỡi kiếm sắc bén nhích thêm một chút, lạnh lùng cứa vào làn da mềm mại của Tô Vân.
Ta bước vào điện, thấy Hoắc Cảnh bình an vô sự, chỉ hơi thở dốc, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phu nhân! Nàng đến giải cứu ta rồi!”
Thấy ta, Hoắc Cảnh mặt thoáng ửng đỏ, giọng đầy ấm ức.
Ta gật đầu, lấy lọ thuốc từ trong tay áo ra, đưa một viên vào miệng chàng, rồi gỡ tay chàng đang ôm lấy eo ta.
“Người đâu, mang vài thùng nước lạnh đến cho tướng quân.”
“Ngoan nào, ta còn có việc phải xử lý.”
Đám thị vệ bên ngoài nhanh chóng tiến vào, ta nắm lấy cổ áo Tô Vân, dội thẳng một thùng nước lạnh từ đầu đến chân nàng ta. Đợi khi nàng ta tỉnh táo lại, ta kéo thẳng nàng về đại điện.
15
Về đến đại điện, ta cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, mọi người ai nấy đều nghiêm mặt.
“Lan Kiều, vừa có tin báo rằng Hung Nô đã xâm lược, biên giới hỗn loạn. Hoàng thượng giận dữ, nghi ngờ có người trong quân đội tiết lộ bố trí phòng thủ ở biên cương.”
Tô Uyển từ đầu tiệc tiến đến, khẽ nói bên tai ta.
Tô Vân, với y phục ướt sũng và xộc xệch, bỗng như nắm được điều gì, ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực:
“Là nàng! Là Lan Kiều! Nàng đã xem qua bản đồ bố trí phòng thủ của chúng ta!”
Nàng đang nhắc đến đêm Hoắc Cảnh trở về sau thắng lợi biên cương, cũng là đêm ta gặp Tô Vân lần đầu tiên và đánh bại nàng trên sa bàn.
Với lời tố cáo chắc chắn của Tô Vân, ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn ta đầy dò xét.
Ta không vội phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, nhìn xuống mà chất vấn:
“Tô Vân, đêm đó người đề nghị đến phủ tướng quân uống rượu, phục hồi trận chiến Lệ Thủy là ai?”
Tô Vân nhíu mày, có vẻ không hiểu tại sao ta hỏi như vậy, liền trả lời mà không chút suy nghĩ.
“Dương Chiêu nói huynh đệ về kinh nên tụ tập một bữa…”
Được đáp án như dự tính, ta gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Còn người đưa cho ngươi mũi tên xuyên vân tẩm độc trong kỳ thu săn, bảo rằng ta sẽ ở phía đông là ai?”
“Dương Chiêu nói các ngươi gặp phải thích khách, có thể nhân cơ hội…”
“Câu hỏi cuối cùng, người bày mưu giúp ngươi hạ thuốc Hoắc Cảnh và đưa chàng đến điện bên tối nay là ai?”
Không khí trong đại điện yên tĩnh đến đáng sợ, khuôn mặt Tô Vân tái nhợt dưới những câu hỏi liên tiếp của ta.
“Dương Chiêu nói muốn giúp ta có được Hoắc Cảnh, để ta với chàng có một đêm mây mưa, đem gạo nấu thành cơm.”
Ta lạnh lùng buông cằm nàng, nàng ngã khuỵu xuống sàn, im lặng khóc lóc, hoàn toàn suy sụp.
“Ngươi đây là tốt đến nỗi tự tay làm một bộ áo cưới tuyệt đẹp rồi dâng cho người khác.”
Ta quay về phía hoàng thượng, kính cẩn dâng lời thỉnh cầu:
“Xin hoàng thượng minh xét, ra lệnh truy bắt nghịch tặc Dương Chiêu.”
Vừa dứt lời, một đoàn người bước vào đại điện, dẫn đầu là Hoắc Cảnh, áp giải Dương Chiêu đã bị trói chặt, thần sắc nghiêm nghị, quỳ gối trước mặt hoàng thượng.
Dù đã bị chế ngự nhưng Dương Chiêu vẫn không chịu khuất phục, trừng mắt nhìn ta đầy oán hận, giọng đầy phẫn nộ:
“Lan Kiều, tất cả đều là suy đoán vô căn cứ của ngươi! Ngươi không có chứng cứ!”
“Thánh thượng anh minh, nhà họ Dương của lão thần trung thành ba đời, tiểu nhi Dương Chiêu bị oan! Xin đừng chỉ nghe lời vu khống của một nữ nhân!”
An Vĩnh Hầu, vì lòng thương con mà nay quỳ sụp xuống sàn, đầu cúi rạp, nước mắt tuôn trào. Bộ dạng của ông ta khiến các quan viên xung quanh không khỏi động lòng.
Ngay lúc ấy, Đại Lý Tự khanh dẫn theo một hắc y thích khách mình đầy thương tích bước vào đại điện.
Kẻ này chính là tên thích khách người Hung Nô mà ta đã nhờ Tô Uyển canh giữ ở rìa khu săn, chờ đám thích khách tháo lui để bắt giữ.
Trên người hắn, các quan binh đã tìm thấy một bức mật thư, chứa đựng sơ đồ bố trí phòng thủ khu săn.
Ta mỉm cười, ngồi xuống, vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của Dương Chiêu.
“Ngươi tiếp cận Tô Vân chỉ để lấy được bản đồ bố trí khu săn từ tay nàng, tạo cơ hội cho thích khách Hung Nô phục kích giết Hoắc Cảnh, đúng không?”
“Thật trùng hợp, ta cũng đã lấy được một bản đồ từ tay Tô Uyển, nhưng để dụ ngươi vào bẫy.”
Tên thích khách này đã chịu nhiều tra tấn tại phủ tướng quân trước khi được chuyển đến Đại Lý Tự, nên vừa thấy ta, hắn lập tức khai ra Dương Chiêu là kẻ chủ mưu.
Âm mưu đã bại lộ, sắc mặt Dương Chiêu như tro tàn. Trước khi bị lôi ra ngoài, hắn không cam lòng, cố nắm lấy váy ta, giọng run rẩy:
“Ngươi nghi ngờ ta từ khi nào?”
Ta thẳng chân đạp hắn ra, giật lại váy khỏi tay hắn, bình thản đáp:
“Từ đêm đầu tiên gặp mặt, khi thấy sơ đồ phòng thủ biên cương trong thư phòng phu quân có sai sót, ta đã đoán rằng có kẻ phản bội cần phải đề phòng.”
“Ban đầu ta nghĩ đó là Tô Vân, nhưng nàng ta quá ngốc. Ngươi thì khác, người đưa nàng đến gần Hoắc Cảnh là ngươi, và ngươi có vẻ tinh ranh hơn nhiều.”
“Ngươi là tiểu thế tử của Hầu phủ, nhưng ca ca của ngươi trong triều lại được phụ thân của ngươi sủng ái hơn.”
“Bao năm ở quân doanh mà không lập được công lớn, nhìn thấy Hầu phủ dần rơi vào tay ca ca ngươi, nên trong lòng ngươi nảy sinh dã tâm.”
“Chỉ cần có được bản đồ phòng thủ biên cương, ngươi có thể dâng vài tòa thành cho Hung Nô rồi giả vờ đẩy lui quân địch, như vậy sẽ lập công lớn, được phong hầu bái tướng.”
“Nhưng Hoắc Cảnh là chướng ngại của ngươi, có hắn, ngươi không thể trở thành thống soái.”
“Vì vậy, ngươi bố trí thích khách tại khu săn để ám sát hắn, không thành thì đêm nay lại tìm cách khiến hắn mang tội, để ngươi có cơ hội thay thế và nắm quyền dẫn binh xuất chinh.”
Không khí trong điện trở nên tĩnh lặng tuyệt đối, mọi người đều lặng yên nghe ta từ tốn thuật lại từng chi tiết của âm mưu.
Dương Chiêu nghe xong câu chuyện, có phần đờ đẫn, vẫn chưa hiểu sao ta lại có thể suy đoán ra toàn bộ kế hoạch của hắn.
Cuối cùng, hắn lẩm bẩm điều gì đó rồi bị áp giải xuống thiên lao.
Bây giờ chỉ còn lại Tô Vân.
Nàng ngồi bệt trên đất, biểu tình trên mặt vẫn còn ngơ ngác, dường như không hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.
Xem ra, nàng ta thật sự chỉ là một trà xanh chẳng mấy thông minh.
Khi bị thị vệ áp giải xuống, cuối cùng nàng ta cũng ngộ ra, thở dài đầy chua chát:
“Lan Kiều, ngươi thắng rồi. Nhưng thua trước một nữ nhân phong kiến như ngươi, ta thật không cam lòng.”
Ta bình thản đáp lại:
“Tô Vân, ngươi cũng là nữ nhân, nhưng luôn nhìn nữ giới từ góc nhìn đầy ngạo mạn của một nam nhân.”
“Ngươi khinh thường ta, cũng khinh thường tất cả nữ nhân ở đây.”
“Trong mắt ngươi, việc nữ tử yêu thích son phấn là sai, việc nữ tử chìm đắm trong tình cảm là sai. Nhưng những điều đó sai ở đâu?”
“Nữ nhân có thể ngắm hoa bắt bướm cũng có thể múa đao luyện kiếm, có thể rửa tay nấu canh cũng có thể ra trận phi ngựa giết giặc, có thể nói chuyện lâu dài cũng có thể bàn mưu đại sự. Sự dịu dàng, kiên cường, can đảm hay yếu đuối chẳng bao giờ phân biệt nam hay nữ.”
“Ngươi không thua ta, mà là thua chính định kiến và sự ghét bỏ của mình với nữ giới.”
16
Bản đồ phòng thủ mà Dương Chiêu tiết lộ là sai, nhưng việc Hung Nô xâm lược trở lại là thật.
Hoàng thượng lệnh cho Hoắc Cảnh dẫn quân đến biên giới bảo vệ, đẩy lùi quân Hung Nô.
Lần đi này, e rằng phải qua thêm một mùa xuân thu nữa chàng mới trở về.
Trước lúc lên đường, Hoắc Cảnh ngày nào cũng quấn lấy ta không rời, đôi mắt lãnh đạm thường ngày thoảng nét u sầu.
“Phu nhân, ngày mai ta phải lên đường rồi.”
“Ừ, phu quân nhớ bảo trọng.”
“… Phu nhân có điều gì muốn dặn dò ta nữa không?”
“Ngày mai dậy nhớ cẩn thận, đừng làm ồn đánh thức ta.”
“…”
Dưới ánh nến, Hoắc Cảnh lẩm bẩm một lúc rồi cuối cùng vẫn nhẹ nhàng kéo ta vào lòng.
Ngón tay chàng lướt trên khuôn mặt ta, vẽ đi vẽ lại vài lần rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi rời giường, Hoắc Cảnh quả nhiên cẩn thận từng chút một, gọn gàng mang theo hành lý và rời phủ.
Nhưng trước khi quân đội khởi hành, chàng vẫn đứng ở cổng mãi không chịu đi, không ngừng nhìn vào trong phủ.
Đến khi tiểu đồng quả quyết lắc đầu, chàng mới đành lên xe với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Ta ngồi chờ sẵn trong xe hành quân, chống cằm đợi mãi đến khi một đôi bàn tay quen thuộc vén rèm lên, ta không nhịn được cười.
“Phu quân, chàng có thiếu một vị quân sư không?”
—Hết—